Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2415

Sau khi Tả Thập Nhất dứt lời, sắc mặt của mọi người có mặt tại đó đều biến đổi.

Hiện nay các Thần Quan Thiên Lưu cung lấy Cư Vương làm đầu đã bắt đầu lo

lắng về sự an nguy của mình.

Giáng Thần đài sẽ tha cho mình sao?

Cho dù Giáng Thần đài không ra tay, Liên minh thần đạo có thể bỏ qua Thiên

Lưu cung không?

Trạch Điền Chính Thần muộn màng nhận ra, trước tiên là kinh ngạc, sau đó hắn

suy nghĩ kỹ lại, hình như mình nên phẫn nộ thì phải?

“Hạ Khanh được lắm, lại âm thầm cấu kết Lạc Tiên điện!”

“Hoá ra là ngươi bày mưu đặt kế hại chết người của Phù Nhật cung bọn ta.”

Hắn giậm chân lớn tiếng gào thét.

“Ngươi tội đáng muôn chết!”

“Thiên Lưu cung các ngươi đều phải chôn theo!”

Lẫm Đế không tranh luận nữa, vì không còn ý nghĩa.

Trong giây phút nàng lựa chọn liên kết với Khương Thành thì nên cân nhắc tới

vấn đề nguy hiểm.

Nàng lần nữa nắm chặt Phược Linh sách trong tay, bắt đầu suy xét tiếp theo

bùng phát đại chiến, mình nên làm như thế nào.

Mà nàng không biết, lúc này Thành ca đang bận lãnh bật hack mới.

Sau khi hắn bị giết chết, không ngoài bất ngờ khi hệ thống đã vang lên.

“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực kẻ địch, sắp xếp phương

án hồi sinh.”

“Cảnh cáo! Phát hiện nguyên năng giả!”

“Cảnh cáo! Gặp phải nguyên năng giả!”

Có lẽ tình thế lần này quá mức đặc biệt, hệ thống không lập tức đưa ra phương

án giải quyết.

Thành ca vẫn đang chờ hồi sinh, nghe nói xong bắt đầu không kiên nhẫn hối

thúc.

“Được rồi được rồi, trẫm biết rồi, ngươi không cần lặp lại hai lần, đợi đã…”

Bỗng nhiên hắn để ý được từ ngữ xa lạ.

“Nguyên năng là ý gì?”

“Nguyên năng là một loại năng lực đặc biệt, không bị ảnh hưởng bởi pháp tắc

thiên địa.”

“Hoá ra là một năng lực đặc biệt, đúng là nghe một câu nói của ngươi, như nghe

một lời nói.”

Trên miệng Thành ca nói như vậy, thật ra không hề khinh thường.

Thoạt nghe chín chữ không bị ảnh hưởng bởi pháp tắc thiên địa nhẹ bỗng, ý

nghĩa thực tế khiến người khác vô cùng kinh ngạc.

Vì muốn làm tới bước này thì đầu tiên chắc chắn phải thoát ra khỏi Thiên Đạo

và Vị Diện.

Trước mắt các sinh linh và vật chết mà Khương Thành biết được cộng lại với

nhau, cũng chỉ có Tứ Đại Thần khí mà Di nói có thể làm được chuyện này.

Ngoài ra, chính là bản thân hắn đã sở hữu hệ thống.

Cho dù hệ thống gặp phải tình hình gì, đều có thể độc lập vận chuyển, không bị

chế ước bởi bất kỳ tình huống nào.

“Cho nên đối phương cũng sở hữu một hệ thống ư?”

“Không.”

Câu trả lời của hệ thống ngắn gọn dứt khoát.

Cũng khiến Thành ca hơi yên lòng lại.

Cũng may, cuối cùng thì hệ thống của hắn vẫn là có một không hai.

“Cho nên nguyên năng của hắn là gì?”

Hệ thống lập tức nói không ngớt: “Nguyên năng của đối phương là phục chế,

nhưng phục chế mục tiêu kỹ năng không vượt quá mình một đại cảnh giới.”

“Số lượng kỹ năng phục chế được quyết định bởi đẳng cấp nguyên năng, cường

độ do đẳng cấp và mục tiêu kỹ năng cùng quyết định.”

“Đẳng cấp nguyên năng của đối phương là bậc bảy.”

Khương Thành thì đã nghe hiểu.

Số lượng kỹ năng phục chế chắc là chỉ hạng mục khác nhau.

Ví dụ như cảnh giới tiên lực, căn nguyên, hồn lực, ý thức, mỗi thứ đều được

xem là một kỹ năng.

Có lẽ cường độ kỹ năng do Tả Thập Nhất phục chế ra không bằng bản gốc,

nhưng cũng có thể hơn hẳn bản gốc.

Nếu hôm nay hắn gặp được một Thánh Tôn hoặc Cổ Thánh bình thường, vậy

hắn rất có thể sẽ phục chế ra mạnh hơn, như thế cậy vào thực lực được phục chế

ra, thì đã trực tiếp đánh bại đối phương.

Chỉ là lần này hắn gặp được mình.

Cho dù là linh ý tử sắc hay Thiên Hồn, nguyên thuật nhất thiên tứ thập cửu

trọng, thánh giới bản biến thái của hắn đều hết sức đặc biệt, vượt quá cực hạn

phục chế của hắn.

Vì thế hắn tạo ra bản hàng nhái, uy năng của mỗi thứ đều không đủ lắm, giống

như bản phá sản vậy.

Sau cùng hắn vẫn là dựa vào phản sát thương của ngọc phù đó mới có thể giết

chết mình.

Sau khi hệ thống phổ cập xong, lại một lần nữa chuyển tới trình tự hồi sinh.

“Ting! Kí chủ nhận được một tấm Điên Nguyên phù.”

“Ting! Kí chủ thành công hồi sinh.”

Khương Thành vừa sống lại thì đã mở bảng điều khiển đạo cụ hệ thống ra, coi

thử Điên Nguyên phù này là hiệu quả gì.

Phía dưới chỉ một dòng chữ nhỏ… Người quy thuộc quyết định mục tiêu tấn

công.

Thế là, hắn lập tức biết được nên sử dụng như thế nào.

Mà lúc này, Lẫm Đế đã bị Trạch Điền Chính Thần dùng binh khí chỉ vào.

Ngọc phù trong tay Giáng Thần giả Tả Thập Nhất kia cũng lần nữa biến thành

trường kiếm.

Rõ ràng nơi này là sân nhà của mình, nhưng các Thần Quan của Thiên Lưu

cung lại vô cùng lúng túng, hoàn toàn không nhìn ra đấu chí gì cả.

Bọn họ tu Thần Đạo của Lẫm Đế, tất nhiên là phải đứng sau lưng nàng.

Nhưng bọn họ suy nghĩ tới hai vật to lớn Liên minh thần đạo và Giáng Thần đài

này, bọn họ hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ lối ra nào.

Khoan không nói vừa rồi Tả Thập Nhất chém giết được Khương Thành thần kỳ

biết bao, cho dù trận chiến này Thiên Lưu cung thành công đột phá vòng vây,

thậm chí kỳ tích giành được thắng lợi, sau đó lại có thể như thế nào chứ?

“Hạ Khanh, ngươi bó tay chịu trói, hay dự tính chết không chỗ chôn thân như

Khương Thành đây?”

“Tự ngươi hãy chọn một cái đi.”

Trạch Điền Chính Thần cảm thấy vẫn khá văn minh đấy, nhưng dáng vẻ của Tả

Thập Nhất không vui vẻ lắm.

“Vận mệnh của nàng còn chưa tới lượt ngươi quyết định.”

Hắn mới là người kiểm soát hiện trường, ngươi giành tỏ vẻ gì?

Chưa đợi Trạch Điền Chính Thần nói thêm điều gì nữa, thì phía sau đã truyền

đến một giọng cười khẽ.

“Ha ha, các ngươi cũng thong dong lắm nhỉ.”

Mọi người nghe thấy tiếng nhìn lại, không phải Khương Thành thì là ai?

Đám người một loạt xôn xao.

“Là hắn!”

“Sao hắn vẫn còn sống?”

“Vừa rồi cũng đã như thế kia, lại vẫn chưa chết?”

“Khương Thành!”

Lẫm Đế vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, bây giờ nàng dứt khoát cũng không che

đậy nữa, trực tiếp bay tới bên cạnh Thành ca.

Còn đám người Thiên Lưu cung vốn ủ rũ thì lấy lại tinh thần, tự nhiên có thêm

sức mạnh.

Nhưng tâm trạng của Tả Thập Nhất và Trạch Điền Chính Thần thì rất không tốt

đẹp.

“Ngươi không thể nào còn sống sót.”

Sắc mặt của Tả Thập Nhất lại nặng nề tới mức cũng đã sắp nhiễu ra nước.

Khương Thành không chỉ còn sống, hơn nữa khắp người cũng không hề nhìn

thấy vết thương, nhảy nhót y như mọi thứ xảy ra trước đó chỉ là ảo giác vậy.

“Nhưng ta vẫn cứ còn sống.”

Khương Thành lần nữa rút Nhân Quả kiếm ra.

“Cho nên bây giờ có thể mời ngươi đi chết thử không?”

“Ngươi to gan!”

Trạch Điền Chính Thần cau mày quắc mắt, nghiêm giọng hét rằng: “Lại dám

hết lần này đến lần khác đối địch với Giáng Thần giả, ngươi tưởng Giáng Thần

đài chỉ có một vị đại nhân Tả Thập Nhất sao?”

Dễ nhận thấy kêu rao của hắn là có phần không yên lòng với Tả Thập Nhất.

Lẫm Đế lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn là lo lắng bản thân ngươi đi!”

“Hạ Khanh, ngươi muốn làm gì? Thật sự muốn phản bội Liên minh thần đạo

sao?”

Trạch Điền Chính Thần chưa dứt lời thì Phược Linh sách đã hoá thành từng dải

ngân hà rực rỡ, chặt chẽ bao vây hắn lại.

Khi hai Chính Thần phát động đại chiến, Tả Thập Nhất cũng lần nữa vung kiếm

giết lên.

“Ta có thể giết ngươi một lần thì có thể giết ngươi vô số lần.”

“Vậy ngươi cố lên.”

Khương Thành vứt xuống câu nói này, cũng mở thánh giới ra.

Tả Thập Nhất tiếp tục đường cũ, chống ra thánh giới như cũ.

Vẫn là bản hàng nhái được phục chế ra.

Thành ca đối diện kẻ địch đã từng đối quyết một lần cũng không còn áp lực gì.

Hướng đi của cả tình hình chiến đấu cơ bản giống trận trước.

Sự khác biệt duy nhất chính là Khương Thành chiếm lấy thế mạnh sớm hơn.

Dù sao hắn đã biết được đây là phục chế, không còn cảm giác kinh ngạc và

thăm dò như trước đó.
Bình Luận (0)
Comment