Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2418

Khương Thành đã hiểu ý nàng.

Chúng sinh linh nên biến mất lại trở lại thế giới này, chiếm mất không gian quật

khởi của những người khác.

Và sự xuất hiện của mười mấy Chính Thần lấy tư cách phát ngôn cho Thiên

Đạo cũng đã cắt đứt khí vận mà một số người vốn nên có.

Một số Tiên nhân lẽ ra phải có thành tựu xuất sắc hơn nữa, nhưng bởi một vài

sự thao túng đại cuộc nên cuối cùng không có ngày nổi danh.

“Theo ý ngươi, Liên minh thần đạo và Lạc Tiên điện đều không nên tồn tại?”

“Đúng vậy.”

Trong đôi mắt Hữu Thất dập dềnh sóng gợn, như thể chỉ liếc mắt là có thể nhìn

thấu bản chất của cả Nguyên Tiên giới.

“Liên minh thần đạo bị thống trị bởi mười mấy tên Chính Thần thao túng Thiên

Đạo.”

“Lạc Tiên điện lại được cầm đầu bởi đám sinh linh đáng lý phải biến mất từ hai

kỷ nguyên trước.”

“Đã nhận ra chưa?”

“Những sinh linh bình thường của kỷ nguyên thứ ba đánh mất quyền lên tiếng

trong chính thời đại thuộc về họ, chỉ có thể bị chi phối một cách tuỳ tiện, được

chăng hay chớ.”

“Mà ngươi, chính là kẻ nổi bật nhất trong số họ.”

Thành ca không nghe nổi nữa.

“Ca không sa đoạ đến mức bị người ta dắt mũi mà?”

“Đúng là ngươi không bị thao túng, vì ngươi vẫn có một phần sức mạnh để tự

quyết định vận mệnh của bản thân.”

Hữu Thất lắc đầu tiếc nuối: “Nhưng ngươi cũng chỉ có thể làm một kẻ ngoài

cuộc thôi, đúng chứ?”

Một phần trong lời nàng nói là sự thật.

Từ sau cuộc chiến tranh đoạt thần vị, trải qua các sự việc suối nguồn lệch vị trí,

Di xuống núi tạo dựng Lạc Tiên điện, Liên minh thần đạo được thành lập, quả

thực Khương Thành hầu như chỉ tỏ thái độ đứng ngoài quan sát.

Tuy hắn đã giết Cổ Thánh, cũng tiêu diệt Chính Thần, từng làm rất nhiều

chuyện lớn một cách rầm rộ.

Nhưng hắn cũng chưa từng định đoạt vận mệnh của Nguyên Tiên giới.

“Trong thời đại thuộc về các ngươi, nhân vật chính lại trở thành họ.”

Thanh âm mềm mỏng của Hữu Thất tựa như ma âm ăn mòn tâm hồn, mang theo

sự cám dỗ như có như không.

“Ngươi có thể cam tâm ư?”

“Lẽ nào ngươi không muốn lấy lại thiên mệnh vốn thuộc về mình ư?”

“Ngươi có thể nhân nhượng cho đám sinh linh vốn không nên hiện diện tiếp tục

làm loạn trong thời đại này sao?”

Nói thật, ba chữ nhân vật chính có sức hấp dẫn rất lớn với Thành ca.

Nếu hắn đúng là một tên “Vị diện chi tử” bình thường, quả thực hắn sẽ không

cam tâm cho kẻ khác giật mất spotlight.

Nhưng thật đáng tiếc, hắn không phải vậy.

“Ta đứng ngoài cuộc không phải vì bị ép ra rìa, mà là ta lười can dự vào thôi.”

Sở thích của Khương Thành rất giản dị, chính là mê làm màu.

Nguyên Tiên giới khá ổn, hắn không có dự định biến đổi nó thành dạng khác,

càng không nghĩ tới việc thống nhất nó để làm gì.

“Vậy nên ngươi hãy tiết kiệm hơi sức đi.”

“Nếu muốn tiêu diệt Lạc Tiên điện thì phải tự lực cánh sinh, đừng trông đợi vào

ta.”

Hữu Thất vón cho rằng mình hiểu rất rõ về đối phương.

Nhưng khi nghe mấy lời này, nàng vẫn không khỏi để lộ vẻ ngạc nhiên.

“Ngươi nghiêm túc ư?”

“Bằng không thì sao?”

Ánh mắt Khương Thành nhìn nàng trở nên hơi kì lạ.

“Hơn nữa tại sao ngươi nói nhiều như vậy nhưng lại không nhắc tới Giáng Thần

đài các ngươi?”

“Chẳng phải các ngươi cũng đang làm những chuyện giống như Liên minh thần

đạo và Lạc Tiên điện hay sao?”

Hữu Thất lắc đầu.

“Bọn ta không giống họ.”

“Ví dụ như?”

“Cái họ muốn chính là duy ngã độc tôn, còn bọn ta không có ý định thống trị

Nguyên Tiên giới.”

“Ý gì đây? Vậy các ngươi muốn gì?”

Hữu Thất không trả lời thẳng với câu hỏi này.

“Nếu ngươi thực sự muốn làm người đứng ngoài cuộc như lời ngươi nói thì

chúng ta hoàn toàn có thể chung sống hoà thuận, nuớc sông không phạm nước

giếng.”

Khương Thành thẳng thừng hỏi ngược lại một câu.

“Ngay cả chuyện ta mới giết Tả Thập Nhất cũng được xí xoá sao?”

“Hắn chết hay không cũng đâu liên quan đến bọn ta?”

Nghe câu trả lời của nàng, Khương Thành không biết nên nói gì cho phải.

Song, nhìn vào thái độ của đối phương thì trận chiến này không thể nổ ra nữa.

Thế là hắn chắp tay.

“Nếu đã vậy, xin cáo từ.”

Hữu Thất không cản hắn, nhưng Khương Thành vẫn không thể ra ngoài.

Đình nghỉ mát này không lớn, cùng lắm chỉ rộng một trượng vuông.

Có thể nói là bước hai bước là đi ra bên ngoài.

Nhưng Khương Thành đi tới bước thứ ba, bốn, năm, sáu, bảy mà vẫn chưa thể

đi qua bậc cửa đình.

Thành ca kinh nghiệm đầy mình, hiển nhiên đã hiểu đây là thủ đoạn của đối

phương.

Vì vậy, hắn quay đầu lại, nhìn về phía Hữu Thất với vẻ nghiền ngẫm.

“Sao vậy, hiếu khách thế ư? Còn muốn giữ ta lại dùng cơm tối hả?”

“Hai ta đánh cược đi.”

Hữu Thất đứng dậy.

“Ta biết ngươi thích cá cược, đúng chứ?”

Khương Thành cười nhạt.

“Được, ngươi muốn cược gì?”

Hữu Thất nghiêm túc đáp: “Ngọc phù của Tả Thập Nhất.”

“Trong vòng ba ngày, nếu ngươi không thể ra khỏi phạm vi đình nghỉ chân này,

ngươi sẽ phải giao ngọc phù của hắn cho ta.”

“Ha ha?”

Khương Thành cũng đã đoán ra lý do nàng muốn có ngọc phù.

Nếu có thể sở hữu “thần khí” Hộ Tâm Kính toàn vẹn thì ai còn hài lòng với một

mảnh vỡ?

Không có gì đáng ngạc nhiên cả, sở dĩ Hộ tâm Kính bị vỡ làm mấy phần chỉ là

vì có quá nhiều người, nhưng chẳng kẻ nào độc chiếm được nó.

Cuối cùng bất đắc dĩ chỉ đành chia nhau mỗi người giữ một mảnh ngọc phù.

Chẳng trách Tả Thập Nhất chết mà Hữu Thất chẳng đau lòng tí nào.

Nàng chỉ xót cho mảnh ngọc phù của Tả Thập Nhất thôi.

“Nếu ta thắng thì sao? Ngươi thế chấp thứ gì làm tiền cược? Ngọc phù của

ngươi?”

Trên phương diện cá cược, hiển nhiên Hữu Nhất chỉ là một lính mới.

Nàng chỉ muốn lấy được ngọc phù của Khương Thành, hoàn toàn chưa tính đến

khả năng thua, càng không nghĩ tới việc bản thân phải giao phí đánh cuộc.

Thấy thua là phải đền ngọc phù của mình, nàng bỗng lặng người đi.

Một phút đồng hồ trôi qua, Thành ca sắp mất kiên nhẫn đến nơi, rốt cuộc nàng

mới gật đầu.

“Được!”

“Vậy được, bắt đầu đi.”

Ngay khi Khương Thành nói bắt đầu, Hữu Thất vung tay áo, trên biển hoa bên

ngoài đình nghỉ chân hiện ra ba chiếc đồng hồ cát tinh xảo, tượng trưng cho ba

ngày đếm ngược.”

Dính tới chuyện đánh cuộc, Thành ca cũng gạt tính ham vui sang một bên.

Hắn bắt đầu thử ngay lập tức.

Vừa nãy, khi bước mấy nhịp mà không thể rời khỏi đình nghỉ mát nhỏ bé, thứ

đầu tiên hắn nghĩ tới chính là quy tắc không gian.

Nếu thao túng không gian, sẽ có thể dễ dàng tạo ra hiệu ứng sai lệch không gian

tương tự.

Song, sau khi cẩn thận cảm nhận cả đình nghỉ mát, hắn cũng không nhận thấy

khí tức của quy tắc.

“Thảo nào ngươi tự tin đến vậy.”

Hắn trực tiếp điểm sáng huyền văn không gian, nối liền căn nguyên không gian.

Mặc cho đình nghỉ mát này có bị ảnh hưởng bởi quy tắc không gian hay không,

dù sao ngươi cũng có thể tự mình sử dụng quy tắc không gian để biến đổi nó là

được.

Hữu Thất lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, không hề lên tiếng, càng không định

cản trở hắn.

Bởi nàng hoàn toàn không tin Khương Thành sẽ thànnh công.

Dường như dự cảm của nàng đã đúng.

Dù cho Khương Thành thôi thúc, chia cắt, phân rã, dựng lại, hoán đổi vị trí căn

nguyên không gian như thế nào thì hắn vẫn cứ ở nguyên tại chỗ.

Cho dù đình nghỉ mát này đã bị hắn ngăn cách ở hàng nghìn hàng vạn không

gian khác nhau, song vị trí của hắn vẫn không đổi thay chút nào.

Dựa theo quy tắc được đặt ra, hắn vẫn chưa ra khỏi đình nghỉ mát.

Hắn không thể thoát ra ngoài.

“Có chút bản lĩnh đấy!”

Thành ca đành phải dừng những nỗ lực vô ích lại.

Không gian căn nguyên biến mất, đình nghỉ mát khôi phục nguyên trạng.

Lần này, hắn quyết định dùng bí kíp độc môn – truyền tống thần hồn.

Sau khi phóng thích một luồng thần hồn, hắn dễ dàng cảm nhận được đến biển

hoa bên ngoài đình nghỉ chân.
Bình Luận (0)
Comment