Bảo Ngươi Làm Trò Chơi Ngươi Lại Làm Video Cg? (Dịch)

Chương 547 - Chương 547: Kẻ Tội Nhân Thiên Cổ Này, Để Tôi Làm! (3)

Chương 547: Kẻ Tội Nhân Thiên Cổ Này, Để Tôi Làm! (3) Chương 547: Kẻ Tội Nhân Thiên Cổ Này, Để Tôi Làm! (3)

Những năm gần đây, vì nghiên cứu ra kỹ thuật tiên tiến hơn, đã hy sinh bao nhiêu tiền bối tiên hiền.

Nói bọn họ bởi vì sợ chết mà không dám công khai tri thức, quả thực chính là xem thường tinh thần vì nghiên cứu của bọn họ!

Lưu Hành trừng mắt trợn tròn, xoắn xuýt hồi lâu.

Cuối cùng.

Anh giống như đã hạ quyết tâm, trầm giọng nói:

- Được rồi, tôi không gánh nổi tội nhân thiên cổ này, nếu như bởi vì loại chuyện này mà để vụt mất một con rồng kỹ thuật vượt thời đại, cho dù tôi chết cũng sẽ không tha thứ cho mình!

- Thật à? Đây chính là một chuyện nguy hiểm.

Trần Lâm liên tục xác nhận nói.

- Đừng xem thường tinh thần kính dâng của một nhà nghiên cứu!

Lưu Hành hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.

Tiếp theo, vẻ mặt của anh ta cũng dịu đi, có chút phức tạp:

- Anh cần phải hiểu rõ, một khi kỹ thuật này được công bố, cho dù hối hận cũng không kịp, đây chính là điều mà bao nhiêu người cầu cũng không cầu được.

- Nghĩ rõ ràng.

Trò cười.

Kỹ thuật chủ yếu của thiết bị giả lập còn trên tay anh.

Hiện tại anh chỉ cần khoa học kỹ thuật não cơ của quốc gia làm ra đột phá để có một lý do danh chính ngôn thuận mà thôi.

- Đúng, còn có chuyện, tôi muốn mời thầy hỗ trợ.

- Có chuyện gì?

- Tôi muốn đàm phán với người cấp trên.

Có một số việc vẫn là nói rõ ràng trước mặt là tốt nhất, giao cho người khác thì anh thật sự là không yên lòng, lão Lưu này lại có chút không đáng tin cậy.

- Tôi cho là chuyện gì chứ, bao trên người tôi, tôi vẫn có chút địa vị ở viện nghiên cứu, nhưng mà anh phải đồng ý với điều kiện của tôi.

- Điều kiện gì?

- Có thể tiết lộ thêm ít tài liệu cho tôi không?

Lưu Hành xoa tay vào, một bộ dáng nháy mắt ra hiệu, trông mòn con mắt.

- Thì ra là cái này, đơn giản.

Trần Lâm lại lấy ra một cái USB, trực tiếp ném tới.

Đây là tư liệu mà anh sao lưu để đề phòng vạn nhất.

Mặc dù chỉ có một phần nhỏ, nhưng lại đủ để cho gia hỏa này đỡ thèm.

- Ai ai, anh nhẹ tay chút!

Nhìn thấy USB bị ném qua, Lưu Hành bị dọa đến hồn bay phách lạc, luống cuống tay chân đón lấy.

Sau đó như nhặt được chí bảo, quay đầu khoát khoát tay:

- Trời đã sắp tối rồi, về chuẩn bị một chút trước đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ mang anh tới, nhớ kỹ giữ liên lạc.

- Được rồi.

Trần Lâm không nói gì thêm, đứng dậy rời khỏi phòng an toàn.

Đi ra bên ngoài.

Trời đã hoàn toàn tối lại.

Không ai biết Trần Lâm từng tới nơi này, cũng không ai sẽ chú ý đến người đi đường bình thường không có gì lạ như anh.

Sở dĩ công khai bộ tư liệu này sớm như vậy chủ yếu là vì trải đường cho tương lai.

Dù sao thì thứ đồ như kỹ thuật não cơ này.

Không phải cứ có tư liệu là có thể lập tức biến ra.

Mà là cần phải trải qua rất nhiều nghiên cứu và thử nghiệm mới có thể thực hiện được kỹ thuật đột phá cuối cùng.

Quá trình này ngắn thì nửa năm, lâu thì ba bốn năm, cho nên nhất định phải chuẩn bị sớm mới được.

Hơn nữa.

Trần Lâm cũng không lo lắng sau khi kỹ thuật công khai.

Những công ty kia có thể làm ra thiết bị giả lập.

Nếu dễ dàng như vậy, anh sẽ không cần tốn công tốn sức như vậy, lấy ra thiết bị kỹ thuật giả lập.

Đây cũng là chuẩn bị sau khi anh đặc biệt chuẩn bị.

Mắt thấy đèn đuốc sáng trưng, anh lập tức gọi một chiếc xe taxi ở ven đường, đi về phía chỗ ở.

...

Mà lúc này.

Trong phòng an toàn.

Lưu Hành vô cùng lo lắng đi tới trước máy tính, khởi động nguồn điện.

Trên tay anh là USB mà Trần Lâm cho.

Rõ ràng chỉ là một vật cỡ một ngón tay, nhưng lại cảm giác nặng như ngàn cân, toàn bộ cánh tay đều đang run nhè nhẹ.

Bởi vì anh biết.

Mình đang cầm không phải USB.

Mà là toàn bộ tương lai của sản nghiệp giả lập!

Một khi công bố tập tư liệu này ra ngoài thì chỉ sợ toàn bộ Hoa Quốc, toàn bộ thế giới sẽ đều chấn động!

Thậm chí.

Chính thức bước vào thời đại Nguyên Vũ Trụ!

- Ba!

Lưu Hành hung hăng tác một cái trên mặt, cưỡng chế làm cho mình tỉnh táo lại.

Anh cắn răng, lại đứng dậy rời khỏi phòng an toàn trở về trong phòng thí nghiệm.

Mà vẻ mặt già nua trên mặt anh nhanh chóng thu liễm, trở về dáng vẻ ban đầu.

Chỉ có thỉnh thoảng hiện lên tinh quang mới biểu hiện ra giờ phút này trong lòng của anh không bình tĩnh.

- Vương Càn, lập tức đi đặt trước hai vé máy bay ngày mai cho tôi, phải nhanh!

Vừa mới đi vào phòng thí nghiệm, anh đã gọi trợ thủ đang chỉ huy thiết bị vận chuyển tới.

Vương Càn nghe vậy thì sững sờ, nghi ngờ nói:

- Giáo sư muốn đi làm việc à? Không phải nói mấy ngày nay phải chuẩn bị hạng mục à?

- Cho anh đi đặt trước thì anh cứ đặt trước đi, nói lời vô dụng làm gì! Hạng mục trước đó để qua một bên, chờ tôi trở về rồi nói sau!

- Được rồi, tôi lập tức đi ngay.

Vương Càn và một đám học viên bị giật nảy mình.

Mặc dù bình thường không hiếm khi thấy giáo sư Lưu mắng chửi người, nhưng hôm nay lại không biết vì sao, trên thân thể khôi ngô của giáo sư Lưu lại tản ra một luồng khí thế và uy nghiêm khác biệt với trước đó.

Khí tức của người thượng vị kia.

Giống như hùng sư gầm thét.

Làm cho bọn họ chấn động đến mức không dám lớn tiếng thở.

- Được rồi, các người chuyển xong thiết bị thì đi về nghỉ ngơi trước đi, khoảng thời gian tôi không ở đây cũng phải chuyên tâm nghiên cứu đề tài này, không được lười biếng.

Câu nói vừa dứt, Lưu Hành đã xoay người rời đi.

Cảm giác quen thuộc kia làm cho các học viên lúc này mới thở dài một hơi, càng thêm ra sức khuân đồ.

Bởi vì theo bọn họ nghĩ.

Giáo sư Lưu vội vã đi thủ đô như vậy, nhất định là đi viện nghiên cứu tổng bộ họp, quyết định hạng mục.

Đến lúc đó, bọn họ làm học sinh, cho dù chỉ là nghiên cứu ra một chút thành quả thì cũng có ích lợi cực lớn đối với tương lai của bọn họ.

Nhưng lại không biết.

Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm.

Lưu Hành lại khôi phục vẻ mặt lo lắng.

Vội vã trở về phòng an toàn đóng cửa lại, sau đó mở ra tư liệu Trần Lâm để lại cho anh, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.

Khi nhìn thấy nội dung trong đó nặng đến 1T (1 Terabyte), hô hấp của anh thiếu chút nữa dừng lại tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment