Ba người Khương Thành, Kỷ Linh Hàm và Mâu Vũ rời khỏi Tiên thành ở biên
cảnh, họ nhanh chóng băng qua phòng tuyến của bên mình.
Hai bên ở phía trước vẫn là những vết rách do bị pháp tắc xé ra.
Không gian khe rãnh ngang dọc, bởi vì căn nguyên Thiên Đạo và tiên lực bị rối
loạn dẫn đến vô số nguy hiểm đan xen.
Có lẽ do thời gian hai bên giằng co quá dài, chiến tuyến được cố định quá lâu,
nên thậm chí còn có một vài Tiên nhân định cư luôn ở khu vực hỗn độn này.
Vốn dĩ Thành ca tính là trực tiếp xuyên thẳng qua vết rách lớn này.
Dựa vào thực lực của hắn, điều này cũng chẳng phải chuyện khó gì.
Nhưng Mâu Vũ lại ngăn cản hành động của hắn.
“Nếu thật sự cần xông thẳng vào bằng thực lực, thì bọn ta có thể qua được nhé.”
“Điều then chốt là sau khi qua đó rồi, chắc chắn sẽ bị đối phương phát hiện, như
vậy sẽ mang tới vô số phiền phức.
Khương Thành lại không cho là thế: “Bị phát hiện thì cứ phát hiện thôi, dẫu sao
ở đối diện cũng là địa bàn của Lẫm Đế mà, chúng ta đến vốn là muốn đi tìm
nàng đó thôi.”
“Không được!”
Mâu Vũ chắn trước mặt hắn, không hề có ý muốn tránh ra.
“Người đông phức tạp, người bên ngoài tiến vào phòng tuyến của bọn họ thì
bên phía Liên minh thần đạo sẽ cảm ứng được ngay.”
“Đúng đấy.”
Kỷ Linh Hàm dịu dàng khuyên nhủ: “Tuy đối diện chúng ta là Thiên Lưu cung,
nhưng giờ đây các nàng cũng đã thống nhất nghe theo điều phối của Liên minh
thần đạo rồi, bên đó còn bị sắp xếp vài người từ các thần điện khác nữa kìa.”
“Chúng ta mà gặp mặt Lẫm Đế, lỡ đâu bị người của thần điện khác báo lên trên,
vậy sẽ dấy lên một trận sóng to gió lớn đó.”
“Đến lúc đó, không chỉ chúng ta phải đối mặt với chiến tranh, tình cảnh của
Lẫm Đế cũng sẽ rất khó xử.”
Thành ca vội vàng gật đầu.
“Ngươi nói có lý lắm, suy nghĩ quá chu đáo luôn, vậy cứ làm như ngươi nói đi.”
Mâu Vũ đứng bên cạnh phải trợn mắt với hắn một cái.
Kỷ Linh Hàm nói thì có lý, ta nói thì vô lý chắc?
Chẳng lẽ ý bọn ta muốn biểu đạt khác nhau hay gì?
Đối với đường đi bên này, hai nữ nhân này đã sớm ngựa quen đường cũ.
Khương Thành xuyên đi với các nàng, sau khi tiến vào vết rách thì liên tiếp né
một vài loạn lưu không gian và căn nguyên hỗn độn, không bao lâu sâu đã tới
được một thị trấn lớn.
Khu vực dài và hẹp nằm bên trong vết rách này thực ra là phần tiếp giáp giữa
Liên minh thần đạo và Lạc Tiên điện, nó không hề bị đứt rời vì cuộc giao chiến
của pháp tắc.
Nhưng thị trấn hiện ra trước mắt ba người lại chỉ có khoảng một trăm dặm, như
một đảo hoang vậy.
Bởi vì đại lục ở bên ngoài thị trấn đều ngập tràn lốc xoáy pháp tắc và loạn lưu
căn nguyên, vô cùng không ổn định, vậy nên hoàn toàn không thích hợp để sinh
sống cư trú.
Đùng nói là Đạo Thần bình thường với Thánh Chủ, dù có là Thánh Tôn, một
khi bước vào cũng cửu tử nhất sinh.
Trước khi bước vào thị trấn, Mâu Vũ lại nâng tay lên kêu Khương Thành dừng
lại.
“Ở đây là Song Đình trấn, cũng xem như là một vùng hoang trống khá nổi tiếng
trong vết rách pháp tắc, trước đây bọn ta thường giao dịch với Thiên Lưu cung
ở nơi này.”
“Chỉ là bây giờ người của Thiên Lưu cung bị trông rất chặt, gần như không thể
đến được nữa.”
Khương Thành gật đầu, nói như đúng rồi: “Vậy nên á, chúng ta phải qua đó
giúp đối phương, để sau này bọn họ có thể ngày nào cũng tới đây.”
Mâu Vũ cũng hết biết nên nói gì cho phải.
Cái tên này đúng là tự tin thái quá, dù cho ngươi có giết hết những người được
các thần điện khác cài vào xung quanh Thiên Lưu cung thì cũng chả giúp ích gì
được đâu.
Đến lúc đó, trái lại Thiên Lưu cung còn bị Liên minh thần đạo xem là phản đổ,
khỏi đứng vững nữa luôn.
Việc làm ăn cũng hết đường mà bàn.
“Chuyện như là giao dịch kiểu này, không có đơn giản giống ngươi đã nghĩ
đâu.”
Nàng vừa nói, vừa thành thục đổi một gương mặt khác.
Dung nhan đẹp tuyệt sắc ban đầu đã biến mất, ngay cả tu vi cũng được làm giả
bằng tiên bảo, trông chẳng khác nào một nữ Thánh Chủ bình thường.
“Chúng ta ở bên phái tu Tiên, cảnh giới đều rất lạ đời, sẽ dễ bị nhìn ra vấn đề.”
“Lần này hành động phải cố gắng bí mật, tránh để người có tâm nhắm trúng.”
“Ngươi cũng làm giả một xíu đi, cảnh giới Thánh Tôn chói mắt quá rồi.”
Thành ca chứng kiến một loạt thao tác của nàng xong, đã bày tỏ bản thân từ
chối mạnh liệt nhé.
“Ca đã hành tẩu giới Tu luyện nhiều năm rồi, trước giờ toàn đường hoàng thẳng
thắn, không cần phải giấu đầu lòi đuôi.”
Hắn không muốn gương mặt đẹp trai đến kinh thiên động địa của mình bị giấu
đi đâu.
Nhưng vừa xoay qua thì đã thấy Kỷ Linh Hàm ở bên cạnh cũng ngụy trang
dung mạo và cảnh giới của mình.
Thế là ca này cảm thấy, vẫn cần phải phối hợp với đội ngũ một chút xíu.
“Nhưng nếu các ngươi đã cẩn thận như thế này, thì hẳn là có đạo lý của nó.”
“Ta miễn cưỡng hạ cảnh giới xuống một bậc vậy.”
Trông thấy hắn thực sự áp chế cạnh giới xuống Thánh Chủ bình thường, Mâu
Vũ xem như đã hiểu rõ.
Cái tên thích khoe khoang lại tự tin ở trước mặt này, chỉ có Kỷ Linh Hàm nói
mới có tác dụng thôi.
Nếu lần này Hàm muội tử mà không đi, chắc giờ ca này đã đứng ở chính điện
của Thiên Lưu cung luôn rồi, và sau đó thể nào cũng là một màn gà bay chó
nhảy.
Song song với cảm giác kỳ diệu kia, Mâu Vũ nhướn cặp mày, bởi vì Thành ca
không hề đổi mặt.
“Ép cảnh giới xuống thôi thì có ít gì?”
“Ngươi nổi tiếng như thế, rất có thể Song Đình trấn sẽ có người nhận ra ngươi.”
Tuy Thành ca vô cùng hưởng thụ ba từ “rất nổi tiếng” này, nhưng ánh mắt của
hắn vẫn lộ ra vẻ thương cảm.
“Thực ra, ta có đổi hay không cũng có ảnh hưởng hành động đâu.”
Có cái buff thiên phú thiên cơ vô diện kia rồi thì trừ phi hắn chủ động nhảy ra
để bật lên sự tồn tại, chứ còn không người khác hoàn toàn chẳng chú ý đến hắn
đâu.
Mắt thấy hắn bay luôn vào trong thị trấn kia rồi, hai nữ nhân đành bất đắc dĩ
đuổi theo sau.
Đường phố ở nơi đây cũng không khác gì mấy với Tiên thành bình thường, chỉ
là Tiên nhân đi lại ở trên phố thì luôn luôn vội vã gấp gáp, rất ít khi thấy những
người dáng vẻ nhàn hạ.
Nhưng điều này cũng rất bình thường.
Những người lựa chọn đến nơi này định cư, đa số hoặc là làm một vài buôn bán
đặc biệt, hoặc là không lăn lộn nổi ở nơi ban đầu nữa, nên chạy trốn đến đây.
Tuy Song Đình trấn chỉ có một trăm dặm, nhưng vì là “khu vực trung chuyển”
giữa hai bên nên các thế lực ngầm cũng đều thâm căn cố đế, mỗi chỗ đều tự có
một quy tắc.
Điểm đến của Mâu Vũ rất rõ ràng, đó là căn cứ bí mật được Thiên Khu các lập
ở nơi này.
Vốn dĩ nàng còn lo Khương Thành sẽ bị người khác nhận ra, nhưng trên đường
đi có vô số Tiên nhân lướt ngang qua họ, mà không một ai thèm nhìn về phía
Khương Thành hết.
Điều này cũng làm cho nàng len lén khó hiểu.
Chuyện quái gì đây, chẳng lẽ khí tràng của tên này quá mạnh, đến mức không ai
dám nhìn thẳng vào hắn?
Nàng mang theo loại tâm trạng hoang đường này tìm thấy người của mình ở
trong một sân viên bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Á, là hội trưởng!”
“Còn có Kỷ chưởng môn nữa, sao các người lại đến đây?”
“Gần đây sắp xảy ra chuyện lớn gì à?”
Khương Thành lại gặp lại vài người quen cũ như Giáng Hàn, Mạch Phong.
Chỉ là đối phương cũng đều đã thay đổi khuôn mặt cả rồi.
“Các ngươi cẩn thận quá rồi đấy, ngay cả bảng hiệu của Thiên Khu các cũng
không dám treo luôn cơ?”
Mâu Vũ hờ hững nói: “Thiên Khu các bọn ta có liên quan đến Phi Tiên môn,
năm đó vẫn có một số người biết chuyện này, vì để tránh sinh thêm chuyện nên
cứ cố gắng nấp kín xíu.”
Dẫu sao Phi Tiên môn cũng là tông môn chủ lực của Lạc Tiên điện, một khi bị
người có tâm biết được đây là căn cứ của Thiên Khu các, vậy chắc chắn ngày
nào cũng sẽ bị vô số con mắt nhìn chằm chằm cho coi.
Và đến tận khi Thành ca lên tiếng, đám người Mạch Phong với Giáng Hàn mới
dời tầm mắt sang người hắn.
“Khương, Khương Thành?”
“Đậu xanh, sao ngươi lại đến đây rồi?”
“Cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi à? Sao không che giấu xíu nào thế, nếu bị
người khác nhìn thấy thì phiền phức lắm đó.”