Vừa ra khỏi cửa điện, Giang Túy Miên đã vùng khỏi vòng tay hắn, tức giận bám theo hắn, nhỏ giọng chất vấn:
“Ý của ngài vừa rồi là gì vậy!”
Lục Chiêu Hành sải bước dài về phía trước, chân hắn chỉ cần bước một bước, nàng phải chạy hai bước mới theo kịp.
“Không ở với ta, vậy nàng muốn ở với ai?”
“Tiểu nữ…” Giang Túy Miên bị hắn làm nghẹn lời, đáp:
“Đương nhiên là tự tiểu nữ ở riêng.”
Lục Chiêu Hành đột nhiên dừng lại, ánh mắt phức tạp, sâu lắng nhìn nàng.
Hắn chuyển chủ đề, hỏi thẳng:
“Chất độc trên người bọn họ có giải được không?”
Giang Túy Miên ngẫm nghĩ một lát, ánh mắt tràn đầy tự tin:
“Có.”
Dù họ đã trúng độc khá sâu, nhưng nàng nhớ rõ từng học qua đặc tính loại độc này từ sư phụ. Chỉ cần cho nàng thời gian, giải độc không phải việc khó.
Nếu nói đến mưu kế đấu đá quan trường, nàng không giỏi. Nhưng điều chế giải dược thì nàng lại cực kỳ thông thạo.
“Được, cần gì thì bảo Lâm Phong làm,” Lục Chiêu Hành ra lệnh, “Ta chỉ cho nàng ba ngày.”
Giang Túy Miên vội vàng nói:
“Ba ngày thật sự quá ngắn, bọn họ…”
Chưa nói hết câu, Lục Chiêu Hành đã nhấc chân đi tiếp.
Bên cạnh, Lâm Phong cúi người nhận lệnh:
“Vâng, thưa chủ tử!”
Giang Túy Miên còn muốn bước lên tranh luận thêm, nhưng đã bị Lâm Phong chắn đường.
“Giang cô nương,” Lâm Phong nói, “Chủ tử vừa nói rất rõ ràng, ngài chỉ có ba ngày. Nếu sau ba ngày, độc của bọn họ chưa được giải thì…”
Giang Túy Miên khoanh tay trước ngực, nhìn người chắn trước mặt mình, đôi mắt đào hoa cũng học theo vẻ lạnh lùng của Lục Chiêu Hành mà nhướng lên, hỏi lại:
“Vậy thì sao? Việc giải độc cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng, đâu phải muốn giải là giải ngay được?”
Lâm Phong thu lại thanh kiếm bên hông, bình thản đáp:
“Dù độc chưa phát tác hay đã được giải, những người đó đều phải chết.”
Giang Túy Miên nhíu mày, nghe hiểu ý trong lời Lâm Phong:
“Ý ngươi là, cho dù họ không chết vì trúng độc, cũng sẽ bị xử tử?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ta thấy trong số họ, có một đứa trẻ chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi,” Giang Túy Miên nắm chặt bàn tay, “Nó cũng bị hạ độc, nào có tội tình gì?”
Lâm Phong không nhìn nàng, chỉ đáp:
“Làm lỡ việc nước, tất nhiên phải lấy mạng đền. Chỉ e mấy cái mạng thấp hèn đó cũng khó lòng làm nguôi cơn giận của hoàng thượng. Đến lúc ấy, chủ tử sẽ là người đầu tiên phải gánh tội.”
Giang Túy Miên thầm nghĩ, Lục Chiêu Hành là con ruột hoàng đế, làm sao hoàng đế nỡ để hắn chịu chết.
Nhưng đúng như Lâm Phong nói, đến lúc ấy, mấy người thợ mộc đó chắc chắn không giữ nổi mạng.
Nàng lại nhớ đến khuôn mặt non nớt kia, trông chẳng khác nào muội muội Thanh Đồng của nàng. Tuổi còn nhỏ đã phải theo sư phụ làm lụng nuôi gia đình.
“Ta chỉ có thể, cố hết sức thử một lần.”
Miệng nói cố gắng, nhưng Giang Túy Miên đã nhốt mình trong phòng suốt cả ngày, đến bữa trưa cũng không màng dùng.
Mãi đến khi trời tối, sao lấp lánh đầy trời, nàng mới cầm hai phương thuốc mở cửa ra.
Lâm Phong vẫn đứng chờ bên ngoài, nhận lấy hai phương thuốc, nhìn qua bên trong thấy trên sàn vứt đầy giấy vò nhàu nhĩ, liền biết nàng đã dốc lòng nghiên cứu giải độc thế nào.
“Lấy thuốc theo hai phương thuốc này, nhớ đừng nhầm lẫn. Một loại dược tính mạnh mẽ, dùng để giải độc. Loại kia dịu nhẹ, để bồi bổ cơ thể.”
Lâm Phong như được báu vật, vội vàng sai người đến, cẩn thận giao hai phương thuốc:
“Đi đường sau núi vào thành, nhớ kỹ, đừng để ai phát hiện, nhanh đi rồi về.”
Chờ khi thị vệ cầm phương thuốc lặng lẽ đi đường sau núi, Giang Túy Miên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Dù chỉ là chế thử, nhưng hiệu quả hẳn là đủ rồi. Hai ngày tới ta sẽ tinh chỉnh phương thuốc cẩn thận hơn.”
Lúc này, Giang Túy Miên mới cảm thấy bụng đói cồn cào, mắt hoa lên, quay sang nhìn Lâm Phong, ngập ngừng hỏi:
“Còn gì để ăn không?”
Lâm Phong bỗng thấy người nữ nhân trước mặt giờ đây khác hẳn vẻ gian xảo, lẻo mép thường ngày. Nàng vì mấy người thợ mộc vô tội đó mà dốc lòng đến thế, lại chỉ trong một ngày đã nghiên cứu ra cách giải độc. Ngoài dung mạo, nàng thực sự không phải chỉ là một kẻ vô dụng.
Hắn dần dần hiểu được tại sao chủ tử lại khăng khăng muốn giữ nàng ấy bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, Lâm Phong đã sai người mang vào bốn, năm hộp thức ăn. Trong Sứ quán không chỉ có các món sơn hào hải vị từ yến tiệc lớn, mà còn có cả mỹ thực từ các nước khác. Đặc biệt là món gan ngỗng nhồi lớp vỏ giòn tan, mềm mịn đậm đà. Giang Túy Miên trước giờ chưa từng thấy gan ngỗng có thể chế biến thành món như vậy, mắt sáng rực lên.
Nàng ăn uống no nê, thoả mãn xong thì cảm giác buồn ngủ ập đến, mắt cũng dần díp lại.
Đêm qua nàng nằm ngủ gục trên bàn, khiến lưng đau nhức, hôm nay lại vùi đầu vào nghiên cứu cả ngày. Giờ đây, eo đau không chịu nổi. Dù sao Lục Chiêu Hành cũng chưa quay về, nàng nghĩ nằm thử lên giường hắn một chút, chắc hắn cũng chẳng hay biết.
Bên ngoài, Lâm Phong vẫn canh giữ như sợ nàng sẽ lén trốn đi.
Giang Túy Miên rón rén đi tới bên giường. Chăn đệm trên giường đã được các quan viên dọn dẹp ngăn nắp. Nàng nằm xuống nguyên cả y phục, còn ngửi thấy mùi hương thanh mát của tùng và trúc còn vương lại.
Nghĩ đến cảnh mình bị hắn dễ dàng khống chế trên chính chiếc giường này, nàng tức giận giơ tay không đánh vào không khí vài cái, đến mức tự mình thở dốc. Sau đó, đôi mắt khép lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, nàng lại thấy đêm lửa cháy ngút trời hôm ấy. Xung quanh là những ngọn lửa bỏng rát khiến nàng đau đớn, nhưng cơ thể vẫn cảm thấy lạnh lẽo, lạnh thấu xương.
Nàng loay hoay tìm kiếm, cuối cùng chạm được vào một chiếc chăn ấm áp, kéo tới quấn chặt lấy mình. Một mùi hương quen thuộc từ gỗ thông thoang thoảng quanh quẩn, khiến nàng dần dần thả lỏng.
Đêm đó, khi cơ thể nhỏ bé yếu ớt của nàng nằm thoi thóp trong con ngõ lạnh lẽo, một đôi tay ấm áp đã bế nàng lên khỏi mặt đất, đưa nàng vào một vòng tay dịu dàng. Hương thơm từ người ấy và cả cảm giác ấm áp mềm mại đều giống hệt như lúc này.
Trong giấc mơ, đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt. Ký ức về đêm đó mơ hồ không rõ ràng, nàng chỉ nhớ khi mở mắt ra, bản thân đã ở trong phủ Dương gia.
Vòng tay trong con ngõ dưới ánh trăng sáng hôm ấy, chẳng lẽ cũng chỉ là một giấc mộng thoáng qua?
Sáng hôm sau, khi Giang Túy Miên tỉnh dậy, nàng cảm thấy cả người sảng khoái. Nhìn xuống, không biết từ lúc nào mình đã kéo chăn đắp kín người, chẳng trách đêm qua thấy ấm áp như vậy.
Trong phòng chỉ có một mình nàng, xem ra Lục Chiêu Hành cả đêm không về.
Trong lòng vẫn còn lo lắng cho mấy người thợ trong phụ điện, Giang Túy Miên bảo Lâm Phong mang số thuốc thu thập được đêm qua đến để nàng kiểm tra. Xác nhận không có vấn đề gì, nàng liền mang thuốc tới phụ điện.
Trong điện, mấy quan viên thấy Giang Túy Miên tới, liền rỉ tai nhau rằng nàng là người của Thất Điện hạ. Có người còn tận mắt thấy nàng qua đêm trong phòng của Điện hạ, nên ai nấy đều đoán mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không tầm thường.
Mà Thất Điện hạ vốn nổi tiếng phong lưu đa tình, lần này đến Sứ quán làm việc cũng mang theo một người “sủng ái”. Người “sủng ái” này lại biết chữa bệnh, thật khiến người ta phải trầm trồ.
Mấy người trong điện đều sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống trước Giang Túy Miên.
Giang Túy Miên vội vàng cúi người xuống, nói:
“Không cần khách sáo như vậy, ta chỉ là một dân thường, không gánh nổi đại lễ của chư vị.”
“Thần y cô nương quá khiêm tốn rồi. Nghe nói đêm qua Điện hạ cùng Tả đại nhân và mọi người bàn bạc đối sách suốt đêm. Sáng nay, Điện hạ cũng đã truyền lời đến đây, bảo chúng ta nhất định phải làm theo lời cô nương. Nếu ai dám chống lệnh, sẽ bị xử chém tại chỗ. Chúng ta nào dám không tuân theo?”
Vừa nói, họ vừa lục tục quỳ xuống lạy liên tục.
Giang Túy Miên thấy không ngăn được, thầm nghĩ, chẳng lẽ đầu gối mấy người này làm bằng đồng sắt, cả ngày quỳ đi quỳ lại cũng không thấy đau sao?
“Hiện tại ta có việc cần làm phiền các vị,” Giang Túy Miên đứng thẳng người, ánh mắt nhìn xuống đám người dưới đất, nói: “Đây là phương thuốc mới ta nghiên cứu ra, rất hiệu quả trong việc trị phong hàn và sốt cao. Các vị mau mang đi sắc thành thuốc.”
Mấy người đang quỳ dưới đất nghe xong, ai cũng muốn lấy lòng Giang Túy Miên, liền tranh nhau đứng dậy, nhanh chóng giành lấy dược liệu trong tay nàng.
Giang Túy Miên tiến đến bên giường, từng người một bắt mạch. Khi thuốc được sắc xong, nàng chăm chú theo dõi quan viên đút cho cậu thiếu niên uống. Qua một khắc, nàng nhận ra mạch tượng của cậu ta dần trở nên ổn định và có lực. Nàng vội bảo mọi người tiếp tục cho cậu uống phần thuốc bổ mới sắc.
Xem ra phương thuốc giải độc có thể tăng thêm dược tính để hiệu quả nhanh hơn.
“Cho những người khác uống thuốc này trước, một khắc sau hãy cho uống liều thứ hai.”
Mọi người nhanh chóng làm theo lời nàng.
Tảng đá đè nặng trong lòng Giang Túy Miên cuối cùng cũng rơi xuống. Sinh mạng của những người này xem ra có thể cứu được.
“A Miên!”
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau, nghe đầy vẻ vui mừng. Tiếng bước chân vội vã tiến vào trong điện.
Cái tên ấy khiến Giang Túy Miên giật mình, nàng quay người lại thì thấy một bóng dáng khoác trường bào trắng như tuyết, chính là Lệ Vân Xuyên.
Không ngờ gặp được nàng ở đây, ánh mắt hắn không giấu nổi vẻ vui sướng ngập tràn.
“Ta nghe mấy vị quan trong Sứ quán nói mới có một nữ lang y đến, không chỉ xinh đẹp tuyệt trần mà y thuật cũng cao minh. Trong lòng liền nghĩ, biết đâu đó là cô nương, thế nên vội vã chạy đến, không ngờ thật sự là cô nương!”
Đã mấy ngày không gặp, Giang Túy Miên cũng bất ngờ, trong lòng thoáng niềm vui, nhưng vẫn chăm chú nhìn hắn và hỏi:
“Vừa rồi, Lệ công tử gọi ta là gì?”
Lệ Vân Xuyên có vẻ hơi ngại ngùng, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, đáp:
“Ta gọi cô nương là A Miên, có được không? Cô nương cũng có thể gọi ta là Vân Xuyên. Ta nghĩ chúng ta đã là bạn, bạn bè không cần khách sáo như vậy.”
A Miên, A Miên.
Chỉ có A Anh trước đây gọi nàng như thế.
A Anh tính cách hiền lành, ôn nhu, rất giống Lệ Vân Xuyên. Ngay cả cách gọi tên nàng cũng giống hệt nhau.
“Nếu cô nương không thích, ta sẽ…”
Giang Túy Miên khẽ mỉm cười, dịu dàng ngắt lời hắn:
“Vân Xuyên, công tử nói đúng, chúng ta là bạn.”
Lệ Vân Xuyên bị nụ cười của nàng làm cho ngơ ngẩn, nhất thời thất thần, lẩm bẩm:
“Nàng, nàng đồng ý sao?”
“Tất nhiên,” Giang Túy Miên nói, “Công tử đã giúp ta rất nhiều, nếu ta cứ giữ kẽ thì thật không phải. Bạn bè thì nên thành thật với nhau, chẳng phải vậy sao?”
Thấy nàng thẳng thắn như vậy, ngược lại Lệ Vân Xuyên cảm thấy mình có chút nhỏ nhen.
“Đúng vậy, A Miên nói rất đúng.”
Hai người nhìn nhau cười, khiến mấy quan viên trong điện đều sững sờ.
Làm sao mà vị thần y cô nương này trông có vẻ cũng rất thân thiết với Lệ Thiếu Khanh? Những chuyện tình yêu oán hận trong các gia tộc quyền quý quả thật phức tạp như vậy sao?
“Nhưng mà, hôm nay sao công tử lại đến đây?” Giang Túy Miên hỏi.
Lệ Vân Xuyên đáp: “Ta sớm muốn đến Sứ quán để xem xét việc sửa chữa, chỉ là trong kinh thành còn có công vụ khác trì hoãn, giờ xử lý xong ta liền vội vã chạy đến. Những thợ mộc này vẫn chưa khỏi bệnh sao?”
Giang Túy Miên che miệng, ghé lại gần hơn một chút, khẽ hỏi: “Công tử cũng biết chuyện bọn họ sinh bệnh?”
“Biết một chút. Tả đại nhân phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong Sứ quán, nhưng có việc cũng sẽ gửi thư đến phủ cho ta. Chỉ là đó đã là mấy ngày trước rồi, ta tưởng họ đã khỏi bệnh từ lâu.”
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong ánh mắt anh tuấn của Lệ Vân Xuyên, Giang Túy Miên biết rằng hẳn là hắn cũng không rõ âm mưu đằng sau chuyện này.
“Công tử đi theo ta.”
Giang Túy Miên nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, hơi bĩu môi ra hiệu, bảo hắn cùng bước sang chỗ bình phong để nói chuyện.
Lệ Vân Xuyên không hiểu vì sao nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo nàng. Hai người tránh xa những quan viên khác trong điện, đứng sau bình phong thì thầm với nhau.
“Công tử có biết bọn họ rốt cuộc là mắc bệnh gì không?” Giang Túy Miên bí ẩn hỏi.
Ánh mắt Lệ Vân Xuyên dừng lại trên khuôn mặt gần trong gang tấc của nàng. Ánh nhìn từ đôi mắt trong sáng ấy dần trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng hơi hé mở.
“Ta… không biết.”
Giang Túy Miên nói: “Ngài là Thiếu Khanh của Hồng Lô Tự, lẽ nào không biết nơi đây ẩn chứa những con sói đội lốt người sao? Những người đó không phải mắc bệnh…”
Đôi môi đỏ mọng ánh lên vẻ mềm mại, tựa như nụ hoa chớm nở đầy mê hoặc.
Nàng nói gì đó, nhưng Lệ Vân Xuyên không chú tâm nghe rõ.
Chỉ chăm chú ngắm nhìn đôi môi ấy, hắn cảm thấy cổ họng khô rát, như một cánh hoa đỏ mê hoặc đang rung rinh đợi người hái.
Giang Túy Miên mải giải thích về chuyện âm mưu hãm hại, nàng biết Lệ Vân Xuyên không phải người toan tính, nên không thể không lo cho hắn.
Cả hai đều không để ý rằng từ lúc nào đã có một bóng người bước vào từ ngoài điện, cao lớn, lặng lẽ, đứng ngay gần bình phong.
Giang Túy Miên đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, như có ai đó đang dõi theo mình. Nàng khẽ quay lại, má vừa kịp lướt qua vạt áo thì đụng phải ánh mắt lạnh lùng đầy uy nghiêm của một nam nhân.
Lục Chiêu Hành nở nụ cười lạnh, ánh mắt u ám dõi theo hai người có cử chỉ thân thiết.
“Các người đang làm gì vậy?”