Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2406

Cứ điểm Song Đìnhnày của Thiên Khu các bình thường chỉ là một cái bảng hiệu

với bên ngoài, chỉ là một đám người tiếp nhận nhiệm vụ mạo hiểm thôi.

Còn ngành nghề chính buôn bán này, ngược lại đều là tiến hành trong bóng tối,

đủ thấy bọn họ cẩn thận biết bao.

Nhưng Khương Thành không cho là đúng với kiểu cẩn thận này lắm.

Huống hồ vừa rồi hắn không bị chú ý tới vào thời điểm đầu tiên, tâm trạng của

hắn không hề tốt đẹp.

Thế là hắn giả vờ ngoài mặt tươi cười hỏi ngược một câu.

“Bị người ta nhận ra sẽ như thế nào, ta không thể gặp người sao?”

Mạch Phong chưa nghe ra sự khó chịu của hắn.

“Vậy thì thân phận của ngươi bị lộ mất, người ngoài lập tức sẽ biết Phi Tiên

môn đã tới đây, cũng sẽ nhắm vào cứ điểm này, từ đó mà ảnh hưởng phía

sau…”

“Ồ.”

Khương Thành vẫn chưa đợi hắn nói xong thì đã gật đầu.

“Thế thì ta giết chết toàn bộ người nhận ra ta được rồi, hay là người đầu tiên

giết là ngươi trước?”

Mạch Phong tức khắc chữa lại.

“Thật ra ta cảm thấy cho dù thân phận bị lộ cũng không sao.”

“Với sức hấp dẫn nhân cách của ngươi, người khác nhận ra ngươi cũng chỉ sẽ

cúi đầu vái chào, tuyệt đối sẽ không có lòng dạ khó lường.”

“Thật ư?”

“Thật chứ.”

Thành ca liếc mắt lườm hắn: “Nhưng vừa rồi ngươi không phải nói như vậy.”

Mạch Phong tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khi nãy là ta suy nghĩ không đủ toàn

diện.”

Giáng Hàn bên cạnh vốn còn định nói hai câu, lúc này hắn vô cùng biết điều

nuốt lời nói về lại trong bụng.

Phụt!

Kỷ Linh Hàm cũng đã bị chọc cười.

“Được rồi được rồi, vẫn là bàn việc chính đi.”

“Chúng ta cần phải đích thân tới Thiên Lưu cung gặp Lẫm Đế, bàn sơ sự việc

buôn bán với nàng.”

Nàng không nói Khương Thành dự tính giải quyết vấn đề khó khăn về giao dịch

giúp đối phương, cho nên Mạch Phong và Giáng Hàn cũng không nghĩ nhiều.

“Phải đến Thiên Lưu cung?”

“Nếu bị Liên minh thần đạo phát hiện Lẫm Đế gặp mặt các ngươi, e rằng sẽ gây

ra rất nhiều rắc rối.”

Mâu Vũ gật đầu: “Vì thế phải bí mật tới đó, cố gắng không bị Liên minh thần

đạo để ý.”

Mạch Phong liền nói: “Xem ra chỉ có thể tìm Thông Dương hội, dùng con

đường của bọn họ để đến nơi đó.”

Thành ca hơi không hiểu.

“Chúng ta tự mình qua đó chẳng phải là được rồi?”

“Cho dù các ngươi muốn khiêm tốn che giấu, ta cũng có phần nắm chắc không

kinh động người ngoài, trực tiếp vượt qua khe pháp tắc đến được đối diện.”

“Còn phải cần người khác dẫn đường?”

Mâu Vũ lắc đầu.

“Thật ra quan trọng là sau khi đến đối diện.”

“Khu vực phòng thủ đối diện có tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát, vô số trận

pháp cấm chế, góc tối còn có từng cặp mắt đang nhìn chằm chằm.”

“Mặc dù là ẩn thân, cũng không thể gặp được Lẫm Đế trong tình hình không lộ

khí tức.”

“Mời Thông Dương hội không phải để bọn họ dẫn đường, mà là vì cố gắng

thông qua những trạm kiểm soát đó một cách không thu hút, bởi bọn họ và Liên

minh thần đạo có một ít quan hệ.”

Nửa giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng gặp được hội trưởng Hàm Minh Thánh Tôn

của Thông Dương hội kia dưới sự dẫn dắt của Mạch Phong.

“Các ngươi muốn sang đối diện? Còn muốn tiến vào Trí Như thành?”

Mạch Phong vừa vui mừng vì hắn không nhận ra Khương Thành, vừa mỉm cười

nói: “Ba người này đều là Thánh Chủ bình thường, chỉ là đã chọc phải một môn

phái lớn bên Lạc Tiên điện, hiện nay chỉ đành chạy trốn sang đó né tránh tình

thế…”

Vẻ mặt của Hàm Minh Thánh Tôn không cảm xúc cắt ngang hắn.

“Ta mặc kệ các ngươi tới đó làm gì.”

“Trí Như thành là trọng địa trung tâm phòng tuyến của Liên minh thần đạo, rất

khó lo liệu đấy.”

Mạch Phong hiểu ý của hắn.

Dẫn người vượt trạm kiểm soát không phải sang đó không công, mà là phải thu

thù lao.

“Bọn ta đều hiểu phép tắc, ngươi ra giá đi.”

Tuy Thiên Khu các là lão luyện làm ăn, nhưng đối mặt Thông Dương hội cũng

không phải dễ lo liệu đâu.

Không ngừng nhấn mạnh dọc đường nguy hiểm tới chừng nào, mà mấu chốt đả

thông đối diện cũng cần phải lượng lớn chi phí.

Thế là tiếp theo, Thành ca chỉ có thể tỏ ra vẻ mặt cạn lời nghe bọn họ trả giá.

Cuối cùng hai bên bàn hết một khắc mới thỏa thuận được giá cả.

Sau đó thì Thông Dương hội bảo bọn họ trở về chờ đợi.

“Chúng ta cần liên hệ với đối diện, cho qua không phải sự việc đơn giản như thế

kia.”

Cho tới ngày thứ hai, ba người mới một lần nữa gặp được Hàm Minh Thánh

Tôn này.

Còn có hai Thánh Chủ đỉnh phong khác của Thông Dương hội đi cùng hắn, xem

như là đội ngũ hộ tống.

“Đã có thể xuất phát, trên đường chắc chắn phải nghe ta đấy.”

“Nếu vì các ngươi tự ý gây ra tai họa, ta không phụ trách đâu!”

Khương Thành không lên tiếng, dù sao cũng đã hành động tới bước này, không

cần thiết lại gây chuyện gì nữa.

Thông Dương hội phục vụ cũng khá chu đáo, khi bọn họ lặng lẽ rời khỏi Song

Đình Tập thì đã thông qua các thủ đoạn né tránh tai mắt của những Tiên nhân

khác.

Sau khi bọn họ bước vào khu vực khe hở hỗn loạn, một trước hai sau bảo vệ ba

người từ từ tiến lên, cũng không xảy ra sai sót gì.

Bọn họ suôn sẻ đi tới khu vực Liên minh thần đạo đối diện khe hở, nơi này đã

có một Giới Thần đỉnh phong lệ thuộc Thần Minh Đạo đang đợi chờ.

“Sao giờ mới đến vậy?”

“Ngươi cũng biết con đường này không dễ đi.”

“Được rồi được rồi, mau chóng nào, trễ nữa thì sắp thay gác đấy.”

Quá trình sau đó vẫn suôn sẻ.

Sau khi giao nhận xong thì Hàm Minh Thánh Tôn cứ như thế quay về.

Thành ca không thể không cảm khái, vụ làm ăn này cũng dễ ăn quá. Chỉ là dẫn

người tới đây xoay một vòng, cũng không cần chiến đấu thì có thể thoải mái

kiếm lời được rất nhiều tiền.

Thậm chí hắn cũng bắt đầu suy xét, có phải kêu Phi Tiên môn cũng sang bên

đây mở một Phi Tiên hội không.

Chuyên môn đón người đối diện đến bên Lạc Tiên điện, cũng xem như mở rộng

nghiệp vụ môn phái.

Cũng không biết sau khi Di biết được ý nghĩ này của hắn sẽ có cảm nghĩ như

thế nào.

Giới Thần đỉnh phong kia là một thống lĩnh nhỏ của trạm kiểm soát tiền tuyến,

rất dễ nhận thấy sớm đã nói xong xuôi với Hàm Minh Thánh Tôn.

Cách dẫn người vượt trạm kiểm soát của hắn cũng hết sức đơn giản, chính là

cho Khương Thành và Kỷ Linh Hàm, Mâu Vũ mỗi người một ngọc bài thông

hành tạm thời.

“Sở hữu ngọc bài này, trong vòng ba ngày các ngươi đều có thể thông hành

không cản trở.”

“Nhưng ta cảnh cáo các ngươi, đừng nghĩ rằng lợi dụng ngọc bài làm chuyện

khác, bằng không các ngươi sẽ chết một cách rất thê thảm!”

Sau đó, hắn đích thân dẫn ba người tiến tới Trí Như thành phía sau phòng tuyến.

Dọc đường, mấy người lần lượt gặp phải chín trạm kiểm soát.

Nhưng vì bọn họ có ngọc bài thông hành, lại có Giới Thần đỉnh phong này yểm

hộ, cho nên đều ung dung vượt trạm kiểm soát.

Khoảng chừng một giờ sau, cuối cùng ba người cũng xuất hiện ở Trí Như thành.

Trước khi Giới Thần đỉnh phong kia quay về, còn không quên nhắc.

“Các ngươi chưa từng gặp ta, hiểu chưa?”

“Ngày sau cho dù các ngươi xảy ra chuyện gì ở bên này, đều không liên quan

tới ta.”

Thành ca cố chịu đựng đống sạn đầy ắp, đưa mắt nhìn hắn rời đi.

“Bây giờ đã đến nơi, Lẫm Đế ở đâu?”

Mâu Vũ chỉ sang một tòa cung điện bập bềnh hùng vĩ tráng lệ phía xa.

“Thiên Lưu điện, chắc nàng ở trong đó.”

“Hiện giờ vấn đề khó khăn chính là chúng ta nên làm sao lặng lẽ gặp được

nàng.”

“Sinh linh tại Tiên thành này vô số kể, mà hôm đó trong Thiên Lưu điện cũng

còn có tai mắt của Liên minh thần đạo, cầu kiến bình thường chắc chắn không

được đâu.”

Nàng vừa dứt lời thì Khương Thành đã trực tiếp thả ra một thần hồn của mình.

Hắn dự tính dùng thần hồn tìm kiếm tung tích của Lẫm Đế trước, sau đó trực

tiếp truyền tống tới đó.

Nhưng chẳng mấy chốc thì hắn phát hiện kế hoạch này không được, vì Thiên

Lưu điện cũng có lượng lớn cấm chế và trận pháp, trong số đó có kiểm tra thần

hồn.

Cuối cùng, Khương Thành chỉ đành truyền tống tới một góc khác của thành trì,

sau đó đột ngột vung một kiếm lên không trung
Bình Luận (0)
Comment