Giang Túy Miên trở về nhà, không thấy Thanh Đồng đâu, lập tức hoảng hốt.
Nàng đang chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm thì thấy Thanh Đồng hai mắt đỏ hoe bước vào nhà.
“Tỷ tỷ!”
Thấy Giang Túy Miên bình an vô sự xuất hiện trước mặt, đôi mắt to tròn ngấn nước của Thanh Đồng lại trào ra nước mắt.
“Tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về! Đêm qua tỷ cả đêm không về, muội cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi… hu hu…” Thanh Đồng chạy đến ôm lấy nàng, khóc lớn trong vòng tay nàng, “Muội… muội đã đến Túy Hồng Lâutìm tỷ, nhưng tiểu nhị ở đó nhất quyết không cho muội vào. Muội đứng đợi tỷ cả đêm bên ngoài mà không thấy tỷ ra, muội còn tưởng… còn tưởng rằng tỷ đã…”
Giang Túy Miên bị nàng ôm chặt làm ướt cả vai áo, vừa xoa đầu vừa cười khổ: “Muội nghĩ rằng tỷ bị mụ tú bà lừa vào thanh lâu, rồi không thể ra được nữa sao?”
Thanh Đồng mím môi, uất ức gật đầu.
Giang Túy Miên lấy tay áo lụa lau nước mắt cho nàng, an ủi: “Tú bà chỉ gọi tỷ đến khám bệnh thôi, chẳng có chuyện gì khác đâu. Nhìn muội sợ đến thế này kìa.”
Thanh Đồng bĩu môi: “Nhưng rốt cuộc đêm qua tỷ đã đi đâu?”
“Tỷ… tỷ ở lại khám bệnh cho các cô nương trong đó, bị trì hoãn lâu quá. Tú bà tìm cho tỷ một gian phòng để nghỉ qua đêm.”
Giang Túy Miên có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Thanh Đồng.
Thanh Đồng giờ đây đã ngừng khóc, nhìn nàng từ đầu đến chân rồi nghi hoặc hỏi: “Vậy bộ y phục này cũng là tú bà Túy Hồng Lâu đưa cho tỷ sao? Chất liệu này đẹp quá, sờ vào thật mềm mịn.”
Giang Túy Miên khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, tú bà rất tốt bụng.”
Nàng không có ý định kể cho Thanh Đồng nghe về việc mình đã gặp Lộ Dư Hành đêm qua, càng không định nhắc đến chuyện nàng đã bước vào phủ viện của hắn, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và thuộc hạ.
Những người mất tích mà họ nhắc đến, hẳn chính là đám sát thủ đã giết hại thúc phụ và thẩm thẩm của nàng.
Mà những kẻ đó đều Chịu sự chỉ đạo của Lộ Dư Hành.
Giờ xem ra, nếu nàng muốn báo thù, nhất định phải tính toán thật kỹ lưỡng.
Bộ váy lụa xanh nước mà nàng đang mặc khiến việc di chuyển không thuận tiện, Giang Túy Miên trở về phòng thay lại bộ đồ vải thô giản dị của mình.
Khi ra khỏi phòng, nàng thấy Thanh Đồng đang chăm sóc khu vườn rau nhỏ trong sân. Giang Túy Miên cất giọng nhẹ nhàng: “Tỷ đi một lát đến y quán, muội ở nhà ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung nhé.”
Thanh Đồng nghe vậy lập tức bỏ công cụ xuống, chạy đến nắm lấy tay áo nàng: “Tỷ, muội muốn đi cùng tỷ.”
Dù Thanh Đồng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đủ nhạy cảm để nhận ra Giang Túy Miên chắc chắn đang gặp chuyện gì, chỉ là không muốn để nàng lo lắng nên mới không nói ra.
Nàng không có cách nào khác giúp Giang Túy Miên, chỉ biết ở bên cạnh làm bạn.
Giang Túy Miên không muốn kéo Thanh Đồng vào rắc rối, bèn nói: “Ngoan nào, tỷ thật sự chỉ đến y quán thôi. Muội ở nhà trông nhà đi, lát nữa tỷ sẽ về.”
Nhưng Thanh Đồng khăng khăng đòi đi cùng, lo sợ nàng lại như đêm qua, đi rồi không trở về.
Cuối cùng, Giang Túy Miên không thể thắng được nàng, đành dắt Thanh Đồng ra ngoài, khóa cửa nhà lại.
Hai người cùng đi trên đường, đến đoạn đường dẫn đến y quán, Thanh Đồng đã biết Giang Túy Miên đang lừa mình.
Thanh Đồng không giận, chỉ siết chặt lấy cánh tay Giang Túy Miên, không để nàng rời khỏi tầm mắt dù chỉ một chút.
Giang Túy Miên hiểu được sự bám riết của Thanh Đồng. Tiểu cô nương nhất định sợ nàng nghĩ quẩn, đi theo thúc phụ thẩm thẩm.
Nhưng giờ đây, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến việc làm sao để báo thù, tuyệt đối không có ý định tìm đến cái chết.
Đến trước cửa Túy Hồng Lâu, Giang Túy Miên dừng bước.
Ban ngày, thanh lâu thường không tiếp khách, vì vậy họ đành đi vòng ra cửa bên.
“Tỷ tỷ, đêm qua tỷ không phải đã ở lại đây rồi sao? Sao hôm nay lại đến nữa?” Thanh Đồng hỏi.
Giang Túy Miên cười khan hai tiếng, ánh mắt đảo qua rồi nói: “Tỷ đêm qua… có chút chuyện quên dặn. Các cô nương ở đây thân thể cần được chăm sóc kỹ càng, nên tỷ cố ý quay lại để dặn dò thêm.”
Nói xong, nàng liền giơ tay gõ cửa.
Chẳng mấy chốc, một tiểu nhị ngáp dài đi ra mở cửa. Nhìn thấy hai người bên ngoài, tiểu nhị rõ ràng kinh ngạc không thôi.
“Cô nương là… nữ lang y tối qua sao?”
Giang Túy Miên gật đầu: “Đúng vậy, ta có việc muốn tìm tú bà của các ngươi, phiền dẫn ta đi gặp tú bà được không?”
Tiểu nhị vẫn nhớ lời dặn của tú bà, thái độ đối với Giang Túy Miên rất cung kính, vội vàng cúi người mời hai người vào trong.
Bên trong hoàn toàn vắng vẻ, yên tĩnh lạ thường, không còn chút dấu vết nào của cảnh náo nhiệt, phồn hoa khi đêm xuống.
Thanh Đồng bước sát theo sau Giang Túy Miên, tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Tiểu nhị dẫn hai người lên nhã phòng trên lầu hai, sau đó cung kính nói: “Hai vị xin chờ một lát, ta sẽ lập tức đi báo với tú bà.”
Nói xong, tiểu nhị liền rời đi.
Thanh Đồng ngồi xuống ghế mềm bọc lụa gấm, đầy vẻ trầm trồ nói: “Người trong kinh thành đều giàu có thế này sao? Loại vải tốt như thế này lại đem trải lên ghế, thật lãng phí. Nếu làm thành y phục, chắc chắn sẽ rất thoải mái.”
Giang Túy Miên mỉm cười: “Sau này tỷ sẽ mua cho muội loại vải còn tốt hơn thế này cả trăm lần để may y phục.”
Đôi mắt Thanh Đồng sáng lên: “Thật sao?”
“Tỷ đã bao giờ lừa muội chưa?” Giang Túy Miên nói.
Thanh Đồng bối rối: “Tỷ chẳng vừa lừa muội nói là đi đến y quán còn gì…”
Khóe miệng Giang Túy Miên khẽ giật, nàng cười, đưa tay gõ nhẹ lên đầu Thanh Đồng: “Được rồi, sau này tỷ sẽ không lừa muội nữa.”
Hai người đang trò chuyện, tú bà của thanh lâu liền đẩy cửa bước vào.
Người nữ nhân vốn dĩ đang cau có vì bị đánh thức khỏi giấc ngủ, vừa nhìn thấy Giang Túy Miên ngồi trong phòng, liền trừng to mắt, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười niềm nở nịnh nọt.
“Ôi chao, ta còn tưởng là vị lang y nào, hóa ra là Giang cô nương! Hôm nay cô nương lại đến Túy Hồng Lâu của ta là có chuyện gì vậy?”
Lúc nãy bà ta vẫn còn mơ màng, chỉ nghe tiểu nhị nói có một vị lang y đến, nên không nghĩ đến Giang Túy Miên.
Dù sao đêm qua bà ta tận mắt nhìn thấy vị Lộ công tử kia bế Giang Túy Miên lên xe ngựa, còn tưởng từ nay nàng sẽ trở thành món đồ chơi của Lộ công tử, không thể xuất hiện lại ở đây nữa.
Ai ngờ nàng vẫn ung dung ngồi đây như không có chuyện gì xảy ra.
Tú bà bước đến, tự tay rót một chén trà cho Giang Túy Miên, hỏi: “Giang cô nương, đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?”
Giang Túy Miên không để ý đến sự nịnh nọt của bà ta, chỉ bình thản nói: “Tú bà khách khí rồi, ta vẫn ổn. Hôm nay đến đây, ta cũng không phải tìm bà, mà là muốn gặp vị Tiên Mộng cô nương kia.”
Tiên Mộng là người mà Lộ công tử bao trọn, dù Lộ công tử không đến, nàng ta cũng không cần tiếp khách thông thường.
Giang Túy Miên chỉ đích danh muốn gặp Tiên Mộng, trong đầu tú bà lập tức dựng lên một màn tranh giành ghen tuông.
Sau khi cân nhắc, tú bà cảm thấy vị Giang cô nương này dường như càng khó đối phó hơn, liền cười nói: “Nếu đã vậy, ta sẽ sai người đi gọi ngay.”
Trong lúc tiểu nhị đi gọi Tiên Mộng, Giang Túy Miên như chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Đúng rồi, tối qua ta thấy trong quán hình như có một hoa khôi mới tới, tên là Lưu Anh, đúng không?”
Tú bà đáp: “Đúng vậy, Lưu Anh cô nương là người mà ta đã bỏ không ít tiền bạc ra để bồi dưỡng. Nàng ấy không chỉ có sắc đẹp nghiêng thành mà tài năng cũng hơn người. Tối qua chính là lần đầu tiên nàng ấy xuất hiện, khiến các công tử trong kinh thành vì muốn được gặp mà tiêu tốn hàng ngàn lượng bạc đấy.”
Giang Túy Miên truy hỏi: “Vậy hiện giờ Lưu Anh cô nương đang ở đâu? Có thể cho ta gặp mặt một lần được không?”
Tú bà ngao ngán đáp: “Ôi chao, Giang cô nương, vừa rồi cô nói muốn gặp Tiên Mộng, ta đã sai người đi gọi, sao bây giờ lại đột nhiên muốn gặp Lưu Anh? Rốt cuộc cô muốn làm gì? Hay cô nói thẳng ra, để ta xem có thể giúp được gì không?”
Giang Túy Miên mím môi, nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp Lưu Anh một lần, hoặc chỉ cần được nhìn từ xa một chút cũng được.”
Nàng chỉ muốn biết, A Anh của nàng liệu có còn sống trên thế gian này hay không.
Tú bà lại tỏ vẻ khó xử: “Giang cô nương, không phải ta không cho cô gặp, mà là… thật sự Lưu Anh cô nương không còn ở trong quán nữa.”
“Nàng ấy đã đi đâu?”
“Tối qua có một vị quý nhân vừa ý Lưu Anh cô nương, đã chuộc thân cho nàng ấy,” tú bà đau lòng nói, “đưa nàng ấy đi làm lương dân rồi.”
Phải mất bao nhiêu công sức mới bồi dưỡng được một hoa khôi như vậy, ai ngờ lại bị đại chủ nhà chuộc mất, mất đi một cây hái ra tiền, tú bà cũng đành nuốt nghẹn mà chẳng nói được gì.
“Dám hỏi vị quý nhân đó là người nhà nào?” Giang Túy Miên hỏi.
Tú bà đáp: “Chuyện này ta tuyệt đối không thể nói ra, Giang cô nương, cô cũng đừng hỏi nữa. Tóm lại, đó là một nơi rất tốt.”
Đúng lúc này, Tiên Mộng cũng đẩy cửa bước vào. Tối qua không nhìn rõ, giờ Giang Túy Miên mới phát hiện đây quả là một mỹ nhân yêu kiều thướt tha, giữa đôi mày còn phảng phất phong thái quyến rũ, tựa như có thể làm say lòng người.
“Tú bà, ai tìm con vậy?”
Tú bà đẩy nàng về phía Giang Túy Miên: “Tiểu tổ tông của ta, mau mở to mắt mà xem, đây là Giang cô nương, người đã đến đây tối qua.”
Mỹ nhân chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lưu lại trên người Giang Túy Miên một lúc, tựa như đã nhận ra nàng.
“Giang cô nương hôm nay ăn mặc giản dị quá nhỉ, chẳng lẽ tối qua Lệ công tử không thưởng cho cô đủ bạc sao?” Tiên Mộng che miệng cười nhẹ.
Tú bà vội lườm nàng một cái, nàng ta tối qua bị Lộ công tử đuổi đi, đến cả việc cuối cùng Lộ công tử mang ai theo cũng không biết, thế mà dám ngồi đây nói năng bậy bạ.
“Giang cô nương, xin cô đừng để bụng. Các cô nương trong thanh lâu này đều được chiều hư, Tiên Mộng lại càng thế.”
Giang Túy Miên không để ý, chỉ cười nói: “Có thể nhờ tú bà ra ngoài một lát được không?”
Tú bà đáp: “Đương nhiên, đương nhiên, các người cứ nói chuyện.”
Nói xong, tú bà liền rời khỏi phòng.
Giang Túy Miên đứng dậy, chiều cao nhỉnh hơn mỹ nhân trước mặt nửa phần. Nàng khoanh tay, nhìn trái nhìn phải, cân nhắc vì sao Lộ Dư Hành lại chọn nàng ta mà không phải những cô nương thanh lâu khác.
Tiên Mộng bị nàng nhìn đến không thoải mái, liền vung khăn tay, nói:
“Nhìn gì mà nhìn, có gì thì nói đi.”
Giang Túy Miên cười hiền hòa, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại:
“Tiên Mộng tỷ tỷ đối với ta có vẻ rất nhiều địch ý, không biết là vì cớ gì?”
“Ta và ngươi không thù không oán, địch ý ở đâu ra chứ.” Tiên Mộng vừa nói, vừa lườm một cái.
Một bên, Thanh Đồng nhịn không được mà “phì” cười thành tiếng.
Tiên Mộng tức giận lườm nàng một cái, ánh mắt lại như nũng nịu:
“Cười cái gì mà cười!”
Thanh Đồng bèn lấy tay che miệng, cười trộm.
“Ngươi!” Tiên Mộng dậm chân, nói:
“Nếu không có gì để nói, ta đi đây.”
Nói xong, nàng xoay người muốn rời đi, nhưng Giang Túy Miên vội bước tới kéo lấy tay áo mỏng nhẹ như làn nước của nàng.
“Khoan đã, tỷ tỷ tốt của ta, ta thật sự có chuyện muốn hỏi.” Giang Túy Miên cười khẽ, mắt cong cong, nói:
“Mong tỷ tỷ cho ta biết, tỷ và Lộ công tử có quan hệ gì?”
Tiên Mộng hất tay nàng ra, đáp:
“Chuyện này còn phải hỏi sao, hắn là khách quý của ta thôi.”
“Chỉ như vậy thôi sao?” Giang Túy Miên đôi mắt đen láy sáng ngời, nói:
“Tỷ tỷ nghĩ kỹ lại xem, có còn liên quan gì khác nữa không?”
Lần này, Tiên Mộng thực sự giận dữ, ánh mắt và khóe miệng mang nét quyến rũ đã biến mất, nàng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi còn biết những gì?”
Nhìn phản ứng của nàng, Giang Túy Miên liền hiểu. Hóa ra vẻ yêu kiều, quyến rũ kia đều là giả vờ, còn bộ dáng nghiêm nghị, cứng nhắc này mới giống với những người trong phủ Lộ Dư Hành.
“Trước đây ta không biết, nhưng giờ thì biết rồi.”
Giang Túy Miên đoán mối quan hệ giữa Tiên Mộng và Lộ Dư Hành không hề đơn giản. Nàng vừa rồi chỉ thử Tiên Mộng một chút, không ngờ lại đoán trúng.
Nếu Tiên Mộng chỉ là một cô nương thanh lâu bình thường, thì Lộ Dư Hành đã có thể chuộc thân cho nàng, mang về phủ mà dưỡng. Vậy tại sao phải để nàng ở lại thanh lâu, cùng người khác chia sẻ mỹ nhân?
Việc Lộ Dư Hành để Tiên Mộng ở lại Túy Hồng Lâu chứng tỏ nơi đây có lý do mà hắn không thể bỏ qua.
Khi đã có được câu trả lời mà mình muốn, Giang Túy Miên liền bỏ lại Tiên Mộng đang ngây người đứng đó, kéo Thanh Đồng rời khỏi Túy Hồng Lâu.
May mắn thay, chưởng quầy y quán nghĩ rằng nàng bận rộn chẩn bệnh suốt đêm qua, nên đã báo trước rằng hôm nay không cần đến sớm. Giang Túy Miên bèn cùng Thanh Đồng đi về hướng Vĩnh Tương, dự định chiều sẽ tới y quán.
Nhưng hai người vừa tới đầu hẻm Vĩnh Tương, Giang Túy Miên đã cảm thấy không ổn.
Nàng nhanh tay kéo Thanh Đồng lại, bịt miệng nàng, rồi kéo nàng vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Cả hai nín thở, chỉ thấy hơn mười thị vệ mặc áo đen mang kiếm từ Vĩnh Tương đi ra.
Người dẫn đầu không ai khác chính là Lâm Phong!