Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2417

“Chẳng lẽ một vài kỹ năng hệ thống của ta cũng thuộc về nguyên năng?”

Nghĩ kĩ lại, quả thực những kỹ năng này không chịu sự ảnh hưởng từ pháp tắc

thiên địa, hoàn toàn không hợp lẽ thường.

“Thôi, mặc kệ có phải nguyên năng hay không, dùng tốt là được.”

Mặc dù chưa từng chạm mặt, nhưng hắn đã bắt đầu “nhớ mong” các Giáng

Thần giả khác của Giáng Thần đài.

Giết Tả Thập Nhất rồi chiếm được nguyên năng phục chế, vậy nếu kết liễu đám

Giáng Thần giả còn lại thì sao?

Lúc này, hắn hồn nhiên quên mất vừa nãy bản thân còn than thở liên miên rằng

có quá nhiều mảnh vỡ ngọc phù tấn công mình, hoàn toàn không thể “hưởng”

hết.

“Học nhiều thì ấm vào thân!”

Khi Thành ca rời khỏi bảng điều khiển hệ thống, các mảnh ngọc phù rải rác ở

phía trước dường như được dẫn dắt bởi sức mạnh thần bí nào đó, dần dần tụ về

cùng một hướng.

Nhưng, chúng không tổ hợp thành hình dạng của ngọc phù.

Đương nhiên Thành ca sẽ không bỏ qua cho đám “mảnh vỡ thần khí” đã từng

giết chết hắn một lần.

Không chút do dự, hắn bay đi, cố gắng thu tất cả mảnh nhỏ vào trong túi.

Song, không đợi hắn chạm vào, các mảnh nhỏ vừa tụ lại lập tức bắn lên phía

bầu trời.

“Muốn chạy hả?”

Khương Thành lanh tay lẹ mắt, chộp hết các mảnh nhỏ đó vào trong tay.

Chỉ cảm thấy thứ này giống như vật sống, rõ ràng đã nằm trong lòng bàn tay

nhưng vẫn mang theo một lực xung kích mạnh mẽ một đi không trở lại.

Hắn chưa kịp nói gì thì đã bị mảnh vỡ kéo bay lên không trung phía trước.

Biến cố xảy đến vô cùng bất ngờ, kết thúc cực kỳ chóng vánh.

Bị mảnh vỡ kéo theo, Khương Thành lập tức khuất vào trong mây rồi chẳng

thấy bóng dáng nữa.

“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”

Mọi người nhìn lên bầu trời, tất cả đều cảm thấy mù mịt.

“Khương Thành…”

Lẫm Đế lại trở tay không kịp y như trước.

Nàng vừa kết thúc một cuộc đại chiến, đang định chạy tới bàn bạc với Khương

Thành xem tiếp theo nên làm gì.

Kết liễu một Giáng Thần giả, đích thân tiêu diệu một Chính Thần thuộc liên

minh thần đạo, chuyện này không dễ dẹp yên đâu.

E rằng Thiên Lưu cung sẽ không thể tiếp tục ở lại nơi này.

Thần niệm của nàng không ngừng thăm dò lên bầu trời, song tầng mây kia chỉ

là mây bình thường, không hề bất thường chút nào.

Mãi cho tới trời sao xa xôi, nàng vẫn không thể tìm ra Khương Thành, cũng

chẳng nhìn thấy bóng dáng của đám mảnh vỡ kia.

“Vậy là đi đâu?”

“Hắn sẽ trở về nhỉ?”

Nàng đợi một ngày ở Thiên Lưu điện với tâm trạng nôn nóng và bất an.

Sau đó, không có chuyện gì xảy ra.

Khương Thành không trở lại.

Cũng chẳng có ai thuộc Giáng Thần tới hỏi tội.

Trong lòng Lẫm Đế nảy ra một suy đoán kỳ lạ.

“Chẳng lẽ… Hắn đã tới Giáng Thần đài?”

Nàng đoán không sai.

Giáng Thần đài xưa nay luôn thần bí, dù là người siêu mạnh như Di hay kẻ ra

sức tiếp cận tổ chức này như Trạch Điền Chính Thần cũng không ai biết vị trí

cụ thể của họ.

Nhưng lần này do Khương Thành tóm được mảnh vỡ kia nên mới dễ dàng bị

kéo vào.

Thứ xuất hiện trước mắt Thành ca là một biển hoa không thể nhìn thấy bờ.

Ở trung tâm biển hoa, có một đình nghỉ mát tinh xảo.

“Nơi đây chính là Giáng Thần đài ư?”

Hắn tiện tay gom đám mảnh vỡ ngọc phù không an phận vào kho của hệ thống,

sau đó phóng mắt nhìn ra bốn phía.

Dãy núi xa xa cũng được cấu thành từ hoa tươi rực rỡ đua sắc thắm, tỏa ra

những làn hương thơm ngát, tựa như chốn thế ngoại đào nguyên.

Và hoàn toàn không cảm nhận thấy cuồng phong nguy hiểm của pháp tắc thứ ba

như trong tưởng tượng.

Thành ca chỉ quan sát vài giây rồi lập tức bay sang phía đình nghỉ mát.

Trong đình nghỉ mát không có một bóng người, nhưng ngay khi chân phải của

hắn bước lên dẫm lên bậc thềm, một người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp bỗng

lọt vào tầm mắt hắn.

Nàng mặc một chiếc váy cung đình dài màu xanh nhạt, lẳng lặng ngồi ở một

góc trong đình.

Ánh mắt nhìn về phía Khương Thành không toát lên vẻ thù địch, cũng không

nóng lòng, như thể đã đợi hắn ở đây từ rất lâu.

“Giáng Thần giả?”

Thành ca từ từ nâng chuôi kiếm.

Mặc dù trạng thái lúc này không hoàn hảo cho lắm, nhưng hắn vẫn chuẩn bị sẵn

sàng để chiến đấu.

“Ta là Hữu Thất.”

Người phụ nữ trung niên không đứng dậy, chỉ đưa tay ra dấu mời hắn.

Khương Thành đã giết chết tên Tả Thập Nhất nọ, bản thân hắn không tin đối

phương lại tỏ ra hoà nhã, không để bụng chút nào.

Hắn thẳng thừng ngồi lên một trong những bệ đá, dửng dưng nói: “Có gì để nói,

ngươi nói luôn đi.”

Hữu Thất bình tĩnh đáp: “Miếng ngọc phù mà ngươi lấy được, có thể giao cho

ta không?”

Khương Thành không hỏi “Tại sao phải đưa?” mà chỉ nhếch miệng cười.

“Ngươi cũng có một mảnh ngọc phù nhỉ, có thể đưa nó cho ta không?”

Hữu Thất lắc đầu: “Ngọc phù đó không thuộc về ngươi, ở trong tay ngươi cũng

không có chút uy năng nào.”

Khương Thành nhún vai.

“Cho dù có là cục đá tầm thường thì nó cũng là chiến lợi phẩm của ta.”

“Chỉ dựa vào mấy câu nói mà ngươi đã muốn lấy đi, có hơi coi thường ta đấy.”

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, muốn thì phải đoạt bằng thực lực.

Nhưng Hữu Thất cũng không ra tay, thậm chí còn chẳng tỏ ra phật ý.

“Ta không xem thường ngươi.”

“Trong những năm qua, ngươi chính là người đặc biệt nhất trong các Vị diện.”

“Ngay đến Di năm ấy cũng không mang lại nhiều bất ngờ tới vậy.”

Nàng nhìn vào mắt Khương Thành một cách chăm chú, ôn tồn nói: “Bọn ta vẫn

luôn dõi theo ngươi.”

Nếu người khác nghe nói vậy, e rằng họ sẽ lập tức đề cao cảnh giác.

Bởi vì nó có nghĩa là có một nhóm người luôn theo dõi mình từ trong góc tối, rõ

ràng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Song, Thành ca vẫn đắc chí mà nhướng mày.

“Ha ha ha, là một kẻ khiêm tốn, hay thẹn nhưng lại bị nhiều người âm thầm để

mắt đến vậy, ta thấy ngại đấy.”

Ngay cả người có tính cách như Hữu Thất cũng suýt nữa bị hắn công phá.

“Khụ!”

Nàng khẽ ho một tiếng: “Là Vị diện chi tử bản vị diện, ngươi vẫn chưa có địa vị

tương xứng với chính mình.”

Nghe thấy danh xưng “Vị diện chi tử”, Khương Thành tỏ vẻ thích thú và hào

hứng.

“Nói xem nào?”

“Ngươi vốn nên là kẻ vẻ vang nhất, độc nhất vô vị nhất trong thời đại này,

không ai có thể cạnh tranh với ngươi.”

“Nhưng hiện tại, tuy có phe cánh Lạc Tiên điện thì thực lực của ngươi cũng chỉ

có thể miễn cưỡng đứng hàng thứ ba.”

“Miễn cưỡng?”

“Không sai, thực lực của Di và Cẩn đều ở trên ngươi.”

Không hiểu sao Thành ca lại hơi thất vọng.

Xem ra đám Giáng Thần giả này chỉ có thế, chẳng chuyên nghiệp tí nào.

Nếu họ biết công năng của hệ thống thì không biết họ sẽ có cảm nghĩ ra sao.

Thực ra ngay từ đầu ca đã vô địch rồi mà?

Thấy hắn không phản bác, Hữu Thất nói tiếp: “Sở dĩ xảy ra tình trạng như vậy

là vì có quá nhiều sai lầm xuất hiện trong Vị diện này.”

“Sai lầm?”

“Đúng vậy.”

Hữu Thất gật đầu.

“Sự xuất hiện của Di là một sai lầm; sự tồn tại của Khư giới là một sai lầm; sự

tồn tại của Bà Sa Ngọc nhân lại càng là sai lầm lớn nhất.

“Những sai lầm này chồng chất ở cùng một chỗ, khiến sự vận hành vốn phải

bình thường của kỷ nguyên thứ ba trở nên bất thường.”

“Sự tranh đoạt thần vị khiến Thiên Đạo mất đi sự thuần tuý vốn có.”

“Và sinh linh của hai kỷ nguyên trước vẫn tồn tại cho đến ngày nay chính là kẻ

đã cướp mất thiên vận mà sinh linh thuộc kỷ nguyên này vốn nên sở hữu.”

Nàng đưa ra kết luận cuối cùng.

“Bởi vậy, ngươi không thể đứng vững trên đỉnh Vị diện.”
Bình Luận (0)
Comment