Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2424

Đối với việc hạt giống đột nhiên biến mất, Tả Tam không hoài nghi chút nào.

Hắn hoàn toàn không biết lần này Khương Thành đang âm thầm điều khiển hạt

giống kia thâm nhập vào cơ thể mình.

Bởi lẽ nguyên năng câu đồ vốn sẽ làm bảo vật được câu lên tự động nhận chủ.

Hắn nghĩ “hạt đậu” này tiến vào cơ thể mình là vì nó đã nhận hắn là chủ.

“Ha ha, để ta xem rốt cuộc bảo vật này có tác dụng diệu kỳ gì.”

Nụ cười của hắn chẳng mấy chốc đã đông cứng lại, đông cứng theo đúng nghĩa

vật lý.

Bởi vì da thịt, xương cốt, máu và các bộ phận khác đang nhanh chóng tan chảy,

rồi sau đó dung hợp lẫn hết vào nhau, trở nên “ta có trong ngươi, ngươi có trong

ta”.

Biến hoá này tới rất đột ngột, hơn nữa cũng rất dữ dội.

Dữ dội đến mức hắn hoàn toàn không thể chống đỡ nổi, thậm chí không biết vì

sao lại xảy ra biến đổi thế này.

Một vài bộ phận trong cơ thể Tả Tam có chút khác biệt với Nhân tộc, nếu xét

nghiêm ngặt thì nó đồng nghĩa với việc hắn không phải Tiên nhân Nhân tộc

thực thụ.

Nhưng bất luận ra sao, mỗi một bộ phận đều có chức năng của riêng nó.

Trực tiếp hoà tan tất cả, sau đó dung hợp lẫn lộn chúng với nhau, không ai chịu

đựng nổi.

Nếu không phải là Tiên nhân thì hắn đã chết ngay từ đầu.

Mặc dù bây giờ vẫn còn sống nhưng tình trạng của hắn vô cùng tệ hại.

Chỉ sau mười mấy giây ngắn ngủi, Khương Thành cũng không nhìn ra đường

nét mặt mũi đối phương nữa, bởi lẽ tất cả đều đã biến thành một thứ dịch đặc

màu vàng kim.

“Shh… Ghê gớm vậy sao?”

Thành ca không khỏi chép miệng, xem ra hạt giống thiên phú đã gặp phải tộc

quần không cân xứng, thật đúng là kịch độc, không còn nghi ngờ gì nữa.

Hồn Nguyên Vô Cấu là một môn thiên phú đặc thù của Kim Ngưng tộc.

Là một thành viên của Linh tộc, đặc điểm của Kim Ngưng tộc là toàn thân trông

như một chất ở thể lưu không cố định màu vàng, hoàn toàn không có bộ phận

riêng nào.

Con đường tu luyện của họ là không ngừng loại trừ tạp chất khỏi cơ thể.

Càng tinh khiết đồng nghĩa với việc thiên phú càng tốt.

Hồn Nguyên Vô Cấu, đúng như tên của nó, chính là tộc nhân Kim Ngưng tộc

bẩm sinh đã không có tạp chất, có thể nói thiên phú này trong vạn người chưa

có nổi một, xuất chúng đến cực điểm.

Thật không may, nó không hề phù hợp với các tộc quần khác.

Tả Tam lấy được hạt giống thiên phú này cũng chẳng sao cả, nhưng hấp thụ và

kích hoạt nó lại là vấn đề lớn.

Bên trong hạt giống thiên phú ẩn chứa lực pháp tắc dồi dào không thể chế ngự

vì để hoàn toàn nên sẽ cưỡng chế sửa đổi thế giới bên trong kí chủ.

Về phần cơ thể, liệu có chỉ là “một chút khó chịu” hay không?

Ký chủ có chết vì nó hay không?

Điều đó không nằm trong phạm vi suy xét của nó.

“Khương Thành!”

“Ngươi! Ngươi thật nham hiểm, vậy mà lại lén hãm hại ta!”

Tả Tam vốn chưa chết.

Với thực lực của mình, hắn vẫn chưa đi đến mức hoàn toàn tiêu tùng vì cơ thể

bị cải tạo.

Nhưng sự biến đổi kịch liệt này thực sự đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến

“vốn liếng” cả đời của hắn.

Lúc này, thần hồn và tiên lực của hắn rất khó phát huy thông suốt, vì dường như

tất cả đều bị chặn lại, tựa như sông hồ bị ứ đọng.

Nếu bây giờ Khương Thành tấn công hắn, chỉ cần đối phương tiện tay ra một

đòn thì hắn đi đời là cái chắc.

Song, Thành ca không làm thế.

Dẫu sao hiện tại còn đang tỷ thí mà.

“Ta lén hãm hại ngươi?”

Ca làm bộ vô tội mà dang tay ra.

“Hạt giống kia là bảo vật thật mà, phẩm cấp tuyệt đối không thua kém bất kì

thiên tài địa bảo cửu phẩm nào, ngươi không thể phản bác, đúng chứ? Vả lại nó

cũng là thứ bản thân ngươi muốn câu lên.”

“Huống chi, thứ chúng ta tỷ thí với nhau chính là thu hoạch đạt được, vừa nãy

chẳng ai ép ngươi hấp thụ nó, chẳng phải chính ngươi nhất nhất làm chuyện

thừa thãi sao?”

“Thế thì sao lại trách ta?”

Tả Tam, lúc này đã trở nên lấp lánh ánh kim bị chặn họng đến mức á khẩu

không cãi thể cãi lại.

“Ngươi! Ngươi!”

Thật ra đến giờ hắn vẫn chưa biết mình vừa hấp thụ thứ gì.

Nhưng trước mắt, vấn đề quan trọng nhất là thắng vụ cược này, sau đó sẽ từ từ

nghĩ đến chuyện “giải độc”

“Ngươi chờ đó cho ta!”

“Vòng vừa rồi ta đã thắng, ngươi vẫn phải giao bảo vật!”

“Ta chuẩn bị xong lâu rồi.”

Thành ca cười tủm tỉm, mở lòng bàn tay ra, một hạt giống thiên phú bám đầy

bụi lại xuất hiện.

Nếu lúc này Tả Tam còn ngũ quan, chắc chắn mắt hắn đang trợn trừng như cặp

chuông đồng.

“Ngươi vẫn còn?”

“Haiz!”

Khương Thành thu nụ cười, cố ý làm bộ xấu hổ.

“Chẳng phải ta đây không có bảo vật gì ra trò hay sao?”

“Khéo làm sao, thứ này có phẩm cấp rất cao, trùng hợp là ta vẫn còn một hạt,

coi như ngươi gặp may đấy.”

Ta gặp gì rồi thế này?

Tả Tam hận không thể chửi tục.

Nhưng chuyện đánh cược là do hắn đề xuất, nguyên năng câu đồ cũng thực sự

có chức năng tự động nhận chủ, hắn chỉ đành xoa mũi thừa nhận mình xui xẻo.

Hạt giống thứ hai được ném vào hồ, chẳng mảy may gợn chút sóng nào.

Hai người vẫn quăng lưỡi câu như trước, bắt đầu vòng tỷ thí thả câu thứ tư.

Lần này, Khương Thành lựa chọn hạt giống thiên phú “Thái Huyền Tử Viêm”

của Viêm tộc.

Quả nhiên, hạt giống này giống với hạt lúc trước, cũng chịu sự kiểm soát của

hắn, tựa như một phần cơ thể hắn.

Còn hắn cũng làm y như trước, bản thân cố ý không câu, trái lại điều khiển hạt

giống tiến về vị trí lưỡi câu của Tả Tam.

Một chốc sau, lưỡi câu của Tả Tam khẽ rung rinh.

Nhưng lần này, hắn không cười nổi.

“Hạt đậu” vừa nãy khiến hắn không dễ chịu tí nào, thế nên hắn có phần không

muốn.

Thấy hắn lừng khừng không câu lên, Thành ca không thể không động viên hắn.

“Ôi chao, dây câu của ngươi động đậy kìa, chẳng lẽ lại bị ngươi câu mất rồi?”

“Sao lại là ngươi?”

“Vận kia của ngươi tốt thật đấy, ta không phục!”

Tả Tam âm thầm chửi đổng lên.

Mẹ kiếp, hay là ngươi câu đi? Ngươi nghĩ ta muốn lấy “hạt đậu” rõ ràng có vấn

đề ấy chắc?

“Khụ, ảo giác thôi.”

Hắn chỉ có thể làm ra vẻ chuyên gia, nói: “Thật ra chẳng mắc câu đâu, bây giờ

vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để thu cần.”

Thanh ca cười thầm trong lòng, tên này hãi lắm rồi.

Vậy bản thân mình phải ra sức hơn nữa.

Do đó, hắn điều khiển hạt giống thiên phú đang ở dưới nước nọ, dùng sức túm

lưỡi câu của Tả Tam, lôi kéo cho cần câu đối phương lên xuống dữ dội.

“Mẹ nó, rõ ràng là cá lớn!”

“Đã vậy mà chưa kéo cần, lẽ nào vẫn là ảo giác?”

“Không hổ là dân chuyên nghiệp, thực sự có thể duy trì sự bình tĩnh, bội phục

bội phục.”

Tả Tam có thể cảm nhận lực kéo từ cần câu một cách rõ rệt, sức lực ấy vô cùng

mãnh liệt.

Nếu là người bình thường, không chừng đã bị lôi xuống nước.

Điều này làm hắn buồn bực trong lòng.

Số lần chính hắn thi triển nguyên năng câu đồ không tới một vạn lần thì cũng

tới tám ngàn lần, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng thế này.

Hắn bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Khương Thành đang âm thầm giở trò.

Nhưng nghĩ lại thì ở dưới là biển pháp tắc, kẻ nào có bản lĩnh đến vậy?

Hắn chỉ có thể gạt bỏ suy đoán vốn rất chính xác này, đồng thời ra sức chống lại

lực kéo ở đầu lưỡi câu, cố tránh bị nó kéo rơi xuống biển pháp tắc, song sức

mạnh đầu bên kia bỗng buông lỏng ra.

Tất cả đều là do Khương Thành thao túng.

Vì Thành ca đột nhiên không lôi kéo nữa nên Tả Tam ở đầu kia không kịp phản

ứng, lưỡi câu lập tức bị giật khỏi mặt hồ.

Hạt giống thiên phú kia cũng theo đó bị câu lên một cách “thành công”

“Oa!”

Thành ca vừa buông cần đã vỗ tay.

“Đỉnh đỉnh, lại bị ngươi câu mất rồi?”

“Kỹ thuật của ngươi đúng là không phải chỉ trưng cho đẹp, ngươi thắng liền bốn

vòng rồi.”

Hắn vừa chúc mừng vừa hỉ hả hò reo, nhân lúc đó đưa còn đưa hạt giống thiên

phú kia vào trong cơ thể Tả Tam.
Bình Luận (0)
Comment