- Không phải là anh làm ra AR kiểu mới, tưởng lầm là kỹ thuật giả lập chứ?
Lưu Hành hồ nghi nói.
Người phạm phải loại sai lầm này cũng không phải là số ít.
Nhưng mà...
Đáp lại anh là một USB trong tay Trần Lâm.
Giống như là ném rác đến trước mặt anh.
- Trong này là một phần tư liệu trong đó, anh xem trước một chút rồi nói sau.
- Còn chuẩn bị tư liệu à? Tôi muốn xem thử đó là cái gì.
Lưu Hành cầm lấy USB, cắm vào trong máy vi tính.
Không để ý tới Trần Lâm, anh tự lo di chuyển ngón tay trên màn hình cảm ứng, xem xét chỉ có một phần văn kiện, trên mặt còn mang theo vẻ không tin.
Nhưng dần dần.
Nét mặt của anh lập tức thay đổi.
Theo nội dung văn kiện lướt lên, ngay từ đầu anh không tin tưởng, biến thành nghi ngờ, lại đến kinh ngạc.
Mà phần kinh ngạc này cũng biến thành rung động và hãi nhiên nồng đậm sau khi anh xem hết tất cả tư liệu.
- Cái này... Tài liệu này anh lấy được từ đâu vậy?
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, hô hấp dồn dập, hai mắt gần như sắp trừng ra tia máu, cũng không còn thích ý thư giãn như vừa rồi nữa.
Bởi vì chỉ ghi lại thông tin trên tài liệu này đã giải quyết được mấy cửa ải đại nạn mà đầu đề thị giác của anh không thể đánh hạ.
Thậm chí có một bộ phận nội dung.
Với học thức của anh ta thì chỉ có thể miễn cưỡng xem hiểu!
Sao có thể như vậy được?
Chờ đã...
Tiểu tử này vừa rồi nói.
Đây chỉ là một phần tư liệu, trên tay anh ta còn có toàn bộ kỹ thuật à?
Đột nhiên.
Lưu Hành nhớ lại lời nói của Trần Lâm vừa rồi, chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên ngừng đập, hai tay không khỏi run lên.
- Bây giờ chắc là anh đã tin lời tôi nói rồi chứ?
Trần Lâm mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thầy Lưu phản ứng như vậy, thật sự cảm thấy rất có ý tứ.
- Ít nói nhiều lời vô ích! Mau nói trên tay anh còn lại bao nhiêu tư liệu! Anh biết điều này đại biểu cho cái gì không?
Lưu Hành nào chú ý được nhiều như vậy, nói tới nói lui đều có chút lộn xộn, nếu như đổi thành một giáo viên già có năng lực chịu đựng kém một chút thì nói không chừng sẽ trực tiếp ngất đi.
Thấy anh gấp gáp như vậy, Trần Lâm cũng không dài dòng, nói rõ ý đồ của mình:
- Sở dĩ cho anh xem những thứ này là muốn cho anh biết, đồ chơi này trên tay tôi chính là củ khoai lang bỏng tay, thậm chí có thể sẽ hại chết tôi.
- Cái này...
Lưu Hành há miệng thở dốc, bỗng nhiên trở nên tỉnh táo lại.
Đúng vậy.
Thất phu vô tội hoài bích có tội.
Là một nhân viên nghiên cứu khoa học, anh vô cùng rõ ràng hạng kỹ thuật này quan trọng bao nhiêu, tuyệt đối có thể phá vỡ toàn bộ sản nghiệp giả lập trên thế giới!
Cho dù Trần Lâm có chút địa vị trong nước thì cũng không đủ để đảm bảo an toàn cho anh, ngược lại sẽ bị liên luỵ.
Ít nhất trong vòng ba mươi năm, lấy danh nghĩa cá nhân ra đều là đang tìm đường chết.
- Cho nên, anh định gọi tôi giúp anh liên lạc với cấp trên à?
Lưu Hành rất nhanh đã đoán ra ý đồ của Trần Lâm.
- Đúng vậy.
Trần Lâm gật đầu:
- Ảnh hưởng quá lớn, tôi quyết định giao kỹ thuật này lên, như vậy tôi có thể danh chính ngôn thuận sử dụng.
Tư liệu đưa ra không phải là bản đầy đủ, chỉ là nguyên lý kỹ thuật cơ sở nhất, cũng không bao hàm thiết bị chế tác giả lập.
Đợi đến khi công khai, đẩy tới tiến trình khoa học kỹ thuật não cơ, vậy anh có thể không cố kỵ nữa, bắt đầu chế tạo thiết bị Game Online.
Cho nên anh cần mượn tay của quốc gia, thay mình hấp dẫn sự chú ý, cũng là biện pháp ổn thoả nhất.
Cứ như vậy.
Anh không cần lo lắng sẽ bị người khác để mắt tới.
Còn có thể sử dụng bộ phận kỹ thuật được bảo lưu lại kia, vẹn toàn đôi bên.
- Anh muốn cho người trên che giấu sự tồn tại của mình à?
Lưu Hành thông minh cỡ nào, lập tức đã đoán được dụng ý của Trần Lâm.
Đây là định bỏ mình ra ngoài, không để cho người bên ngoài biết đến tư liệu xuất phát từ tay anh.
Nhưng vấn đề là...
Một vinh dự chí cao vô thượng như thế, bao nhiêu người cầu cũng không cầu được, thật sự muốn từ bỏ như vậy à?
Có phải quá tùy tiện hay không?
- Không kém bao nhiêu đâu, anh có quan hệ gì với người cấp trên không? Tốt nhất là người có thể tin tưởng được.
- Có thì có, thậm chí tôi có thể trực tiếp đưa anh đến trong viện nghiên cứu, trước hết để tôi chuẩn bị một chút.
Là một nhân viên nghiên cứu khoa học, Lưu Hành rất rõ ràng, kỹ thuật vượt thời đại này rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Thậm chí nếu mang nó ra ngoài thì sẽ nhận được một đống bài văn của nhân vật cấp bậc thủ lĩnh điên cuồng tranh đoạt, tranh làm người dẫn đường.
Nhưng Trần Lâm lại nói một câu dễ dàng như vậy, cho dù anh có muốn tỉnh táo lại thì cũng không tỉnh táo được.
Nhưng nhiều hơn vẫn là cảm động.
Chuyện lớn cực kỳ quan trọng như thế, trước tiên tìm tới anh ta để thương lượng, đủ để thấy tín nhiệm đối với anh ta.
- Anh nên biết ý nghĩa của loại kỹ thuật này, có bao nhiêu người cả đời cầu cũng không cầu được thứ gì, anh thật sự định từ bỏ phần vinh dự này, làm người sau lưng à?
Lúc này, Lưu Hành đầu tiên là một vị đạo sư, phần lớn vẫn đứng về phía Trần Lâm, suy nghĩ cho anh.
- Đồ chơi kia đối với tôi mà nói không dùng được.
Trần Lâm nhún vai.
- Tôi chỉ cần có thể sử dụng bình thường là được, cái khác không quan trọng.
Chỉ là hư danh, không cần cũng được.
Hơn nữa còn sẽ làm cho mình trở thành tiêu điểm của các quốc gia, nguy hiểm không cần nhiều lời.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là đẩy tới tiến trình phát triển kỹ thuật này, để anh có thể danh chính ngôn thuận sử dụng.
Nhưng ahn cũng không bắt buộc, còn nói thêm:
- Tôi biết anh cũng sợ chết, cho nên chỉ nói với anh như vậy mà thôi, nếu như anh không muốn tiến cử, vậy tôi sẽ phong lưu tư liệu, nhiều lắm thì làm chưa thấy qua.
- Đánh rắm!
Lưu Hành đỏ mặt, thiếu chút nữa bị tức chết.
- Nếu anh dám bảo lưu thì lão tử làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh! Trước mặt loại kỹ thuật này, mạng của chúng ta có quan trọng không? Anh tùy tiện ra ngoài bắt một nhân viên nghiên cứu học thuật, cho dù chết cũng tuyệt đối sẽ không có người nói một tiếng sợ hãi!