Các thần quan khác của Thiên Lưu cung, bao gồm cả Cư Vương đều không
tham gia giao chiến.
Bởi vì bọn họ không đủ tư cách nhúng tay vào hai trận chiến này.
Hơn nữa họ còn cho rằng kết quả của hai cuộc chiến kia không có gì bất ngờ
cho lắm.
Lẫm Đế sở hữu Thiên Đạo chí bảo, ngay từ đầu đã đè Trạch Điền Chính Thần
ra đánh.
Đánh chết thì khó, nhưng đánh thắng là chuyện hiển nhiên.
Còn về bên kia, Khương Thành chắc chắn sẽ thua thôi mà nhỉ?
Thứ ngọc phù kia đúng là siêu BUG, bị tấn công bao nhiêu sẽ đánh trả lại bấy
nhiên, căn bản không có cách phá giải.
Bọn họ không hiểu tại sao Thành ca lại dám chủ động khiêu chiến.
Tả Thập Nhất cũng cảm thấy khó hiểu.
Hắn liên tục rơi vào thế hạ phong, hắn vốn nghĩ Khương Thành sẽ thay đổi sách
lược trong trận chiến này.
Ví dụ như chỉ dùng một loại kĩ năng hay là tìm cách tránh né ngọc phù, tuy rằng
không thể tránh khỏi ngọc phù này được.
Đâu ngờ Khương Thành mới ra tay đã tấn công một cách vô cùng khó chịu.
Không hề lòng vòng, cứ như không biết sớm muộn gì ngọc phù cũng sẽ đáp trả
những đòn công kích lên chính người hắn.
Quá trình chiến đấu giữa hai người diễn ra không lâu, chỉ sau một phút, Tả
Thập Nhất đã cảm thấy mình sắp không chịu nổi.
Nếu cứ đánh tiếp, rất có thể bản thân hắn sẽ bị tên kia giết chết tươi.
Vì vậy, hắn một lần nữa thúc giục thanh kiếm trong tay, huyễn hóa nó thành
mảnh ngọc phù trắng toát.
Mọi người bên trong Trí Như thành lại một lần nữa nghênh đón thể nghiệm
giống hệt trước đây.
Khi cả thế giới trở nên nhợt nhạt, Tả Thập Nhất cũng bình tĩnh trở lại.
“Ta không biết ban nãy ngươi sống sót kiểu gì, nhưng ta biết ngươi rất ngu
xuẩn.”
“Biết rõ đây là hiệu quả từ ngọc phù của ta mà còn dám tới chịu chết, ngươi
nghĩ gì vậy?”
“Ngọc phù của ngươi?”
Khương Thành chẳng những không nổi cáu mà trái lại còn xua tay, uốn nắn đối
phương.
“Rõ ràng đó là ngọc phù của ta, không phải của ngươi.”
Tả Thập Nhất ngẩn người rồi bật cười.
“Ngươi đúng là một kẻ thần kinh.”
“Chẳng lẽ ngươi ôm mộng cướp ngọc phù của ta?”
“Thế thì ngươi có thể thử xem sao!”
Thành ca thở dài.
“Nếu ngươi không biểu diễn tiếp, ta sẽ cắt ngang màn ngâm xướng của ngươi.”
Một giây sau, giống hệt như lần trước, ngọc phù lại vỡ tan thành mười mấy
mảnh.
“Chết đi!”
Trong tiếng quát lạnh của Tả Thập Nhất, chúng giống như mười mấy vệt sao
băng cùng rít gào lao về cùng một hướng.
Hướng đó… chính là bản thân Tả Thập Nhất.
Bởi Khương Thành mới bấm chọn dùng “Điên Nguyên phù” mà hệ thống vừa
đưa ra.
Tác dụng của phù này là quyết định ai là mục tiêu hứng chịu đòn tấn công.
Việc Khương Thành cần làm rất đơn giản, khóa mục tiêu vào ngọc phù, sau đó
đặt đòn tấn công của nó lên người Tả Thập Nhất.
Điều này đồng nghĩa với việc Tả Thập Nhất sẽ phải hứng chịu toàn bộ đòn công
kích kia.
“Tận hưởng đi.”
Khi mảnh vỡ đầu tiên áp sát ngày càng gần, Tả Thập Nhất hoàn toàn đánh mất
sự trấn tĩnh của một Giáng Thần giả.
Mắt hắn trợn trừng như một đôi chuông.
“Không thể nào!”
Tiếng thét thất thanh mang theo nỗi hoài nghi sâu sắc, như thể vừa chứng kiến
cảnh tượng khó tin nhất trên thế gian.
Tiếc rằng, không thay đổi được chuyện sắp xảy đến.
Bùm!
Thánh giới của hắn lập tức va chạm với thánh giới gắn trên mảnh vỡ thứ nhất,
các vết nứt nhanh chóng lan ra.
Hậu quả sau đó là bản thân hắn cũng bị phản phệ một cách dữ dội.
“Sao có thể như vậy!”
“Ngươi đã làm gì!”
Ngọc phù này là của hắn, hơn nữa đã ràng buộc với hắn, cho dù người khác
cướp đi cũng không sử dụng được, càng không thể xảy ra trường hợp tấn công
kí chủ là hắn.
“Ta đã nói mà, ngọc phù này theo họ ta, đương nhiên phải nghe ta thôi.”
Thành ca khoanh tay trước ngực, vui vẻ đứng một bên xem kịch vui.
Hắn lười chẳng thèm thừa thắng xông lên, bởi vì không cần thiết nữa.
Tả Thập Nhất đã bị hắn đánh thành tàn phế trong đợt giao chiến vừa nãy.
Lúc này lại thêm một lần nữa, vậy là đủ rồi.
Bùm! Bùm! Bùm!
Những tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên liên miên, kiếm đạo thập tam
trọng và nguyên thuật 1049 trọng của Khương Thành nện lên thánh giới sắp tan
thành mảnh vụn, phát ra tiếng rên rỉ nặng nề.
Mặc dù đòn tấn công của thiên hồn xảy đến trong hồn hải và sự trùng kích của
linh ý trong biển ý thức không để lộ ra chút thanh thế nào nhưng lại dẫn đến sát
thương càng chí mạng hơn nữa.
Lựa trọc và thánh lực thứ hai tựa như hai con Phệ Linh Trùng điên cuồng cắn
phá tất thảy, nhanh chóng gặm nhấm màn chắn tiên lực như tằm ăn lên.
Lúc này, Tả Thập Nhất thực sự cảm thấy mình đang bị sâu bọ cắn nuốt, song
không phải chỉ là hai con, mà là vô số con.
Hắn bị chìm ngập ở bên trong, mỗi một tấc trên thân thể đang từ từ mất tri giác.
Đó là vì ý thức của hắn bị linh ý công phá, rơi vào trạng thái bị triệt tiêu dần.
Là một Giáng Thần giả, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ngày nào đó mình sẽ
chết.
“Ngươi không thể giết ta…”
“Ngươi sẽ phải hối hận!”
Đây là di ngôn lâm chung, là ý thức cuối cùng còn sót lại mà hắn cảnh cáo trong
linh ý của Khương Thành.
Song, tất nhiên Thành ca sẽ không quan tâm đến chuyện này.
Hệ thống đã đưa ra sách lược giành chiến thắng rồi, nếu không diệt sạch kẻ thù
một cách đàng hoàng, há chẳng phải tự chuốc phiền phức hay sao?
Khi mảnh vỡ cuối cùng rơi xuống, Tả Thập Nhất đã bị tiêu diệt triệt để.
Đành chịu thôi, hắn hoàn toàn không thể cầm cự đến lúc đó.
Vì vậy, mảnh vỡ phát nổ trên không ngay tại chỗ, khiến làn khói xanh xuất hiện
sau khi thi thể của Tạ Thập Nhất bị phá hủy lại bốc lên thêm lần nữa.
Thấy thế, Thành ca cũng không khỏi chép miệng.
“Tàn bạo quá đi mất.”
Tuy miệng nói vậy nhưng hắn vẫn chưa quên tặng một luồng xung kích linh ý
tới Trạch Điền Chính Thần đang chiến đấu kịch liệt ở đằng xa.
Tiễn hắn đi đoàn tụ với Tả Thập Nhất.
Các thần quan Thiên Lưu cung và những tiên nhân của Trí Như thành ở xung
quanh cùng nhìn mà chết lặng.
“Khương Thành thắng rồi?”
“Sao lại thắng, vì sao ngọc phù kia lại tấn công bản thân Giáng Thần giả?”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Liệu có phải Giáng Thần giả chỉ đang giả chết giống như lúc nãy?”
“Làm sao ta biết được, ta hoàn toàn không hiểu trận chiến này là thế nào!”
“Một Giáng Thần giả cứ thế chết đi, cảm giác không thật tí nào.”
Bên kia, nhờ có luồng xung kích linh ý phá vỡ thế cân bằng, rốt cuộc Lâm Đế
cũng thuận lợi tiêu diệt Trạch Điền Chính Thần.
Lúc này cuối cùng nàng cũng chú ý tới việc Khương Thành kết liễu Tả Thập
Nhất.
“Quả nhiên, nếu muốn phá vỡ sự trói buộc của Giáng Thần giả thì chỉ có thể
trông cậy vào hắn!”
Sau khi giết Tả Thập Nhất, Thành ca định tìm xem có tí chiến lợi phẩm nào
không.
Bỗng, hắn lại nghe thấy tiếng nhắc nhở từ hệ thống.
“Ting! Ký chủ đã tiêu diệt thành công kẻ sở hữu nguyên năng.”
“Ting! Ký chủ thu được kỹ năng - Phục chế.”
“Đù?”
Niềm vui bất ngờ này làm Thành ca không khỏi thốt lên.
“Chẳng lẽ cứ giết chết một kẻ sở hữu nguyên năng là có thể đoạt được nguyên
năng của đối phương?”
“Hời thế cơ à?”
“Hệ thống, sao ngươi chẳng nói sớm, lại còn giấu giếm, thật là kỳ cục! Nói sớm
thì ta chắc chắn sẽ bung sức hơn nữa!”
Hắn nhanh nhẹn mở bảng điều khiển hệ thống, quả nhiên phát hiện ra kỹ năng
“phục chế”.
Hiệu quả của kỹ năng tương tự như những gì hệ thống từng phổ cập.
Song, kỹ năng này không có cấp độ.
Số lượng và độ mạnh của các kỹ năng được phục chế như thế nào đều phụ thuộc
vào việc tiêu hao bao nhiêu huyền tinh.
Dẫu sao hệ thống gần như làm gì cũng cần huyền tinh.
Nhìn kỹ một chút, Khương Thành phát hiện kỹ năng này không nằm trong kỹ
năng Thiên Đạo, cũng không thuộc kỹ năng huyền văn hay thần hồn.
Thay vào đó, nó nằm chung hàng ngũ với các kỹ năng “tước đoạt”, “nâng cao tư
chất” mà hắn từng nhận được khi thăng cấp hệ thống khi trước.