“Những thứ ngươi câu lên đều sẽ có chức năng tự động nhận chủ?”
Có lẽ là bởi đây là lĩnh vực bản thân am hiểu, nắm chắc phần thắng, cảm thấy
muốn thua cũng khó, tâm thái của Tả Tam cũng hoàn toàn được thả lỏng.
Bắt đầu không xem Khương Thành ra gì.
“Đó chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?”
“Những thứ bị ta câu lên đều sẽ lập tức biến thành đồ của ta.”
“Bằng không, người ta chỉ ngoắc tay là thu hồi nó lại, chẳng phải ta uổng công
dã tràng sao?”
“Ra là thế.”
Khương Thành không thể không cảm khái, nguyên năng thả câu của tên này
ngang ngược quá rồi.
Mặc dù nguyên năng này không thể dùng để chiến đấy nhưng lúc bình thường
cứ vẫy cần câu là lấy được bảo vật, đây là khái niệm gì chứ?
Biết bao Tiên nhân ở dưới đáy tu luyện giới đang phải tất bật bôn tẩu, khổ sở
dốc sức kiếm tài nguyên tu luyện, e rằng họ sẽ khóc ngất trong nhà xí mất thôi.
“Vừa rồi may mắn thắng ván nữa, dựa theo quy tắc, tiếp theo chỉ có thể làm
phiền Khương chưởng môn quăng thêm một món bảo vật.”
Tuy miệng thì nói may mắn nhưng vẻ mặt Tả Tam chẳng có tí khiêm tốn nào,
gần như để lộ nét chế nhạo.
Thành ca không tức giận mà chỉ lặng lẽ động não.
Kỹ thuật thả câu của đối phương đến từ nguyên năng, hoàn toàn không chê vào
đâu được.
Ngươi còn chưa nhìn thấy bảo vật mà người ta nhắm mắt đã kéo được nó lên.
Giành miếng mồi ở biển pháp tắc là một việc vô cùng viển vông.
Bây giờ, điều quan trọng không phải là thắng thế nào mà là làm sao để không bị
tổn thất hơn nữa, chỉ cần không thua tới lượt thứ bảy, mình sẽ không thua vụ
cược kia.
Nhất định hắn phải tìm ra món đồ hoàn toàn thuộc về hắn, món bảo vật mà đối
phương muốn nhận chủ cũng không nhận nổi.
Song, sau khi lục lọi khắp nơi trong không gian trữ vật và kho của hệ thống,
thực sự rất khó tìm ra thứ như thế.
Dù là Nhân Quả kiếm trong tay hắn hay các loại thiên tài địa bảo được hệ thống
bán, tất cả đều có thể nhận kẻ khác làm chủ.
Ngoại lệ duy nhất, dường như chính là chiếc vòng tay trên cổ tay hắn.
Đó là món bảo vật kỳ lạ được biến ra từ Luân Chuyển Đăng Bàn sau khi hắn
hấp thụ hết các Thiên Phú Lưu Hoả ở Lạc Tiên điện khi trước.
Đến giờ, Khương Thành vẫn chưa biết công hiệu cụ thể của nó, nhưng hắn hiểu
rằng chắc chắn nó có lai lịch bất phàm.
“Tuyệt đối không thể tặng không món bảo vật này cho kẻ khác.”
“Đúng rồi!”
Nghĩ đến Thiên Phú Lưu Hoả, một ý tưởng hay ho chợt loé lên trong đầu hắn,
rốt cuộc cũng có tính toán.
Ngay sau đó, một hạt đậu xám tròn xoe, to cỡ cái móng tay xuất hiện trong lòng
bàn tay hắn.
Thứ này là hạt giống thiên phú, hắn còn hơn một vạn viên nữa.
Vốn định sau này sẽ cho các đệ tử của mình thử một phen, để chúng tăng thêm
chút thiên phú.
Chỉ có điều quá trình hấp thụ thiên phú rất phức rạp, rất dễ bị bài xích, vậy nên
trước mắt hắn chưa bắt đầu hành động.
“Hạt giống thiên phú do ta lấy về, chắc đối phương không đoạt được đâu nhỉ?”
Thấy hạt đậu bám đầy bụi kia, Tả Tam có phần bất mãn.
Hắn cố tình kèn cựa, nói: “Khương chưởng môn, vật này không khỏi thấp kém
quá rồi? Chẳng lẽ ngươi không thể lấy ra bảo vật có đủ phân lượng sao?”
“Hay là, ngươi không nỡ?”
“Đường đường là chưởng môn Phi Tiên môn, phẩm cách chỉ có mỗi thế này?”
Thành ca nắm hạt giống ẩn chứa “Hồn Nguyên Vô Cấu”, sự tàn độc lặng lẽ nảy
sinh trong lòng, cho dù ngươi có nhận làm chủ của nó thì cũng toi công thôi.
Ngoài mặt, hắn vẫn tươi cười.
“Bảo vật là thứ không thể trông mặt mà bắt hình dong, còn phải nhìn vào nội tại
nữa.”
“Đây là thứ độc nhất vô nhị của cả Nguyên Tiên giới, coi như ngươi gặp may
đấy.”
Độc nhất vô nhị?
Tả Tam tỉ mỉ quan sát hạt giống thiên phú kia, thậm chí còn dùng thần niệm để
cảm nhận, nhưng lại phát hiện mình không thể nhìn thấu cấu tạo bên trong nó.
Đây quả đúng là vật chưa từng có!
Chỉ dựa vào điểm này cũng có thể xưng danh bảo vật.
Hắn lập tức hăng hái hằn lên.
“Ta đây sẽ cố tin ngươi một lần, nhưng có thể câu nó lên hay không vẫn còn là
một chuyện khó nói.”
“Có lẽ lần này Khương chưởng môn có thể san hoà một ván?”
Lời này rõ ràng đang châm chọc Khương Thành sẽ tiếp tục mất đi hạt giống
này, nhưng Thành ca hiểu muốn làm màu phải có chiến tích để chứng minh, vì
vậy hắn cũng lười đáp lại.
Sau khi quẳng hạt giống thiên phú xuống, hắn lập tức nhận thấy điểm khác
thường.
Đó chính là hắn hoàn toàn không cần mở Đa góc nhìn để tìm kiếm trong biển
pháp tắc mà vẫn có thể cảm nhận được vị trí của hạt giống thiên phú.
Nó dịch chuyển ra sao, lăn lộn thế nào, tất cả hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chỉ cần ngẫm nghĩ một chút, hắn đã có thể làm hạt giống di chuyển theo ý
mình, cứ như thể nó là con rối do hắn giật dây.
Lúc này, cuối cùng Khương Thành hiển ý nghĩa của hạt giống thứ này.
Cái thứ này… Chính là một phần thân thể hắn!
Cho dù bị ném đi thì nó vẫn là của hắn.
Nếu bây giờ hắn muốn câu hạt giống này lên thì sẽ thành công ngay thôi.
“Sớm biết vậy, ta đã dùng hạt giống thiên phú luôn rồi.”
Khi hắn đang định điều khiển hạt giống, khiến nó di chuyển đến lưỡi câu cho
mình nhấc lên, giả vờ câu được đồ thì một ý nghĩa bỗng nảy ra trong đầu hắn.
Dù mình có câu hạt giống kia lên thì cũng chẳng thắng được!
Bởi lẽ dựa theo quy tắc, nếu đổi thành mình câu lên, vòng tiếp theo sẽ do đối
phương ném bảo vật.
Đến lúc ấy, sẽ lại bị đối phương câu lên.
Bên kia đã thắng hai lượt, bất kể về sau tính toán ra sao thì đối phương cũng sẽ
thắng bảy ván trước mình, giành được thắng lợi cuối cùng của vụ cược.
Nên làm gì bây giờ?
Khương Thành cau mày suy tư một chút, rốt cuộc đã có dự tính.
Bên kia, Tả Tam cũng đang nhíu chặt đôi mày.
Bởi lần này nguyên năng của hắn không thể nắm bắt dấu vết thuộc về bảo vật ở
dưới.
Điều này làm hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nếu nguyên năng thả câu của hắn không thể câu bảo vật lên, thì chỉ có hai khả
năng, hoặc là bảo vật đó vô cùng quý giá, chẳng hạn như Thiên Đạo chí bảo, tứ
đại thần khí, Hỗn Độn Tử Ngọc Tuỷ.
Hoặc mục tiêu hoàn toàn không được coi là vật.
Chẳng lẽ “hạt đậu” nọ không phải là bảo vật?
Khi sắp sửa quay sang chất vất Khương Thành, hắn bỗng phát hiện cầu câu của
mình đang khẽ rung rinh.
Hả?
Tả Tam có chút bất ngờ.
Chuyện gì thế này, lẽ nào “cá” trong hồ này mắc câu rồi sao?
Theo bản năng, hắn kéo cần, tiếp đó phát hiện thứ đang mắc trên lưỡi câu là
“hạt đậu” bám đầy bụi, chẳng phải là hạt giống thiên phú mà Khương Thành
vừa cung cấp thì là gì?
“Ha ha ha ha, vậy mà cũng được?”
Chính hắn cũng vui mừng vì vận khí của bản thân thật tốt.
Vốn tưởng ván này khó thắng lắm chứ.
Không ngờ ngay cả ông trời cũng đứng về phía mình!
“Khương chưởng môn, thật ra ta thực sự không nghĩ rằng chiến thắng sẽ
nghiêng hẳn về một bên đâu.”
Hắn vừa gỡ hạt giống trên lưỡi câu vừa cố tình khoe mẽ khi nhặt được món hời.
“Vòng này ta cũng không dốc sức lắm, ấy là muốn ngươi được một lần.”
“Không ngờ, quả thực không ngờ lại vẫn bất cẩn câu lên, thật sự có lỗi quá.”
“Thật có lỗi, thật có lỗi…”
Thành ca yên lặng nhìn người ta ra vẻ, nhìn người ta nắm hạt giống thiên phú
vào lòng bàn tay.
Sau đó, hắn động ý niệm, nhanh chóng đưa hạt giống thiên phú vào cơ thể đối
phương.
Đối với Khương Thành, hắn vốn định sử dụng thao tác này lên người đệ tử của
mình, giúp chúng lấy được thiên phú hoàn toàn mới.
Hiện tại lại dùng nó lên người Tả Tam, tương đương với việc cho Tả Tam hấp
thụ hạt giống thiên phú kia và sở hữu thiên phú “Hồn Nguyên Vô Cấu”.