Báo Thù Nhầm Người Bị Kẻ Điên Độc Chiếm

Chương 28

Giang Túy Miên gần như lập tức nhảy ra khỏi Lệ Vân Xuyên, lùi lại hai bước.

Nàng không hiểu tại sao mình lại bất giác sợ hãi, nhưng nàng cảm nhận được đằng sau vẻ mặt bình thản của Lục Chiêu Hành là một cơn giông tố đáng sợ đang âm ỉ.

Lệ Vân Xuyên xoay người lại, bước lên một bước, chắn Giang Túy Miên ở sau lưng mình, sau đó chắp tay cúi chào Lục Chiêu Hành: “Tham kiến Điện hạ.”

Nhìn thấy dáng hình hai người đứng sát nhau, chân mày của Lục Chiêu Hành càng nhíu chặt hơn.

Nữ nhân này trong lòng còn có lễ nghĩa liêm sỉ hay không? Trước mặt bao nhiêu quan viên trong điện, lại có thể thân mật với nam nhân khác. Nếu hắn đến muộn chút nữa, chẳng lẽ hai người đã lăn lộn đến mức gì rồi?

Giang Túy Miên không biết Lục Chiêu Hành đang nghĩ gì, nàng nấp sau lưng Lệ Vân Xuyên, cầu nguyện trong lòng, mong rằng tên điên này đừng lại làm loạn trước mặt mọi người. Hôm qua hắn nói những lời không biết xấu hổ trước mặt các quan viên, khiến hôm nay mấy người đó nhìn nàng với ánh mắt kỳ quặc không nói nên lời.

Lệ Vân Xuyên thấy đối phương không nói gì, trong lòng có chút hoang mang nhưng vẫn đứng vững, không dao động.

“Vi thần bận xử lý công vụ trong kinh nên đến muộn, mong Điện hạ thứ lỗi.”

Lục Chiêu Hành không để ý đến hắn, mà nhìn về phía người đang thò đầu ra từ sau lưng hắn, ra lệnh: “Nàng, qua đây.”

Giang Túy Miên cắn chặt răng hàm, trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng chỉ dám kéo lê bước chân, mãi vẫn không chịu đi ra.

Lệ Vân Xuyên nhìn thấy nàng do dự và khó xử, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, nói:

“Điện hạ tìm Giang cô nương có chuyện gì, sao không nói thẳng ra?”

Trong đôi mắt Lục Chiêu Hành sự kiên nhẫn gần như đã cạn, may mắn thay, vài người từ phía sau vội vã chạy đến đã phá vỡ thế cục căng thẳng.

Tả Chính thở hổn hển, nói:

“Điện hạ, ngài đi nhanh quá, thần suýt không theo kịp.”

Mấy người khác cũng mệt đến toát mồ hôi, vội vàng gật đầu phụ họa.

Thường Như nhìn thấy Lệ Vân Xuyên đứng đối diện, đôi mắt liền ánh lên vẻ vui mừng, nhanh chóng bước tới nói:

“Lệ đại nhân, ngài đến Sứ quán từ khi nào, sao không cho người thông báo một tiếng?”

Lệ Vân Xuyên đã sớm buông tay Giang Túy Miên một cách tự nhiên, cung kính hành lễ, nói:

“Tả đại nhân, Thường đại nhân, xin thứ lỗi cho tại hạ. Hôm nay tại hạ vừa mới đến đây, nghe nói trong Sứ quán xảy ra chuyện, lòng vô cùng lo lắng, liền trực tiếp đến chính điện xem tình hình bệnh tật của các thợ mộc.”

Thường Như nhìn thấy Giang Túy Miên đứng sau lưng hắn, lại nhìn sắc mặt băng lãnh như sương của Thất Điện hạ, tâm tư xoay chuyển, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Ông cười nói:

“Lệ đại nhân quả thật là người gia phong nghiêm cẩn, Lệ thừa tướng mắt nhìn xa trông rộng, mưu lược hơn người. Từ nhỏ Lệ đại nhân hẳn đã thừa hưởng đôi chút. Ngài một lòng lo nghĩ việc sửa chữa, quả thực không có gì lạ. Nhưng xem ra Lệ đại nhân dường như khá quen thuộc với vị thần y cô nương này, chẳng lẽ là cố tri?”

Lệ Vân Xuyên không giấu giếm, đáp:

“Mấy ngày trước, nội tổ mẫu của tại hạ phát bệnh đau đầu, nên đã mời Giang cô nương đến phủ chẩn trị. Hôm nay lại gặp nàng ở đây, liền trò chuyện vài câu.”

Thường Như cười nói:

“Thì ra là vậy. Thần y cô nương hẳn cũng cảm thấy Lệ đại nhân như ánh trăng thanh gió mát, khiến người gặp một lần liền khó quên, đúng không?”

Giang Túy Miên thấy câu chuyện một lần nữa lại chuyển sang mình, chỉ đành cười cứng ngắc mà đáp:

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Tả Chính lên tiếng ngắt lời những câu nói đùa, với vẻ lo lắng, ông hỏi Giang Túy Miên:

“Không biết thần y cô nương đã trị liệu cho những người này thế nào? Có thể chuẩn đoán được bệnh tình của họ chưa?”

Giang Túy Miên đưa mắt nhìn qua gương mặt của nam nhân vẫn lặng im, thấy hắn vẫn đang nhìn mình, liền vội thu lại ánh mắt, đáp:

“Dân nữ vô năng, chỉ có thể kê mấy thang thuốc hạ sốt. Có lẽ họ bị phong hàn dẫn đến phát sốt. Uống thêm vài thang nữa, hạ sốt xong thì bệnh sẽ nhanh khỏi hơn.”

Tả Chính và Thường Như liếc nhìn nhau, cả hai âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tả Chính nói:

“Vậy thì lại phải làm phiền cô nương rồi.”

Giang Túy Miên cúi đầu, đáp:

“Tả đại nhân quá lời rồi.”

Đang lúc mọi người nói chuyện, bỗng một quan viên cất tiếng kêu lớn, khiến Giang Túy Miên giật mình. Mọi người đều quay lại nhìn.

Quan viên đó hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, chỉ vào người trên giường, lắp bắp nói:

“Hắn… hắn tỉnh rồi!”

“Tốt quá!” Giang Túy Miên gạt mấy người qua một bên, chạy thẳng đến bên giường. Nàng thấy thiếu niên trên giường thực sự mở mắt, ngơ ngác nhìn nàng.

Nàng dịu dàng nói:

“Đừng sợ, ta là lang y, đến để chữa bệnh cho ngươi. Bây giờ ta cần bắt mạch cho ngươi, ngoan ngoãn đừng động đậy.”

Thiếu niên nhìn nàng đờ đẫn. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một nữ tử xinh đẹp như tranh vẽ như vậy, cứ tưởng mình đã chết bệnh mà lên tiên giới, gặp được tiên nữ. Quả nhiên, hắn ngoan ngoãn không dám động đậy.

Giang Túy Miên khẽ đặt tay lên cánh tay hắn, cảm nhận thấy mạch tượng ổn định và mạnh mẽ hơn trước. Có vẻ độc tố trong cơ thể hắn đã được giải phần lớn, chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì không có gì đáng lo.

Nàng vui mừng khôn xiết, đôi mắt đào hoa đen sáng lên rạng rỡ, không giấu nổi sự phấn khởi, quay đầu nhìn về phía mấy người đang đứng xa, ánh mắt dừng trên Lục Chiêu Hành. Đôi mắt nàng ánh lên niềm vui sướng không che giấu được.

Nàng thực sự đã giải được độc này, bảo vệ được tính mạng của những người thợ mộc.

Chỉ có Lục Chiêu Hành biết tại sao nàng lại vui mừng như vậy.

Khoảnh khắc này là bí mật chung của hai người họ.

Tả Chính từ lúc nghe quan viên kia nói người đã tỉnh lại, sắc mặt liền có phần khó coi.

Thường Như liền bước ra, chắp tay nói:

“Điện hạ, đã có thần y cô nương ở đây chăm sóc, vậy kính mời điện hạ di giá sang chính điện. Thần và các vị đây còn có việc muốn thảo luận với điện hạ.”

Lệ Vân Xuyên cũng thuận thế nói:

“Điện hạ, hạ quan cũng có việc cần bẩm báo.”

Lục Chiêu Hành bị mọi người hộ tống rời khỏi thiên điện. Lúc này, Giang Túy Miên còn phải bắt mạch cho bảy người nữa, khó mà phân tâm được.

Chờ nàng chẩn mạch xong cho bảy người kia, lòng nàng mới yên tâm hơn đôi chút.

Dù những người còn lại chưa tỉnh, nhưng mạch tượng cũng dần ổn định. Thiếu niên kia có lẽ do tuổi còn nhỏ, nên hồi phục nhanh hơn những người khác.

Giờ đây, đầu óc hắn đã tỉnh táo, biết được Giang Túy Miên là thần y cô nương được mời đến để chữa bệnh cho bọn họ.

Cơ thể hắn vẫn còn yếu, nhưng lại cố gắng bò dậy từ trên giường. “Phịch” một tiếng, hắn quỳ sụp xuống đất, dập đầu hai cái rõ mạnh trước mặt Giang Túy Miên.

Giang Túy Miên không kịp ngăn cản, bất ngờ nhận lễ lớn như vậy, liền vội quỳ một chân xuống, hai tay nâng hắn dậy.

“Ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên đi.”

“Đa tạ thần y cô nương đã cứu mạng. Tiểu nhân không gì báo đáp, xin cô nương nhận của tiểu nhân ba lạy!” Thiếu niên nhất quyết không Chịu đứng lên, lại dập mạnh đầu một cái nữa.

Giang Túy Miên vội đưa tay chắn trước trán cậu ta, nhưng lại bị một cú “cộp” đau điếng vào mu bàn tay.

“A…”

Đau nhói từ mu bàn tay, nàng hít một hơi lạnh, vội vàng vẫy tay vài cái để xoa dịu cơn đau.

Thiếu niên ngẩng mặt lên, nhìn hành động đó của nàng mà kinh ngạc, đôi mắt đen láy bỗng đỏ hoe.

“Ngài… Ngài sao lại làm như vậy?”

Những kẻ thấp hèn như hắn, vốn dĩ nếu chết bệnh cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng thần y cô nương không chỉ cứu mạng bọn họ, mà còn từ chối nhận đại lễ, thậm chí dùng tay chắn giúp hắn.

Giang Túy Miên dùng một tay nâng hắn dậy, rồi đỡ hắn ngồi lại lên giường.

“Người làm nghề y cứu người trị bệnh, chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Không cần phải tạ ơn ta, dưỡng sức cho tốt mới là điều quan trọng.”

Thiếu niên vẫn chưa hiểu, ngước mặt hỏi:

“Nhưng mà tay cô nương…”

Giang Túy Miên tự mình xoa mu bàn tay, rồi đưa lên thổi nhẹ, sau đó giơ trước mặt hắn, cười nói:

“Không gãy.”

Thiếu niên cũng bị hành động đáng yêu của nàng làm cho bật cười, nhưng vẫn lo lắng hỏi:

“Ngài không thấy đau sao?”

Giang Túy Miên thấy trên trán hắn đỏ ửng một mảng, khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt chỉ có đôi mắt là sáng ngời khác thường. Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà sống dè dặt từng chút, động một chút liền quỳ xuống dập đầu, đến mức không còn cảm giác được cơn đau trên cơ thể mình.

Trong lòng nàng bỗng dưng trào lên một niềm thương cảm, liền lấy từ trong người ra một lọ thuốc nhỏ, đầu ngón tay bôi một chút cao thơm, nhẹ nhàng thoa lên vết đỏ trên trán hắn.

“Thế còn ngươi, ngươi có đau không?”

Thiếu niên hơi đỏ vành tai, khẽ lắc đầu.

Hắn từ nhỏ đã theo sư phụ vào cung làm việc, Chịu đựng không biết bao nhiêu trận đòn roi, đã sớm quen với nỗi đau mà chẳng còn cảm giác gì.

Giang Túy Miên bèn cười nói:

“Vậy thì ta cũng không đau.”

Sau khi cất thuốc vào, nàng dặn dò:

“Được rồi, thân thể của ngươi vẫn còn rất yếu, ít nhất phải nằm tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa. Hai ngày này, không được phép xuống giường, biết chưa?”

Dặn dò xong, nàng quay sang căn dặn các quan lại phụ trách trông nom nhất định phải chăm sóc cẩn thận. Lúc này trời đã sẩm tối, Giang Túy Miên chuẩn bị rời đi.

Không ngờ thiếu niên lại thò đầu ra khỏi chăn, ánh mắt đầy hy vọng hỏi nàng:

“Thần y cô nương, ngày mai ngài có đến nữa không?”

Giang Túy Miên giơ ngón tay trỏ lên chỉ vào không trung, ra hiệu hắn lập tức nằm xuống, rồi vừa bước đi vừa nói:

“Trước khi các người hoàn toàn hồi phục, ngày nào ta cũng đến.”

Ra khỏi thiên điện, nàng liền thấy Lâm Phong vẫn đứng chờ trước cửa. Thấy nàng bước ra, hắn lập tức cầm kiếm theo sau.

Giang Túy Miên đi được hai bước lại dừng, quay đầu nhìn hắn.

Lâm Phong cũng ngừng bước.

“Ngươi mang kiếm đi theo ta, chẳng phải là để dọa ta hay sao?”

Giang Túy Miên nhìn chằm chằm vào thanh kiếm lạnh băng của hắn, thầm nghĩ người này suốt ngày như một tiểu quỷ. Không theo sau vị Diêm Vương nhà mình thì lại đi theo nàng như muốn lấy hồn.

Có hắn và thanh kiếm kia quanh quẩn bên cạnh, nàng còn chẳng dám tùy tiện ra tay với Lục Chiêu Hành nữa.

Lâm Phong mặt không đổi sắc, đáp:

“Không phải.”

Người chết dưới lưỡi kiếm của hắn có thể chất thành núi. Chỉ cần chủ tử muốn ai chết, chưa từng có người nào hắn không giết được.

Huống chi, nha đầu bên cạnh nàng cũng từng chứng kiến thanh kiếm này khi tuốt khỏi vỏ.

Giang Túy Miên mím môi, tiếp tục bước đi, nhưng đi được vài bước lại dừng.

“Là điện hạ bảo ngươi ngày ngày giám sát ta sao?”

“Không phải.” Lâm Phong đáp.

Là bảo vệ.

Giang Túy Miên thấy hắn chẳng thốt ra nổi câu nào hữu ích, đành sải bước lớn đi thẳng về nơi ở của Lục Chiêu Hành.

Sắp đến cổng viện thự, Giang Túy Miên cố ý đổi hướng, rẽ sang con đường khác, định bụng tìm một căn phòng không có người để ngủ qua đêm.

Nhưng Lâm Phong đã giơ kiếm chắn ngang bên cạnh nàng, trầm giọng nói:

“Không phải đường này.”

Giang Túy Miên khóe môi giật giật, lườm hắn một cái:

“Ta chẳng lẽ không biết đường?”

Lâm Phong giơ tay chỉ hướng cho nàng, bình thản đáp:

“Không sao, ta biết.”

Giang Túy Miên đành phải đi theo hướng hắn chỉ, nhưng cố tình đi chậm rãi từng bước. Dọc đường vài lần giả vờ đi nhầm, nhưng đều bị hắn chỉ quay lại đúng đường.

Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng, nàng đứng yên một lúc lâu, không muốn đẩy cửa vào. Nhưng bóng dáng như thần giữ cửa phía sau đang nhìn chằm chằm, dường như chỉ cần nàng không bước vào, hắn sẽ nhấc chân đá nàng vào trong.

Giang Túy Miên đưa tay lên định gõ cửa, nhưng cánh cửa lại được ai đó từ bên trong mở ra trước.

“A Miên?”

Người bước ra lại là Lệ Vân Xuyên.

“Trời đã khuya, sao nàng lại đến nơi này?” Lệ Vân Xuyên che tay bên miệng, thấp giọng nói:

“Đây là chỗ ở của Thất Điện hạ, chẳng lẽ nàng đi nhầm đường? Ta rất quen thuộc với các nha thự trong Sứ quán, nàng nói nơi mình ở là nha thự nào, để ta đưa nàng về.”

Giang Túy Miên trợn mắt, cổ họng như bị bàn tay vô hình bóp chặt, khó mà nói ra lời.

“Ta, ta ở…”

Nàng cố gắng nhớ lại mấy nha thự đã đi qua tối nay, nhưng vì trời tối, nàng chẳng nhìn rõ được tấm bảng tên.

Lệ Vân Xuyên nhẹ nhàng khép cửa lại, cười nói:

“Ta biết ngay là nàng quên rồi. Những lối nhỏ trong Sứ quán rắc rối phức tạp, chắc hẳn là nàng bị lạc đường, đúng không? Nàng chỉ cần miêu tả lại kiến trúc của nha thự đó, ta có thể đoán ra được.”

Giang Túy Miên xoắn tay áo trong tay, càng nghe hắn nói lại càng khó mở miệng.

Làm gì có chuyện lạc đường, nàng thực ra ở ngay căn phòng này.

Ai ngờ, cửa vừa được khép lại đã lại bị người bên trong mở tung ra. Một bóng đen cao lớn đứng trước ánh nến, bóng dáng trầm lặng như núi, phủ bóng tối đen như mực lên thân hình nhỏ bé của nàng, hoàn toàn không để lại một khe hở nào.

Giang Túy Miên ngước mắt lên, nhìn bóng dáng cao lớn hơn mình gần một cái đầu, cảm nhận luồng khí thế mạnh mẽ, áp đảo khiến nàng như nghẹt thở.

Người kia bỗng cười lạnh:

“Sao còn chưa vào?”
Bình Luận (0)
Comment