Báo Thù Nhầm Người Bị Kẻ Điên Độc Chiếm

Chương 55

Khi sắp đến giờ ăn trưa, Triệu Đường đẩy cửa tiểu viện bước vào.

Triệu Sở Lạc vừa thấy hắn đã bực bội, khoanh tay đứng sang một bên, chẳng thèm để ý đến.

Triệu Đường đi đến bên ghế tre, gõ ngón tay lên quạt mo.

Giang Túy Miên bị đánh thức, mở mắt thấy hắn thì mím môi, nhỏ giọng dùng khẩu hình nói: “Còn giận đấy.”

Triệu Đường khẽ cười, liếc nhìn Triệu Sở Lạc: “Tính tình ngang bướng thế này, chi bằng ngày mai quay về kinh thành đi. Trước khi thành thân, muội nên qua lại với tiểu công tử Lệ gia ở phủ thừa tướng nhiều một chút, chẳng lẽ sau khi cưới rồi vẫn còn định bướng bỉnh thế này sao?”

Triệu Sở Lạc nghe vậy, lập tức không chịu: “Rõ ràng là huynh bắt nạt người ta, suốt ngày chỉ nghĩ cách đuổi ta đi để về thành thân. Huynh sao không quay về cưới tiểu thư nhà họ Ngụy?”

Vừa dứt lời, nàng mới nhận ra mình nói sai.

Triệu Đường đã vì Giang Túy Miên mà từ hôn với Ngụy tiểu thư, việc này còn khiến hắn mâu thuẫn lớn với phụ thân là Triệu Thuấn. Nàng đúng là không biết khéo léo.

“Miên tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, muội không có ý đó đâu…”

Giang Túy Miên dường như không để ý, nàng chống tay lên bụng đã bắt đầu tròn trịa, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế tre.

Triệu Đường định đưa tay đỡ nàng, nhưng lại bị nàng dùng quạt mo chắn lại.

“Hai huynh muội các người cứ tiếp tục cãi nhau đi, ta không muốn quấy rầy, ta vào bếp xem trưa nay có món gì ngon không.”

Nói xong, Giang Túy Miên thong thả bước qua giàn nho trong sân, đi về phía nơi ở của Thanh Đồng.

Nhà bếp nằm ngay bên cạnh phòng Thanh Đồng, khi Giang Túy Miên đến nơi, nàng chỉ thấy bên ngoài cửa bốc lên từng đợt khói dày đặc.

Chẳng mấy chốc, từ trong bếp lao ra ba bóng người, dựa vào tường ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Bóng dáng tóc bạc kia là Bạch Cánh Sinh. Giang Túy Miên vội bước đến, vỗ nhẹ lưng sư phụ mình, lo lắng hỏi: “Sư phụ, các người làm sao vậy? Sao mặt ai cũng đen thui thế này, bị củi lửa làm bị thương à?”

Bạch Cánh Sinh vẫn chưa ngừng ho được, Thanh Đồng nước mắt rưng rưng quay đầu tố cáo: “Tỷ tỷ, tỷ mau quản Bạch sư phụ đi. Muội và Tiểu Hà đang nấu ăn ngon lành thì Bạch sư phụ cầm một bát thuốc độc xông vào, khăng khăng đòi bỏ vào nồi cháo bí đỏ của chúng ta. Muội đã nói đó là cháo bí đỏ nấu riêng cho tỷ, không được bỏ thêm thứ gì, nhưng Bạch sư phụ vừa cười ha hả vừa không thèm nghe lời ngăn cản của muội và Tiểu Hà, rồi đổ hết thuốc độc vào. Kết quả là đáy nồi phát nổ…”

Chưa nói xong, nàng đã bị Bạch Cánh Sinh giận dữ ngắt lời: “Con nhóc này sao lại vu oan cho người khác thế hả! Thuốc độc gì chứ, đó là đại bổ chi dược ta vừa mới bào chế ra, là để bổ thân cho tỷ tỷ ngươi! Đáy nồi bị nứt là do, là do cái nồi quá kém!”

Thanh Đồng hậm hực thúc khuỷu tay vào Tiểu Hà bên cạnh, hỏi: “Muội nói đi, muội nói cái thứ đen sì, bốc mùi hôi thối kia không phải thuốc độc thì là gì?”

Tiểu Hà khó xử nhìn Thanh Đồng, rồi lại nhìn Bạch Cánh Sinh, cuối cùng lí nhí nói: “Muội, muội cũng không biết…”

Thanh Đồng với gương mặt lấm lem tro bụi, nói chuyện mà tro còn không ngừng rơi xuống: “Muội làm sao lại không biết? Rõ ràng đó là thuốc độc! Cơm canh vừa nấu xong bị hủy hết rồi. Trưa nay chúng ta cứ thế mà hít gió Tây Bắc đi, ở đây Tây Bắc mà, mở miệng ra thì no ngay.”

Bạch Cánh Sinh như cũng cảm thấy có lỗi, dù sao thứ thuốc đó là ông tốn công điều chế, nhưng có lẽ đã xảy ra chút vấn đề.

“Được rồi, ta chịu thiệt, mời các người đến Lưu Phường ăn một bữa.”

“Lưu Phường?” Mắt Thanh Đồng sáng lên, “Thật sao, sư phụ? Người mời?”

Bạch Cánh Sinh ưỡn thẳng lưng: “Ta mời, xem như bồi tội vì đã làm hỏng bữa trưa vất vả của các người.”

Lưu Phường là tửu lâu mới khai trương không lâu ở Mạc Thành. Vì thực đơn phong phú và có thể làm các món ăn mang hương vị đặc trưng miền Nam, nên từ khi khai trương đã chật kín người. Muốn ăn ở đó phải đặt chỗ trước.

Có Triệu Đường, việc này không khó. Hắn nhờ người nhắn với chủ tửu lâu, rồi cả đoàn xuất phát ra phố.

Huynh muội Triệu Sở Lạc và Triệu Đường vẫn chưa cãi nhau xong. Hai người cưỡi ngựa đi phía trước, ngồi trong xe ngựa phía sau vẫn có thể nghe tiếng Triệu Sở Lạc líu ríu không ngừng.

Triệu Đường dường như đã rất phiền, càng mong sớm đưa muội muội này về kinh thành.

Thanh Đồng suốt đường đi vô cùng phấn khích, từ lâu nàng đã muốn tìm cơ hội kéo Giang Túy Miên đến Lưu Phường để thử món. Lúc này ngồi trên xe ngựa, nàng thậm chí đã thuộc lòng trước các món muốn gọi.

Khi xe ngựa dừng trước Lưu Phường, Thanh Đồng hào hứng nhảy xuống xe, chạy thẳng vào trong lâu.

Bạch Cánh Sinh lo lắng cho túi tiền của mình, vội vã chạy theo nàng vào trong, định canh chừng không để nha đầu này gọi quá nhiều món đắt tiền.

Tiểu Hà thì cẩn thận hơn nhiều. Sau khi nhảy xuống xe ngựa, nàng vén rèm lên, đưa tay ra chuẩn bị đỡ Giang Túy Miên xuống xe.

Giang Túy Miên một tay theo bản năng bảo vệ bụng, tay còn lại đang định vịn vào tay Tiểu Hà.

Triệu Đường nhảy thẳng từ ngựa xuống, đi đến bên xe ngựa, bảo Tiểu Hà tránh sang một bên.

“Cẩn thận.”

Hắn dang rộng đôi tay, như sẵn sàng đón lấy người từ trên xe ngựa xuống.

Trên phố, người qua lại đông đúc, chiếc xe ngựa dừng trước tửu lâu xa hoa tất nhiên thu hút sự chú ý của đám đông.

Triệu Đường dường như không để tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng Giang Túy Miên lại khẽ lùi ra sau một cách kín đáo.

Ánh mắt Triệu Đường thoáng tối lại, hắn biết nàng vẫn chưa chấp nhận hắn.

Không sao, hắn có thể tiếp tục chờ.

Mười năm còn đợi được, những ngày tháng này có là gì.

Giang Túy Miên chỉ khẽ đặt tay lên cánh tay hắn, rồi định tự mình xuống xe.

Nhưng không ngờ, con ngựa không biết vì sao lại bị kinh hãi, đột nhiên lao mạnh về phía trước, khiến xe ngựa rung lắc dữ dội.

Giang Túy Miên đứng không vững, khẽ kêu lên một tiếng, suýt nữa thì ngã xuống đất.

May mắn thay, một đôi tay mạnh mẽ kịp thời mở ra trước mặt nàng, đỡ lấy cơ thể mềm mại, giữ nàng trong vòng tay.

Hương thơm nhẹ nhàng lập tức bao quanh đầu mũi hắn, xen lẫn chút mùi thuốc thảo dược thoang thoảng.

Triệu Đường hơi siết chặt cánh tay đang ôm eo nàng, giữ nàng trong vòng tay, rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, nhưng vẫn không nỡ buông tay.

Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi chỉ cần hắn cúi mắt là có thể thấy gương mặt thanh tú gần ngay trước mắt. Không phấn son, nhưng môi đỏ răng trắng, rạng rỡ động lòng người.

Giang Túy Miên ổn định cơ thể, trấn tĩnh lại tinh thần liền muốn thoát ra khỏi vòng tay Triệu Đường. Nhưng cánh tay mạnh mẽ bên hông nàng vẫn cứng cỏi, không chịu để nàng rời đi.

Nàng ngước lên nhìn, đôi mắt đen láy, sáng trong của nàng đầy vẻ chân thành và biết ơn: “Cảm ơn.”

Ngoài lời cảm ơn ấy, không còn bất kỳ cảm xúc nào khác.

Triệu Đường khẽ nhếch môi tự giễu, cuối cùng cũng buông tay nàng ra. Hắn đứng bên cạnh cẩn thận bảo vệ nàng, cùng nàng bước vào trong tửu lâu.

Ngay lúc đó, ở phía đối diện Lưu Phường, một chiếc xe ngựa giản dị và khiêm tốn cũng đang dừng lại. Từ bên trong, một bàn tay vén nhẹ rèm, để lộ ra một đôi mắt phượng đỏ ngầu âm thầm quan sát mọi việc vừa xảy ra trước cửa tửu lâu.

Khi nhìn thấy bóng dáng mảnh mai quen thuộc ấy, hắn ngỡ rằng mình lại phát độc, thần trí rối loạn, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy nàng ở Mạc Thành, nơi cách kinh thành ngàn dặm xa xôi.

Chẳng phải nàng đã chết rồi sao?

Không chết trong trận hỏa hoạn mười năm trước, mà là bị thiêu chết trong phủ của hắn.

Từng có lúc hắn nghĩ đó không phải là thi thể của nàng, nên đã lật tung cả kinh thành để tìm nàng, thậm chí còn cử người đi xa tận thôn Nam Thùy nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết nào của nàng.

Sau đó không còn cách nào khác, hắn đành phải tin rằng nàng đã không còn trên thế gian này.

Nhưng không ngờ, nàng vẫn còn sống.

Hơn nữa còn ở bên Triệu Đường, thậm chí đã mang thai.

Một bên, Lâm Phong cũng chứng kiến tất cả. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lục Chiêu Hành, đôi mắt đầy tơ máu, hắn chỉ dám thấp giọng nói:

“Chủ tử, chúng ta còn hẹn với vài quan viên ở Mạc Thành để điều tra chuyện thuế má…”

Ngón tay dài trắng nhợt buông rèm xuống, Lục Chiêu Hành đặt tay lên đầu gối, chậm rãi siết chặt đôi tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.

Lâm Phong lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào, chỉ âm thầm suy tính việc nên phái người đi hủy bỏ cuộc hẹn với mấy vị quan viên kia trước đã.

Lục Chiêu Hành nhắm mắt lại, dựa vào thành xe, cố gắng chế ngự khí huyết đang sôi sục trong cơ thể.

Độc trong người hắn đã được Lệ Vân Xuyên dùng thuốc giải của Bạch Cánh Sinh hóa giải. Vì hắn liên tục vận dụng nội lực khiến độc ngấm sâu, lại thêm thương tổn quá lớn dẫn đến hôn mê suốt mấy ngày, khi ấy hắn đã gần như kề cận cái chết, người từng cao quý tuấn mỹ nay chỉ còn lại dáng vẻ tiều tụy.

Lệ Vân Xuyên để trả ơn cất nhắc của hắn đã sai người gửi thuốc giải tới.

Mặc dù độc đã được giải, nhưng nó vẫn để lại bệnh căn trong cơ thể hắn.

Sau khi cưỡng ép nuốt xuống mùi máu tanh trào dâng trong cổ họng, Lục Chiêu Hành mới từ từ mở mắt, đáy mắt đỏ ngầu đáng sợ, khóe mắt cũng bị nhiễm sắc đỏ, tựa như vừa bị thấm qua chút máu.

Hắn bước xuống xe, sải bước vào trong Lưu Phường.

Lâm Phong ôm kiếm, thở dài nhẹ một tiếng, nhanh chóng theo sau.

Khi hai người vừa bước vào trong Lưu Phường, tiểu nhị lập tức chạy ra tiếp đón một cách nhiệt tình:

“Hai vị khách đến dùng bữa phải không ạ?”

Lâm Phong nói: “Phải, vừa nãy có sáu người vào đây, họ đang ở phòng nào?”

Tiểu nhị hỏi lại: “Hai vị đi cùng họ sao?”

Lâm Phong đáp: “Không phải.”

“Vậy nếu không phải, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng một cách tùy tiện,” tiểu nhị trả lời: “Hai vị đã đặt chỗ trước chưa? Nếu chưa, thật xin lỗi, e rằng quán chúng tôi không thể tiếp đãi hai vị được.”

Tiểu nhị này khá tinh ý, dù nhìn ra hai người có thân phận không tầm thường, nhưng những người đến đây dùng bữa đều là nhân vật lớn, hắn đã sớm quen với cảnh này.

Lâm Phong mặt tối sầm, ghé sát tai tiểu nhị nói vài lời. Tiểu nhị nghe xong, sợ đến mức suýt quỳ xuống, run rẩy nói:

“Hai… hai vị khách quý, xin mời lên lầu! Những người vừa nãy ở phòng số ba, để tôi sắp xếp cho hai vị vào phòng số bốn kế bên.”

Lục Chiêu Hành trầm lặng, theo sau tiểu nhị bước lên lầu.

Chủ quán vừa nhìn thấy có hai người lạ vào phòng số bốn đã được đặt trước, liền kéo tiểu nhị xuống dưới, mắng:

“Sao ngươi lại tùy tiện dẫn người lên lầu như vậy? Nếu làm phật ý khách quý khác, ngươi có gánh nổi hậu quả không?!”

Tiểu nhị hạ giọng nói:

“Hai vị đó e rằng mới là khách quý thật sự, đến từ kinh thành!”

Tầng trên, các gian phòng chỉ được ngăn cách bằng bình phong. Trên bình phong gỗ chạm trổ hoa văn có phủ một lớp lụa trắng mỏng nhẹ, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng vài người đang ngồi trong phòng số ba.

Ánh mắt Lục Chiêu Hành chăm chú khóa chặt vào một bóng dáng thướt tha ngồi quay lưng về phía bình phong. Hắn như kẻ ti tiện tham lam nhất thế gian, chỉ dám ẩn mình trong góc tối, lén lút dùng ánh mắt không kiêng dè mà quan sát nàng từ đỉnh đầu xuống đến vạt váy rủ bên ghế.

Rời xa hắn, nàng dường như thực sự trở lại dáng vẻ thiếu nữ linh động, rực rỡ ngày xưa. Nàng biết nói, biết cười, cơ thể cũng trở nên đầy đặn hơn trước.

Khi ở phủ hắn, hắn đã tốn không ít tâm tư cũng chẳng thể khiến nàng ăn uống đủ đầy mà mập lên chút nào.

Chẳng lẽ, nàng làm vậy vì đứa bé trong bụng?
Bình Luận (0)
Comment