Báo Thù Nhầm Người Bị Kẻ Điên Độc Chiếm

Chương 56

Giang Túy Miên hiển nhiên là tâm điểm được mọi người chăm sóc. Bạch Cánh Sinh và Triệu Đường ngồi cạnh nàng, lúc thì gắp món này, lúc thì múc món kia, chẳng bao lâu, đĩa trước mặt nàng đã chất cao như núi.

Nhìn đống đồ ăn đầy ụ đủ loại trước mặt, Giang Túy Miên không khỏi đau đầu. Nàng là có thai, chứ đâu phải biến thành lợn đâu.

“Được rồi, mọi người cứ ăn đi, không cần quan tâm ta thế đâu.”

Giang Túy Miên ngăn bát cháo dưỡng nhan mà Bạch Cánh Sinh đưa tới, cũng đẩy lại viên thịt hươu mà Triệu Đường định đặt vào đĩa mình, mỉm cười với họ.

Bạch Cánh Sinh không phục:

“Đồ đệ, con không thích thịt hươu thì thôi, nhưng bát cháo dưỡng nhan này ta vừa thử, mùi vị thật sự rất ngon.”

Triệu Đường cũng cười nói:

“Thịt hươu ở kinh thành không thường có, đây là đặc sản của núi Linh Sơn vùng Tây Bắc. Nhung hươu có thể làm dược liệu, da hươu chế áo lông, thịt hươu làm thực phẩm. Bạch sư phụ chẳng lẽ chưa nghe câu: ‘Ăn một miếng thịt hươu Linh Sơn, sống thọ đến chín mươi chín tuổi’ sao?”

Bạch Cánh Sinh thản nhiên:

“Chưa từng nghe.”

Thanh Đồng miệng vẫn đang nhai một miếng thịt hươu, líu ríu nói:

“Ta nghe rồi, ta nghe rồi! Thịt này ngon thật!”

Bạch Cánh Sinh đuối lý, quay sang cầu viện Triệu Sở Lạc.

Triệu Sở Lạc cố ý chọc tức ca ca mình, ực một hơi uống hết bát cháo dưỡng nhan, không ngớt lời khen ngợi:

“Thịt có gì ngon đâu, cháo này mới là tuyệt vời. Miên tỷ tỷ, mau nếm thử đi!”

Nói rồi, vì uống quá nhanh mà bị hạt ngô trong cháo nghẹn lại, nàng bật ra một tiếng nấc.

Mấy người trên bàn lúc đầu còn nghiêm túc nhịn cười, chẳng mấy chốc đã không nhịn được mà phá lên cười sảng khoái.

Giang Túy Miên bị bọn họ chọc cười đến không chịu nổi, một tay ôm bụng, một tay chống bàn, cả vai đều rung lên vì cười.

Triệu Sở Lạc đỏ mặt, hét lên:

“Không ai được cười nữa! Ai cười nữa tối nay ta vào phòng người đó mà đánh một trận!”

Vừa dứt lời, mấy người còn lại càng cười vui vẻ hơn.

Tiếng cười vang rộn rã không bị bình phong ngăn cách, từng đợt truyền đến phòng số bốn bên cạnh.

Tiếng ồn ào náo nhiệt từ đại sảnh bên dưới cũng không át được những âm thanh vui vẻ ấy, từng chút từng chút lọt vào tai Lục Chiêu Hành, như những lưỡi dao sắc bén nhất.

Chúng cứa vào trái tim hắn, từng tấc từng tấc, mổ xẻ từng mảnh da thịt trên cơ thể hắn.

Cho đến khi nhóm người ở phòng bên đã ăn xong và rời đi trong tiếng cười đùa vui vẻ, trong phòng số bốn vẫn chỉ còn lại hai bóng dáng bất động lặng lẽ như núi.

Lâm Phong tất nhiên không dám nhiều lời, tiểu nhị đứng ngoài cửa cũng đầy vẻ khó xử, nhưng không dám bước vào nửa bước.

Vị đại nhân này đã là quan chức ở kinh thành, ắt hẳn chức vụ còn cao hơn tất cả quan viên ở Mạc Thành. Dù có mười cái đầu cũng không ai dám mạo phạm.

Qua thêm một lúc, Lục Chiêu Hành đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Khi hai người vừa rời đi, bỗng nghe thấy tiếng tiểu nhị hớt hải gọi từ phía sau:

“Đại nhân dừng bước, đại nhân dừng bước!”

Tiểu nhị vội vàng chạy đến, hai tay kính cẩn dâng lên một vật.

“Đại nhân, đây là thứ vừa rồi có người nhặt được trước cửa quán. Không biết có phải một trong các cô nương trong nhóm sáu người kia vô ý làm rơi hay không. Tiểu nhân lập tức đem tới để trình ngài.”

Lục Chiêu Hành cúi mắt nhìn xuống, đó là một cây trâm bạc đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Trên cây trâm chỉ khắc một đóa hoa có phần sặc sỡ và tầm thường.

Thế nhưng, hắn lại vươn tay ra nhặt lên, như thể đó là bảo vật quý giá nhất, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay, chăm chú ngắm nhìn một hồi rồi cất giữ thật cẩn thận.

Lâm Phong thưởng cho tiểu nhị một thỏi bạc. Tiểu nhị mừng rỡ như điên, thực sự không hiểu nổi vì sao một cây trâm cũ nát như vậy lại đáng giá đến mức nhận được nhiều bạc như thế.

Lên xe ngựa, Lục Chiêu Hành mới mở miệng:

“Đến phủ nha Mạc Thành.”

Lâm Phong vâng một tiếng, nhưng cuối cùng không nhịn được mà dò hỏi:

“Chủ tử, vốn dĩ ngày mai chúng ta phải khởi hành hồi kinh, giờ chẳng lẽ lại trì hoãn thêm vài ngày sao?”

Dưới tay áo rộng thùng thình, bàn tay Lục Chiêu Hành siết chặt cây trâm bạc, hoa văn thô sơ trên đó hằn sâu vào lòng bàn tay, gây nên một cơn đau nhói thoáng qua.

Nhưng hắn như không hề cảm nhận được, đôi mắt thâm trầm vô cùng, nhìn thẳng về phía trước.

“Không cần.”

Lâm Phong nhìn sắc mặt của hắn, còn định hỏi có cần phái người đưa Giang cô nương về kinh thành cùng không.

Nhưng nhận ra bầu không khí lạnh lẽo quanh thân người bên cạnh đã gần như ngưng kết thành băng, cuối cùng vẫn không dám nói thêm gì nữa.

Có lẽ, chủ tử thực sự quyết định buông tay rồi.

***

Giang Túy Miên vì ăn trưa quá nhiều, cảm thấy hơi đầy bụng, nằm xuống cũng không thoải mái nên đành đi dạo quanh tiểu viện để tiêu thực.

Gần đây nàng được chăm sóc tốt nên có béo lên một chút. Sư phụ thường xuyên tự mình điều chế dược bổ cho nàng, bởi khi mới mang thai, cơ thể nàng rất yếu, cần phải bồi bổ nhiều mới được.

Tuy bụng nàng tròn trịa hơn trước, nhưng tay chân vẫn khá thon thả. Từ nhỏ nàng đã có khung xương nhỏ, rất khó tăng cân. Nay có thể mập lên được chút đỉnh đã là điều không dễ dàng.

Đi dạo quanh vườn một hồi mệt mỏi, đến bữa tối Giang Túy Miên chỉ ăn qua loa vài miếng rồi về phòng ngủ sớm.

Đêm khuya, gió nhẹ thổi qua, cửa phòng phát ra tiếng “kẽo kẹt” rất nhỏ, bị ai đó từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy mở.

Dù sắp vào giữa mùa hè, nhưng đêm ở Mạc Thành vẫn mát mẻ như cũ.

Người nằm trên giường, trong giấc ngủ say, chỉ đắp một lớp chăn mỏng. Lúc xoay người, chăn trượt khỏi ngực, chỉ còn che phủ chút ít ở phần bụng đã tròn lên.

Cánh cửa khép lại, chặn đi làn gió đêm se lạnh.

Tiếng bước chân khẽ khàng không thể nhận ra chậm rãi tiến lại gần, một bóng dáng cao lớn đứng yên lặng bên mép giường.

Lục Chiêu Hành không hiểu vì sao đêm nay lại trằn trọc không yên, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt hắn liền hiện lên cảnh tượng hai bóng người ôm nhau trước cửa lầu của Lưu Phường.

Nàng làm sao dám.

Làm sao dám dùng mưu kế rời khỏi hắn rồi thực sự ở bên cạnh Triệu Đường như vậy!

Bọn họ trông thật hạnh phúc, viên mãn, thậm chí còn có cả một đứa con.

Bóng dáng bên mép giường chậm rãi vươn tay ra, qua lớp chăn mỏng, đầu ngón tay với khớp xương như ngọc nhẹ nhàng chạm lên phần bụng hơi nhô lên ấy.

Ngón tay Lục Chiêu Hành khẽ run rẩy, gương mặt tuấn mỹ ẩn trong bóng tối, đôi mắt phượng dường như bị ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt đến đỏ ngầu.

Hắn hận không thể… hận không thể dùng lực mạnh hơn, bóp chết đứa trẻ chưa kịp chào đời trong bụng nàng.

Đứa trẻ mà nàng đáng lẽ phải mang là của hắn. Nếu nàng không cố chấp muốn trốn thoát, sớm muộn gì nàng cũng sẽ có con của hắn.

Như vậy, người nằm trên chiếc giường này, cùng nàng ôm nhau chìm vào giấc ngủ, cũng chỉ có thể là hắn.

Vì cố gắng kìm nén nên những đường gân xanh nổi rõ, khớp ngón tay trắng bệch, nhưng bàn tay ấy cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng đang trượt xuống eo nàng, lực đạo nhẹ đến mức khó tin, cẩn thận đắp lại che phủ cơ thể nàng.

Nhìn gương mặt yên tĩnh và dịu dàng ấy, Lục Chiêu Hành khẽ cúi người, quỳ một gối bên mép giường, để có thể đến gần nàng hơn, gần thêm chút nữa, để có thể nhìn rõ từng biểu cảm trong giấc ngủ của nàng.

Ánh mắt của hắn đầy khao khát và tham lam. Người từng đêm nằm dưới thân hắn, yếu đuối và đau buồn, nay lại đang bình yên xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Hắn muốn vươn tay chạm vào má nàng một lần nữa, nhưng ngón tay lơ lửng giữa không trung, vì quá gần mà không dám hạ xuống.

Trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi. Nếu trong khoảnh khắc chạm vào má nàng, bóng dáng trước mắt lại tan biến như khói thì sao?

Giống như hàng ngàn lần trong mơ của hắn, nơi hắn gào thét trong giận dữ, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị biển lửa thiêu rụi thành tro.

Cuối cùng, hắn rụt tay về, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn nàng.

Từ đôi mày thanh tú mềm mại, đến chiếc mũi nhỏ nhắn cao thẳng, rồi đôi môi khẽ khép mang sắc hồng nhạt tựa cánh hoa.

Ánh trăng dịu dàng, hào phóng rải xuống ánh bạc.

Nếu lúc này có người bất ngờ bước vào căn phòng, chắc chắn sẽ nhìn thấy một cảnh tượng khó tin: vị thái tử tôn quý cao cao tại thượng lại giống như kẻ si tình thấp hèn nhất thế gian, chỉ dám quỳ bên mép giường người con gái mình yêu trong giấc ngủ của nàng với lòng kính cẩn đầy khẩn cầu.

Hắn muốn nàng mở mắt nhìn mình một lần, nhưng lại hy vọng nàng mãi mãi đừng tỉnh dậy.

Như vậy, hắn có thể nhìn nàng thêm một chút nữa.

Sáng hôm sau, Giang Túy Miên tỉnh dậy sớm hơn thường lệ.

Ngoài cửa sổ, trời vừa hửng sáng, nàng ngồi dậy trên giường, mơ hồ nhìn quanh căn phòng trống vắng một hồi lâu.

Đêm qua nàng lại mơ, mơ thấy người mà đã lâu nàng không gặp.

Đây không phải lần đầu nàng mơ thấy Lục Chiêu Hành. Cứ cách dăm ba hôm, hắn lại giống như một hồn ma dai dẳng, không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của nàng, làm đảo lộn tất cả.

Nàng chưa từng nói với ai về những giấc mơ đó. Cái tên ấy giống như một điều cấm kỵ trong tiểu viện này, không ai dám nhắc đến, tất cả đều cẩn thận tránh chạm vào nỗi đau của nàng.

Giang Túy Miên cũng không nhắc đến, nhưng việc không nói ra có nghĩa là đã quên đi sao?

Chỉ có nàng biết rõ.

Giấc mơ đêm qua chân thực đến mức đáng sợ. Lục Chiêu Hành như thể bước ra từ giấc mơ của nàng, và nằm cạnh nàng trên cùng chiếc giường suốt đêm.

Ban ngày, Giang Túy Miên dẫn theo Thanh Đồng và Tiểu Hà cùng đi đến một ngôi chùa ngoài ngoại ô Mạc Thành để dâng hương.

Lâm Phong vốn đã chuẩn bị xong xuôi mọi việc cho chuyến hồi kinh, ai ngờ sáng sớm lại thấy chủ tử trở về từ bên ngoài.

“Chủ tử, hôm nay chúng ta còn khởi hành không?” Lâm Phong lại dò hỏi.

Lục Chiêu Hành chỉ nhàn nhạt đáp: “Để ngày mai.”

Nói xong, hắn bước vào phòng, đóng cửa lại.

Lâm Phong đã sớm đoán được câu trả lời này, không hề tỏ ra ngạc nhiên, liền đi truyền lệnh xuống dưới.

Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, chủ tử lại trở về từ bên ngoài vào sáng sớm, việc hồi kinh lại bị hoãn thêm một ngày.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư…

Lâm Phong trực tiếp truyền lệnh: việc hồi kinh tạm thời hoãn lại, mọi công việc tại kinh thành đều do ám vệ nhanh chóng báo cáo và gửi đến Mạc Thành.

Liên tiếp ra vùng ngoại ô Mạc Thành dâng hương mấy lần, Giang Túy Miên vẫn mỗi đêm bị ác mộng quấy rầy, luôn cảm thấy trong phòng buổi đêm có gì đó không sạch sẽ.

Vì vậy, Thanh Đồng còn ở lại ngủ cùng nàng hai ngày, tình trạng có cải thiện đôi chút.

Hôm ấy, Thanh Đồng quay về phòng mình ngủ, còn Giang Túy Miên lại mơ thấy ác mộng vào buổi tối.

Lần này, cơn ác mộng quả thực quá đáng, dám nhân lúc nàng say ngủ nắm lấy tay nàng, đan mười ngón với nàng, rồi còn siết chặt tay nàng, không chịu buông ra.

Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, liền cảm thấy ngón tay tê mỏi, không còn chút sức lực, cứ như thực sự bị ai đó nắm chặt suốt cả đêm.

Nàng bước ra khỏi phòng, nghĩ mãi không thông, tiểu viện này lúc mua không hề có vấn đề gì, cũng chưa từng nghe nói nơi đây có oan hồn hay ma quỷ, hơn nữa ban ngày nàng đã đến chùa tìm cao tăng hóa giải oán khí, tại sao vẫn không ngủ yên?

Nàng nằm trên chiếc ghế lắc trong tiểu viện, đung đưa qua lại, cảm thấy buồn ngủ không chịu được.

Nhưng nàng đột nhiên phát hiện ra chum nhỏ trong viện, không biết từ khi nào những đóa sen đỏ trong chum đã nở rộ. Ban đầu, chỉ có hai cây sen đỏ gần như đã héo úa, giờ đây cả chum lại rực rỡ sắc đỏ tươi thắm.

Thật kỳ lạ.

Bạch Cánh Sinh biết mấy hôm nay Giang Túy Miên không ngủ ngon, liền đặc biệt nấu cho nàng một loại trà an thần. Sau khi thấy nàng uống xong vào buổi tối, ông mới rời đi.

Quả nhiên trà này rất hiệu nghiệm, Giang Túy Miên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và không còn gặp ác mộng nữa, giấc ngủ lần này ngọt ngào và không mộng mị.

Nhưng ai ngờ nửa đêm, nàng lại nghe rõ ràng tiếng cửa phòng bị đẩy ra, phát ra âm thanh “két” nhỏ.

Đêm nay trời tối đen không trăng, cả phòng chìm trong bóng tối.

Khi người ngoài cửa bước vào trong phòng, ngay khoảnh khắc ấy, Giang Túy Miên đột ngột mở mắt ra.
Bình Luận (0)
Comment