Bất An Vu Thất

Chương 17

Ngay sau đó, cậu lại quay đầu tùy ý hỏi Ôn Thường Thế: “Em ngủ lúc nào?”

“8 giờ,” Ôn Thường Thế quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nói: “Hơn hai giờ, cũng nên tỉnh rồi.”

“Tối hôm qua làm sao cũng không ngủ được, mệt ghê.” Dụ Tễ không thèm để ý mà đi đến bên người Ôn Thường Thế, ngồi trên tay vịn ghế mà hắn đang ngồi, lại ngáp một cái: “Khát quá.”

Chu Ức thấy Dụ Tễ cầm lấy cái ly đặt trước mặt Ôn Thường Thế, muốn uống. Trong lòng hắn cả kinh, lập tức nhớ tới chuyện trước đó xảy ra với người dám chạm vào ly nước của Ôn Thường Thế.

Hắn muốn lên tiếng ngăn Dụ Tễ lại nhưng không còn kịp rồi, Dụ Tễ đã kề ly nước tới bên môi. Chu Ức quay đầu nhìn Ôn Thường Thế, tính toán nếu hắn có gì không vui thì sẽ đoạt ly nước lại ngăn cản thảm án phát sinh. Ai ngờ Ôn Thường Thế lại dường như tập mãi thành thói quen, cũng không có phản ứng dư thừa nào.

Dụ Tễ ngủ khá lâu, tay không có sức, lúc uống nước lại không khống chế tốt để góc độ quá lớn nên bị đổ chút nước, làm ướt cả cái áo phông. Cậu ngơ ngác đứng vài giây, thực không vui mà nhăn mày, buông cái ly xuống: “Xui xẻo.”

“Đi thay quần áo.” Ôn Thường Thế nói, duỗi tay nắm tay Dụ Tễ sờ một chút, cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh liền đứng lên chỉnh điều hòa cao thêm 2 độ.

Chu Ức lúc này mới chú ý tới, Ôn Thường Thế hôm nay không đeo bao tay.

Chu Ức phát hiện cách thức hai người họ ở cùng nhau thực kỳ quái.

Ôn Thường Thế có chút chướng ngại nhỏ về mặt tiếp xúc tứ chi. Ngày trước, đừng nói là bắt tay, ai cách quần áo mà cọ trên người Ôn Thường Thế một chút hắn cũng sẽ tức giận.

Cho dù là ân nhân cứu mạng, dựa theo tính tình của Ôn Thường Thế hẳn là cũng chỉ cho chút ngon ngọt rồi đuổi đi cả đời không qua lại với nhau. Hơn nữa Dụ Tễ còn là con trai của Thiệu Anh Lộc, lúc Thiệu Anh Lộc muốn chen chân tới Mậu thị, Ôn Thường Thế đã thập phần chán ghét.

Thiếu một phần ký ức cũng không đến mức thay đổi tính tình lớn như vậy chứ? Chu Ức nghĩ thầm.

“Còn có,” Ôn Thường Thế tiếp tục dặn dò Chu Ức: “Trước hết, thay tôi làm chút chuyện.”

Chu Ức phục hồi tinh thần, nhìn về phía Ôn Thường Thế, nghe hắn nói muốn mình tới viện điều dưỡng của nhà Thiệu Anh Lộc đưa một người ra ngoài.

“Động tĩnh có thể lớn một chút.” Ôn Thường Thế lại nói.

Đúng lúc Dụ Tễ thay quần áo xong đi ra, cậu không mang đồ nào khác nên trực tiếp mặc áo tắm của khách sạn, dây lưng như sắp tụt tới nơi. Nghe thấy câu cuối cùng của Ôn Thường Thế, cảm thấy thực hứng thú mà hỏi: “Động tĩnh gì lớn một chút vậy?”

Ôn Thường Thế không trả lời vấn đề của Dụ Tễ, duỗi tay túm đai lưng của cậu kéo người tới gần mình. Dụ Tễ cười cười che chắn trên áo tắm của chính mình, nói: “Anh làm gì thế.”

Chu Ức cảm thấy mình đứng đây rất dư thừa, quay mặt đi ho nhẹ một tiếng. Dụ Tễ liền nhìn hắn một cái, lại nhìn xung quanh: “Uẩn Chi đâu?”

“Ở phòng cho khách.” Ôn Thường Thế lần nữa kéo áo tắm của Dụ Tễ lên cho chỉn chu, chỉ chỉ cửa phòng cho khách.

Dụ Tễ “Ưm” một tiếng, đi qua phía phòng khách, lại quay đầu bảo Ôn Thường Thế: “Em qua với cậu ấy, hai người nói chuyện xong thì gọi em.”

Lúc Dụ Tễ bước vào phòng khách, Trương Uẩn Chi đang xem báo cáo, Dụ Tễ bò qua muốn xem ảnh chụp tiệc cưới hồi tối.

Trương Uẩn Chi đưa cho Dụ Tễ xem ảnh mình chụp, có một tấm chụp Thiệu Anh Lộc và vợ bây giờ của hắn đang cùng ngồi cạnh bàn.

Dụ Tễ lật xem từng tấm, xem nửa ngày cũng chưa xong vì vậy mở hẳn album ra, phát hiện Trương Uẩn Chi chụp ít nhất phải cả ngàn tấm. Cậu ngẩng đầu hỏi hắn: “Sao cậu lại chụp nhiều như vậy?”

“Giảm bớt áp lực.” Trương Uẩn Chi nghĩ đến lúc đối đầu với Chu Ức, vừa run vừa căng thẳng nên mới chụp liên hồi.

Ngay cả Trương Uẩn Khải cũng bị mật độ quay chụp của Trương Uẩn Chi đả động, hỏi hắn thích nữ minh tinh này từ lúc nào? Sao không sớm nói với anh, có lẽ còn có thể hẹn nhau đi chơi.

Xem xong ảnh chụp và video ngắn Trương Uẩn Chi quay rồi, Ôn Thường Thế và Chu Ức cũng nói chuyện xong.

Dụ Tễ bảo Trương Uẩn Chi ngủ lại gian phòng này, còn ép hắn đưa áo trên cho cậu thay, chuẩn bị về nhà.

Chu Ức kiên trì nói muốn đưa Ôn Thường Thế xuống lầu, Trương Uẩn Chi cũng phải xuống xe lấy đồ, bọn họ không đi thang máy mà từ cầu thang bộ đi xuống. Lúc đến gara, họ bước về phía chiếc xe mà Dụ Tễ ít khi dùng tới, khi rẽ qua một cái cột trụ Trương Uẩn Chi đột nhiên dừng bước, kéo kéo Dụ Tễ: “Tiểu Dụ!”

Ba người còn lại đều dừng bước chân nhìn Trương Uẩn Chi, Dụ Tễ nhẹ giọng hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Trương Uẩn Chi kéo Dụ Tễ, ý bảo cậu cẩn thận nhìn cây cột phía sau cách đó không xa: “Kia không phải xe Bạch Lộ sao!”

Dụ Tễ dán mình trên cây cột, thoáng thăm dò nhìn nhìn, một chiếc xe có bề ngoài đặc thù đang tiến vào.

“Muộn như vậy cô ta còn…” Trương Uẩn Chi nhẹ giọng nói.

Đỗ xe xong, tắt đèn. Cửa hai bên đều mở ra.

Chu Bạch Lộ và một thanh niên Dụ Tễ chưa từng nhìn thấy cùng bước ra khỏi xe, một trước một sau mà bước vào thang máy. Người thanh niên kia duỗi tay kéo Chu Bạch Lộ lại, cô cũng không hất ra.

Chờ bóng dáng Chu Bạch Lộ và người kia biến mất phía sau cánh cửa, Trương Uẩn Chi đồng tình vỗ vỗ bả vai Dụ Tễ, thở dài: “Tiểu Dụ, đừng thương tâm, trời đất rộng lớn thế này chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn còn hy vọng.”

Chu Ức cũng cảm thấy thực hứng thú mà tiếp lời: “Đây là cô gái Dụ Tễ thích?”

Dụ Tễ còn đang phát ngốc, cậu nghĩ Chu Bạch Lộ rõ ràng đã có người yêu vì sao còn muốn mình giả làm bạn trai? Lúc nghe thấy đoạn đối thoại của Trương Uẩn Chi và Chu Ức mới sửng sốt một chút, theo phản xạ mà nhìn Ôn Thường Thế.

Ôn Thường Thế không nói tiếng nào, mặt dài ra. Dụ Tễ nhanh chóng mở miệng hung ác nói với Trương Uẩn Chi: “Cậu không cần bịa đặt, tôi không thích cô ấy.”

“Phải không?” Trương Uẩn Chi cũng không thực sự cho rằng Dụ Tễ thích Chu Bạch Lộ, hắn chỉ là thích trêu chọc cậu mà thôi. Còn hồn nhiên như chẳng nhận ra mà tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: “Là ai đưa hoa cho cô ấy, còn đưa cô ấy lên sân thượng xem cảnh đêm?”

Mặt Ôn Thường Thế càng thêm đen, quay mặt đi hỏi Trương Uẩn Chi: “Phải vậy không, đưa lên sân thượng xem cảnh đêm?”

“Được rồi, đừng nói nữa,” Dụ Tễ đau cả đầu, mạnh mẽ túm Ôn Thường Thế đi về phía trước: “Đứng ngốc ở đó làm gì, chờ người tới xử lý nguyên ổ sao?”

Tới cạnh xe, Dụ Tễ nhanh chóng mở cốp xe đưa đồ của Trương Uẩn Chi cho hắn, sau đó vội vàng đóng sầm cửa lại. Đi qua đẩy mạnh Ôn Thường Thế còn đang vô tình đứng xem kia vào ghế sau, giống như trốn ôn dịch mà lung tung phất tay cáo biệt với Trương Uẩn Chi và Chu Ức, còn cẩn thận thắt đai an toàn cho Ôn Thường Thế.

Xe lên tới mặt đường được một lát rồi, Ôn Thường Thế vẫn không nói chuyện. Dụ Tễ qua kính chiếu hậu nhìn Ôn Thường Thế vài lần, thấy hắn vẫn chưa buồn đổi tư thế, nhịn không được mở miệng giải thích: “Không phải chuyện xem cảnh đêm chính là hôm chúng ta từ Mậu thị trở về sao?”

“Cô ta muốn em làm bạn trai, lúc đó em đáp ứng rồi sao?” Ôn Thường Thế chỉ ra, nhìn qua cũng không có vẻ đặc biệt để ý.

“Em không…” Dụ Tễ nói một tiếng lại nói không nổi nữa.

Ngày đó quả thực cậu không nói hết mọi chuyện, lúc này cũng không tiện phủ nhận.

Ôn Thường Thế từng bước ép sát: “Em không cái gì?”

Dụ Tễ lái dọc theo đường biển, lại nhìn thoáng qua Ôn Thường Thế. Dứt khoát dừng xe bên cạnh đường, xoay người nói: “Được rồi, hôm nay em cũng đưa anh đi.”

Rạng sáng chính là thời điểm hộp đêm náo nhiệt nhất, Dụ Tễ lại là khách quen, cậu mang theo Ôn Thường Thế trực tiếp đi vào từ cửa hông, cũng không khiến ai chú ý.

Không mất bao lâu, rượu Dụ Tễ gọi đã được mang tới. Cậu lập tức đứng lên, đợi nhân viên phục vụ ra ngoài liền bước nhanh tới cửa, khóa lại.

“Có đẹp không?” Cậu bước trở lại bên người Ôn Thường Thế, cúi người thân mật dán sát vào hắn mà hỏi.

Ôn Thường Thế khẽ ngẩng đầu lên, Dụ Tễ lại quyết đoán nói: “Chắc cũng chỉ bình thường đi.”

Dụ Tễ ngồi đối diện Ôn Thường Thế, cảm giác Ôn Thường Thế có chút mềm mại hơn liền nắm tay hắn: “Anh tức giận với con gái nhà người ta làm gì chứ?”

Đồ Ôn Thường Thế mặc rất mỏng, điều hòa trong phòng lại rất thấp, thật hiếm thấy mới cảm nhận được bàn tay hắn có hơi lạnh. Dụ Tễ liền nắm thật chặt tay hắn, hôn một cái lên gương mặt Ôn Thường Thế, cười tủm tỉm nói: “Ai nha, sao tay lại lạnh như vậy. Để tiểu Dụ ca ca tới ủ ấm cho cậu nha.”

Ôn Thường Thế cũng từ từ nắm lấy tay Dụ Tễ, Dụ Tễ nói hắn ‘tranh thủ’, Ôn Thường Thế cũng không có phản bác.

Dụ Tễ đang ủ ấm tay cho Ôn Thường Thế, bỗng nhiên nhớ tới lúc cậu cùng Chu Bạch Lộ tới đây. Cũng mới cách đây không lâu, hai người còn cùng thảo luận xem Dụ Tễ có đang ngầm yêu đương hay không.

“Ôn Thường Thế,” Trong lòng Dụ Tễ bỗng nhiên có chút xúc động, cậu nhìn Ôn Thường Thế nói: “Anh để ý như thế, vậy thì làm bạn trai em đi.”

Người trưởng thành xác định quan hệ cũng không cần một hai phải làm khế ước bằng miệng, nói quá trịnh trọng lại giống như chuyện trẻ con. Dụ Tễ hỏi ra miệng rồi cũng có chút hối hận, liền ôm Ôn Thường Thế bán quỳ trên người đối phương mà tinh tế hôn hắn.

Đại ý là đừng trả lời cho qua.

Ban đầu hắn còn bất động, một lát sau mới giơ tay đè lại eo Dụ Tễ. Dụ Tễ cùng Ôn Thường Thế hôn tiếp một trận, đợi sắc mặt ửng hồng mới dời đi, trong con ngươi tràn ngập hơi nước, đôi môi khẽ nhếch lên th.ở dốc.

“Anh còn chưa xem cảnh đêm nha.” Giọng Dụ Tễ thực nhẹ mà triền miên, bám vào bên tai Ôn Thường Thế, hỏi hắn: “Không xem thì về nhà.”

Ôn Thường Thế cũng không rút tay khỏi eo Dụ Tễ, nói “Được”.

Dụ Tễ lái xe về nhà.

Người ở ghế sau cũng không nói một câu, Dụ Tễ liền mở nhạc. Âm hưởng truyền ra là khúc nhạc cậu rất quen thuộc, là đĩa CD đàn cello mà cậu đã nhét vào từ trước.

Từ hộp đêm về tới nhà Dụ Tễ mất 20 phút, tiếng đàn violin và dương cầm qua lại giằng co trong không gian 4m này, không khí cũng chỉ cỡ 18 độ. Bỗng nhiên lại gợi lên gợn sóng tình triều khiến mặt cậu nóng bừng.

Dụ Tễ đi phía trước, Ôn Thường Thế cũng đi theo cách cậu không xa. Vừa vào cửa, Dụ Tễ đã đứng trước cửa tầng hầm ném bừa chìa khóa xe về phía bình hoa cạnh bàn, mở to mắt chờ Ôn Thường Thế.

Cậu nhìn thấy hắn khóa cửa lại, liền nói: “Anh khóa lại cha em cũng có thể mở.”

Khóa cửa trong nhà Dụ Tễ chỉ cần có vân tay của Thiệu Anh Lộc là có thể mở, bên trong khóa hay không cũng không ảnh hưởng gì tới việc mở cửa.

“Mở thì thế nào?” Ôn Thường Thế đứng tại chỗ hỏi.

“Mở rồi thì sẽ bị cha em bắt gian tại giường.” Dụ Tễ trả lời Ôn Thường Thế.

Từ ngày Thiệu Anh Lộc tới Dụ Tễ đã bị dọa sợ. Cậu luôn nghi ngờ, một lúc nào đó cửa sẽ bị mở ra từ bên ngoài, người đi vào chính là Thiệu Anh Lộc.

Thấy Ôn Thường Thế bước lên một bước lại gần mình, Dụ Tễ có hơi hồi hộp mà tự lui về phía sau một bước. Bởi vì cả thần sắc lẫn tư thái của Ôn Thường Thế đều khiến cậu theo bản năng cảm thấy có nguy hiểm.

Ôn Thường Thế lại đuổi theo tiến lên một bước, đứng trước mặt Dụ Tễ. Eo cậu đã chạm phải cạnh bàn không thể lui nữa, đành phải ngẩng đầu nhìn Ôn Thường Thế, hỏi: “Nếu thật sự bị ông ấy bắt được thì làm sao bây giờ?”

Ôn Thường Thế cúi đầu đối diện với cậu, dường như không có việc gì mà nói: “Bắt được anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Ngũ quan của Ôn Thường Thế thực chính khí, dù là thẩm mỹ ở nơi nào cũng đều được xem như đẹp trai, bởi vậy ngay cả có tính tình cổ quái thì vẫn là cảnh đẹp ý vui.

Dụ Tễ nghe xong thật sự ngẫm nghĩ, lại truy vấn hỏi Ôn Thường Thế: “Cụ thể thế nào?”

“Cụ thể,” Ôn Thường Thế chậm rãi dán sát vào môi Dụ Tễ, lại rời đi một chút tùy ý hứa hẹn với cậu: “Tam trà lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.”

Nhìn không ra có phải Dụ Tễ đã bị dụ rồi hay không, nhưng cậu đã kéo Ôn Thường Thế lên lầu rồi.

Trên vách tường pha lê ngăn cách giữa phòng tắm và phòng ngủ, sương mờ bay mù mịt, hơi nước nồng đậm đến mức không nhìn rõ quanh cảnh trong phòng tắm.

Một bàn tay đột nhiên dán lên lớp tường pha lê, năm ngón tay thon dài và lòng bàn tay đều nhiễm hồng, giống không còn sức lực mà từ trên lớp pha lê trượt xuống. Qua vài giây, một cái tay khác cũng dán lên, ngón trỏ cùng ngón giữa hơi cuộn lại.

Chân Dụ Tễ đã run đến sắp không đứng được, cậu sụp eo, quỳ gối trên sàn phòng tắm. Ôn Thường Thế nắm lấy xương hông của cậu giúp Dụ Tễ khuếch trương. Dụ Tễ quỳ một lát, quay đầu nhìn Ôn Thường Thế, hỏi hắn: “Còn chưa được?”

Đợi tiếng nói phát ra cậu mới cảm thấy quá nhẹ, căn bản không giống với giọng nói của mình.

Ôn Thường Thế không nói chuyện, ngón tay hắn tách nơi đó của Dụ Tễ ra, ấn ấn từng tấc rồi lại rủ r4 ngoài, ngay sau đó liền đổi thành một thứ khác.

Dụ Tễ đau đến không thốt nên lời, cậu cắn chặt môi, nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp chảy ra. Cậu thầm nghĩ nếu người đang đè lên mà làm mình không phải Ôn Thường Thế, nếu ai khác dám làm cậu đau như vậy, Dụ Tễ nhất định sẽ mổ bụng hắn, hận không thể khiến hắn ngũ mã phanh thây.

Ôn Thường Thế ngay cả khi l4m tình cũng không có nổi 5 phút ôn nhu, chờ Dụ Tễ hơi thả lỏng một chút hắn liền cường thế ôm cậu lên, ấn Dụ Tễ lên trên tường mà đùa nghịch.

Hắn hôn lên môi Dụ Tễ, hôn xuống cằm và cổ rồi lại đi xuống chút nữa. Mái tóc thô cứng theo động tác hôn mut mà cọ lên da thịt cậu khiến nó phiếm hồng, Dụ Tễ vừa giơ tay chạm lên đã bị tay Ôn Thường Thế túm lấy ấn trên vách tường.

“Đau quá.” Dụ Tễ tố khổ với Ôn Thường Thế.

“Đau chỗ nào?” Ôn Thường Thế ngừng cử động một chút, chậm rãi hỏi Dụ Tễ.

“Trướng, quá sâu.” Dụ Tễ khó chịu nói, tay bám lên vai Ôn Thường Thế vây mình quanh hắn. Thấy Ôn Thường Thế đứng bất động, cậu lại chậm rãi nhếch mông lên khiến hắn trượt ra khỏi cơ thể cậu.

Nhưng mà Ôn Thường Thế vừa đi ra, Dụ Tễ lại cảm thấy không thoải mái. Cậu cọ cọ trên người Ôn Thường Thế một chốc, nhịn không được dán mình lên người hắn nói: “Tiến vào.”

Rất nhiều thứ, vào thời điểm l4m tình trở nên đơn giản hơn so với nói chuyện.

Chỉ cần một bên chủ động ngẩng đầu lên, từ lúc an ủi đến khi bắt đầu dụ dỗ đều làm theo bản năng mà chi phối thân thể.

Cao trào qua đi, Dụ Tễ thất thần mất một lát, còn rất buồn ngủ. Cậu bị Ôn Thường Thế ôm lên tắm rửa rồi lại được ôm trở về giường, cơn buồn ngủ ngược lại đã hoàn toàn tiêu tán.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment