Bất An Vu Thất

Chương 16

Dụ Tễ không rút được tay ra, trên người nóng hôi hổi, không được tự nhiên lại không muốn nói. Cậu ngừng lại một chút mới hỏi Ôn Thường Thế: “Anh làm sao mà biết được, anh nhớ được sao?”

“Anh biết.” Ôn Thường Thế thong thả ung dung đáp.

So với Dụ Tễ thì hắn trầm ổn, bình tĩnh hơn nhiều. Làm Dụ Tễ cảm thấy, cho dù trước đó Ôn Thường Thế không mỗi ngày đổi một người, thì loại chuyện có nhiều thân thể muốn dán lên người hắn hẳn là cũng thường có. Bằng không thì cũng sẽ không giống như bây giờ, một chút phản ứng cũng không có, còn nhìn chằm chằm Dụ Tễ.

Dụ Tễ do dự rất lâu mới dựa vào Ôn Thường Thế, thực nhẹ mà nói: “Em cũng không có.”

Có thể là vì nghe được quá nhiều chuyện xấu của cha, tuy Dụ Tễ cũng thường ở bên ngoài ăn chơi đàng đi3m nhưng lại không thích tùy ý phát sinh quan hệ.

Cậu muốn tìm một người hợp ý nhưng tìm không thấy. Hiện tại có lẽ đã có một người nhưng lại không dám tùy tiện muốn.

“Không có cái gì?” Ôn Thường Thế hỏi, ngữ khí vẫn buông lỏng như trước.

“Anh nói đi.” Dụ Tễ phô trương thanh thế hung hăng nói với Ôn Thường Thế một câu, lại trầm mặc.

Trong đầu Dụ Tễ hiện lên rất nhiều ý niệm.

Cậu rất muốn biết, trước khi Ôn Thường Thế xảy ra chuyện, lúc bị d.ục vọng chi phối đầu óc sẽ có dáng vẻ thế nào.

Sẽ đẩy người dán trên người mình ra sao? Nhục d.ục đối với hắn mà nói có quan trọng không, hay chỉ là chuyện râu ria? Hắn có bạn tình cố định hay không, trong lúc thân thể nảy sinh d.ục vọng, người thế nào mới có thể làm Ôn Thường Thế thỏa mãn.

——như Dụ Tễ, thì có thể chứ?

Lúc Dụ Tễ đang thất thần, Ôn Thường Thế buông tay cậu ra, nói: “Không cần tưởng tượng linh tinh.”

“Ôn Thường Thế,” Dụ Tễ đột nhiên mở miệng, nghe Ôn Thường Thế lên tiếng cậu mới tiếp tục nói: “Anh thật sự không tệ.”

Âm sắc của Dụ Tễ giòn tan, là loại âm thanh khuyết thiếu nét ưu sầu. Nghe giọng nói của cậu thường sẽ cho người ta một loại ảo giác, Dụ Tễ được lớn lên trong yêu thương, không có bất cứ phiền não gì, tuy rằng sự thật không phải như vậy.

Dụ Tễ cảm giác được nguc Ôn Thường Thế hơi hơi phập phồng, suy hắn hẳn là đang cười, lại nghe thấy hắn hỏi lại mình: “Phương diện kia không tồi?”

“Anh đối với em khá tốt.” Dụ Tễ thành thật nói.

Cùng Ôn Thường Thế nằm bên nhau, Dụ Tễ mới phát hiện hóa ra hai người cùng ngủ sẽ càng có cảm giác an toàn, không còn phải cô đơn khó chịu một mình.

Ôn Thường Thế tiền đồ thế nào còn chưa biết, đường đi hung hiểm. Dụ Tễ đều biết, nhưng lại không muốn rời khỏi hắn quá xa.

Ôn Thường Thế dừng một chút, hỏi Dụ Tễ: “Thế này đã tính là tốt?”

“Vâng,” Dụ Tễ gật gật đầu, dựa vào hắn nói: “Với em mà nói đã rất tốt rồi.”

Ôn Thường Thế thanh thanh giọng, giống như có việc muốn nói. Dụ Tễ ngưng thần chờ đợi, qua không bao lâu cậu nghe thấy Ôn Thường Thế nói: “Về sau sẽ càng tốt.”

Dụ Tễ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tâm động và sự an bình giống như bọt biển tinh mịn mà hiện lên, mềm mại bao bọc lại sự bất an của cậu.

Trong bóng tối, Dụ Tễ không thấy rõ biểu tình của Ôn Thường Thế, nhưng từ cơ bắp có hơi cứng lại mà phán đoán, hẳn là hắn cũng hồi hộp không kém mình, so với cậu cũng không tốt hơn bao nhiêu.

“Dụ Tễ, anh nhớ được chút chuyện,” Ôn Thường Thế đột nhiên thay đổi đề tài, nói với Dụ Tễ: “Không phải rất nhiều, nhưng rất quan trọng.”

Dụ Tễ dừng lại, ngồi dậy mở đèn lên, không khí ái muội trong phòng tức khắc tiêu tán không ít, cậu nhìn Ôn Thường Thế, hỏi: “Anh nhớ tới cái gì?”

Lúc Thiệu Anh Lộc đột nhiên tới chơi, vừa lúc Ôn Thường Thế từ trên lầu đi xuống. Khi tới vách tường pha lê thì hắn nhìn thấy Thiệu Anh Lộc, đột nhiên có vài đoạn hồi ức hiện lên trong đầu. Vài đoạn ký ức đó đều rất lộn xộn nhưng cũng xem như nhớ nhiều thêm một chút, hơn nữa lúc xem tư liệu Ôn Thường Thế cũng đã nhớ kỹ mặt những người ở bên cạnh mình, vì vậy hắn liền đoán được hơn phân nửa những chuyện đã trải qua.

“Em còn nhớ rõ Bá Vĩnh Tiên, người đã đưa cha em lên thuyền không?” Ôn Thường Thế nói: “Hắn có một đứa cháu trai tên là Bá Lược, mấy năm trước đã vào Duệ Thế (Công ty của Ôn Thường Thế). Hắn là người đầu tiên đả thương anh.”

Dụ Tễ nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

“Bí thư thứ hai của anh, Thẩm Hướng Văn là nội ứng,” Ôn Thường Thế lại nói: “Trước khi anh rơi xuống nước, nhìn thấy hắn làm một thủ thế với Bá Lược. Đại khái là Thẩm Hướng Văn sợ anh chưa ch3t, cũng sợ Chu Ức trả thù nên hiện giờ vẫn trốn ở Duệ Thế không nhúc nhích. Trước tiên anh muốn liên hệ với Chu Ức.”

Hắn cầm di động của Dụ Tễ lưu vào một dãy số, nói: “Đây là số của Chu ức, em cứ lưu lại trước.”

Tuy Ôn Thường Thế nhớ được cách thức liên lạc với Chu Ức, nhưng hắn vẫn lo lắng ký ức của mình có sơ hở, cũng phòng bị Thẩm Hướng Văn còn ở Duệ Thế động tay động chân với Chu Ức, cho nên phải cực kỳ cẩn thận.

Hắn lại cho Dụ Tễ xem một tin tức, đại ý là một minh tinh đại bài của điện ảnh Nghi thị gả cho phú thương của Mậu thị. Tiệc cưới sẽ có rất nhiều khách khứa nổi tiếng, có bạn bè của giới phú thương, còn có Chu đặc trợ của Duệ Thế.

“Tuần sau hắn sẽ tới tham gia hôn lễ?” Dụ Tễ chớp chớp mắt nhịn không được hỏi Ôn Thường Thế: “Anh xác định Chu Ức không có vấn đề chứ?”

Ôn Thường Thế gật gật đầu, Dụ Tễ cũng không hỏi nhiều, có chút ngây ra mà đọc lại tin tức một lần.

“Chờ anh liên hệ với hắn,” Ôn Thường Thế nhìn đôi mắt có chút xuất thần của Dụ Tễ, bỗng nhiên mở miệng bảo đảm với cậu: “Trước tiên sẽ đưa ông ngoại của em đi.”

Chính Dụ Tễ còn không có nghĩ đến chuyện này, tim cậu đập rất nhanh, suy nghĩ bề bộn. Điều duy nhất cậu biết chính là, Ôn Thường Thế có khả năng muốn biến trở về làm ‘Ôn Thường Thế’.

Cũng không biết sau khi thuận lợi trở lại Mậu Thị, Ôn Thường Thế còn có thể cùng cậu đi dạo công viên, chơi bài hay không.

Ôn tổng hẳn là có trăm công ngàn việc đi.

“Dụ Tễ,” Ôn Thường Thế huơ tay trước mặt Dụ Tễ một chút, chờ cậu nhìn đến hắn mới khẽ mỉm cười, nói với Dụ Tễ: “Anh nói, chúng ta sẽ càng tốt hơn bây giờ.”

Hôn lễ của vị phú thương kia và nữ minh tinh tổ chức ở tầng trên cùng của khách sạn có kiến trúc tối cao ở Nghi thị.

Bảo an tại hôn lễ cũng cực nghiêm khắc, toàn bộ khu phố xung quanh đều bị phóng viên giải trí và người qua đường vây xem. Trên màn ảnh cũng hiển thị tùy ý để tránh phiền toái không cần thiết. Dụ Tễ và Ôn Thường Thế không tới gần khu phố của khách sạn kia mà đem nhiệm vụ trọng đại – liên hệ với Chu Ức giao cho Trương Uẩn Chi.

Nói đến cũng khéo, anh trai của Trương Uẩn Chi là bạn học của tên phú thương kia, có tấm thiệp mời hắn và bạn tham dự.

Trương Uẩn Chi dùng toàn bộ thủ đoạn, tự xưng là fan lâu năm của nữ minh tinh kia, lấy ra những món đồ thần tượng mà Dụ Tễ mua để cầu anh hắn dẫn theo.

Ngày thường Trương Uẩn Khải và em trai cũng không mấy khi giao lưu, cũng chưa từng thấy qua trận thế mặt dày mày dạn thế này của Trương Uẩn Chi. Nhất thời hắn bị Trương Uẩn Chi hù dọa, đành từ chối mấy cô gái muốn cùng đi để mang em trai tham dự.

Trên giấy mời viết là 6h chiều bắt đầu, 5h Chu Ức mới hạ cánh xuống sân bay Nghi thị. Lúc ở trên máy bay thậm chí hắn còn nghĩ sẽ không tham dự tiệc cưới này, chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh mà ngủ.

Từ ngày Ôn Thường Thế mất tích tới nay đã là tròn 3 tháng lẻ hai ngày, Chu Ức chưa từng có một giấc ngủ ngon. Muốn chu toàn loạn trong giặc ngoài còn chưa nói, sinh tử của Ôn Thường Thế còn chưa biết thế nào, hoàn toàn bặt vô âm tín, đây mới là chuyện khiến hàng đêm Chu Ức không thể ngủ nổi.

Hắn mang theo cấp dưới tiến vào thang máy, con số trên màn hình nhảy từng cái một, lỗ tai hắn cũng hơi hơi có chút trướng đau. Tin nhắn của Thẩm Hướng Văn lại tới, hỏi hắn có đến hội trường hôn lễ chưa, muốn hắn hợp tác lên chụp ảnh cùng nữ minh tinh kia.

Chu Ức nhìn tin nhắn nhíu nhíu mày, không hồi âm.

Thang máy dừng lại rồi, cửa mới chậm rãi mở sang hai bên. Bối cảnh bên ngoài rất tráng lệ, cánh hoa tươi rải đầy đất, khách nhân đều đã tới đang tốp năm tụm ba mà trò chuyện.

Thấy Chu Ức từ thang máy đi ra, không khí đột nhiên ngưng lại một chút.

Chu Ức có thói quen xuất hiện thực tẻ nhạt, hắn quay đầu lại phân phó cấp dưới đi xuống dưới chờ. Sau đó cũng không để bụng mà rời đi, lúc mấy thương nhân không quen đang do dự có nên tiến lên chào hỏi hay không, Chu Ức đã mắt nhìn thẳng mà đi qua người bọn họ đến chỗ chú rể đang chào hỏi tân khách.

Vị phú thương kia và Chu Ức quan hệ cũng không tồi, gần đây còn đang có hạng mục hợp tác nên khi hai người nói chuyện, trên mặt Chu Ức mới có chút tươi cười. Cùng chụp mấy tấm với đôi vợ chồng kia xong, hắn mới cam tâm tình nguyện hòa nhập vào bầu không khí vui sướng tại hôn lễ.

Chỗ ngồi của Chu Ức ở hàng phía trước, lúc hắn đang bước qua thảm về hướng đó bỗng nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi ở đối diện đi đến.

Người đàn ông kia nhìn qua có chút căng thẳng, tay phải nắm thật chặt giống như đang nắm giữ cái gì, bước đi cũng cứng đờ. Chu Ức dựa theo bản năng cảm thấy có hơi không thích hợp, vốn muốn tránh đi nhưng trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một ý niệm, liền thẳng thắn đi về phía trước.

Lúc người kia và Chu Ức đi thoáng qua nhau, không khống chế tốt khoảng cách nên bả vai hai người đụng phải nhau một chút.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi,” Người kia gấp gáp hỏi Chu Ức: “Ngài có đau hay không?”

Chu Ức cúi đầu nhìn người đàn ông đó, sắc mặt phức tạp mà lắc đầu, đồng thời nắm chặt tờ giấy người đó nhét trong lòng bàn tay hắn.

Chu Ức ngồi trên ghế của mình một lát, trò chuyện mấy câu cùng người quen rồi đứng dậy đi đến phòng rửa mặt ở cách đó mở tờ giấy ra.

“7 giờ 25 phút, ra khỏi cửa chính yến hội quẹo trái, đi thẳng về phía trước.”

Chu Ức nhìn chằm chằm tờ giấy đó hai phút, thu lại, tim đập kịch liệt gia tốc.

Không thể nghi ngờ, đó chính là chữ viết của Ôn Thường Thế.

—— rốt cuộc đã trở lại.

Phía cao tầng của tập đoàn, người người đều hoảng sợ. Tuy tin tức đã được đ3 xuống nhưng hội đồng quản trị vẫn không chịu. Tin tức Ôn Thường Thế xuất hiện ở Peru là do hắn tìm người thả ra, nhưng hắn cũng làm bộ như không biết mà đi một chuyến. Bất quá những chuyện này đều đã không còn quan trọng, ba tháng sống còn đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Hiện tại, nguyện vọng duy nhất của Chu Ức chính là, sau khi Ôn Thường Thế trở về có thể ở yên một chỗ đừng chạy loạn. Những chuyện cần làm đều làm cho xong.

Lúc Chu Ức trở về, nghi thức hôn lễ của tân nương tân lang hắn cũng không bỏ vào mắt, cách năm phút lại xem di động một lần, rốt cuộc cũng tới 7 giờ 25 phút.

Hắn rời khỏi yến hội, tinh thần căng chặt mà đi về phía trước. Lúc đi qua một cái hành lang, Chu Ức dừng lại. Người đàn ông ban nãy đưa giấy cho hắn đang đứng ở đó, dáng vẻ rõ ràng là không quen làm mấy việc thế này.

Thấy Chu Ức tới, hắn cảnh giác nói: “Không ai đi theo anh chứ?”

Chu Ức tiến lên một bước đi vào hành lang, người kia lấy một cái di động đưa cho hắn: “Đêm nay anh ở khách sạn nào? Sẽ không phải là nơi này chứ?”

“Không phải.’ Chu Ức cúi đầu nhìn nhìn di động, nói tên khách sạn và số phòng của mình cho đối phương. Vừa định khởi động máy lại thấy hắn nhanh chóng nói: “Trở về khách sạn hẵng mở.”

Chu Ức đáp ứng, cất điện thoại đi. Hai người một trước một sau mà trở về.

Nhóm khách không tham gia hoạt động sau tiệc cưới, tới 9h đều lần lượt rời đi. Chu Ức cũng tìm cơ hội cáo biệt rồi xuống lầu trở về khách sạn.

Về tới phòng, Chu Ức ngồi trên sô pha hít sâu vài lần mới khởi động máy.

Cơn kích động của Chu Ức qua đi, tâm trạng cũng trầm lại. Ôn Thường Thế không trực tiếp xuất hiện cũng là có nguyên nhân.

Trong di động chỉ có một số điện thoại, tay Chu Ức có hơi run rẩy mà ấn nút gọi. Đại khái đợi khoảng mười mấy giây đối phương mới tiếp nhận.

Ôn Thường Thế nói với hắn: “Chu Ức, là tôi.”

Một khắc kia, nghe được thanh âm của Ôn Thường Thế, tâm trạng như bị nướng trên lửa của Chu Ức suốt 90 ngày qua cuối cùng cũng được hạ xuống.

Chu Ức không nói chuyện, yết hầu căng cứng chờ Ôn Thường Thế nói tiếp.

“Tôi ở lầu dưới, phòng 1523.” Ôn Thường Thế nói: “Xuống dưới nhớ cẩn thận, tránh điểm theo dõi.”

Lần này Chu Ức tới Nghi thị cũng xem như nhẹ nhàng ra ngoài, chỉ mang theo hai bảo tiêu và một trợ lý, đều ở trong phòng cách vách. Hắn thay bộ quần áo khác, từ của thoát hiểm mà đi xuống lầu dưới, cả đường đi đều cúi đầu. Tới cửa phòng 1523 mới ấn chuông, người đã đưa di động cho hắn ra mở cửa. Chu Ức đi vào, thấy Ôn Thường Thế ngồi trên sofa đơn đối diện cửa vào, không chút để ý nhìn hắn: “Tới rồi?”

Tóc của Ôn Thường Thế so với trước đây dài hơn không ít, nhưng không béo cũng không ốm, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, bộc lộ mũi nhọn.

“Vâng,” Chu Ức chịu đựng chấn động trong lòng mà đi qua, cách vài bước mới cung kính nhìn Ôn Thường Thế: “Tôi tới rồi.”

“Ngồi.” Ôn Thường Thế chỉ chỉ sô pha.

Người đàn ông ban nãy mở cửa cho hắn xong, liền đi đến phòng cho khách cách vách.

Ôn Thường Thế nhìn hắn đóng cửa lại, nói với Chu Ức: “Chuyện lần này gặp tôi, trước tiên không được nói với bất cứ ai.”

Từ việc gặp mặt tốn công này, Chu Ức liền đoán được Ôn Thường Thế đã có tính toán khác, đáp: “Tôi đã biết,” lại hỏi: “Kẻ có vấn đề là ai?”

“Thẩm Hướng Văn,” Ôn Thường Thế nói: “Bá Lược.”

Chu Ức ngẩn người, sắc mặt trầm xuống mắng một câu th0 tục: “Cmn, lần này tôi đi Nam Mĩ, Thẩm Hướng Văn kiểu gì cũng đòi đi theo, tôi đã biết là hắn có vấn đề mà.”

Hắn liếc nhìn Ôn Thường Thế một cái, lại bổ sung: “Nhưng mà tôi cũng chưa vạch trần hắn, sợ rút dây động rừng.”

Ôn Thường Thế đơn giản nói lại tình huống của mình cho Chu Ức, lúc nghe thấy hắn nói ký ức bị rối loạn, Chu Ức nhíu mày hỏi hắn hiện tại có thể nhớ lại nhiều hay chưa.

“Không nhiều lắm,” Ôn Thường Thế hơi hơi xuất thần nói: “Tôi nhớ rõ lúc chúng ta từ Y quốc trở lại Mậu Thị, cùng một ít chuyện khác.”

Sau khi cha hắn qua đời, 18 tuổi Ôn Thường Thế đã mang theo Chu Ức và mẹ mình tới Mậu Thị. Lúc mới vừa lập nghiệp ở Mậu thị cũng gặp qua rất nhiều thời khắc nguy hiểm, thập tử nhất sinh.

Hắn tin tưởng Chu Ức, giống như Chu Ức tin tưởng hắn.

Chu Ức nhìn Ôn Thường Thế, vừa định nói vài câu ôn nhu chút thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Cửa vốn dĩ khóa từ bên trong, lúc mở khóa vang lên tiếng ‘cạch cạch’. Chu Ức theo phản xạ nhảy dựng lên, quay đầu nhìn về phía cửa.

Một thanh niên xinh đẹp mặc áo thun cùng quần dài, xoa xoa đôi mắt, để chân trần từ bên trong đi ra.

Cậu thấy động tác quỷ dị của Chu Ức, sửng sốt một chút mới giơ tay chào hỏi: “Chào, anh ổn chứ. Tôi là Dụ Tễ.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment