Tả Tam đã đề phòng kỹ càng rồi, lúc câu được hạt giống thiên phú lên, hắn đã
định cất giữ nó trước, tuyệt đối không thể hấp thụ.
Đâu ngờ Thành ca lại nhanh hơn một bước.
Chẳng thèm quan tâm người ta có đồng ý hay không, cứ chúc phúc cho đối
phương thêm một lần nữa.
Viêm tộc được sinh ra dưới dạng ngọn lửa nhỏ, sau đó sẽ dần dần lớn mạnh lên
theo sự phát triển của thực lực.
Việc có thể đạt tới cảnh giới nào không chỉ phụ thuộc vào chuyện dung hợp
được bao nhiêu mồi lửa trên quá trình tu luyện mà hiển nhiên còn phải dựa vào
thiên phú bẩm sinh.
Thái Huyền Tử Viêm là một trong số thiên phú hàng đầu của tộc quần này.
Song, môn thiên phú này cũng không tương thích với các tộc quần khác, nhất là
với Tả Tam - kẻ vừa bị gột rửa bởi Hồn Nguyên Vô Cấu.
Cơ thể đối phương vốn sắp ngưng tụ thành một quả cầu tròn, đột nhiên bùng lên
một ngọn lửa tím cháy hừng hực.
Ngọn lửa ấy không mang lại cảm giác nóng bỏng, nhưng ngay từ khi bốc lên,
nó đã bắt đầu lan tới các bộ phận bên trong cơ thể.
Cơ thể Tả Tam vốn đã biến thành một khối tròn vàng kim, lúc này giống như
ngọn nến bị tan chảy, bắt đầu “đổ mồ hôi” chảy sáp rơi tong tỏng.
Với hắn, mỗi giọt “mồ hôi” đều tượng trưng cho vô số năm đạo hạnh.
“Không! Không thể nào…”
Do có thực lực mạnh mẽ nên hắn chết cũng không xong.
Nhưng trước mắt hắn đang rúm ró như vũng bùn nhão, chẳng khá hơn cái chết
là bao, hoàn toàn là một cực hình.
“Rốt cuộc đây là gì?”
“Cái tên hèn hạ nhà ngươi, rốt cuộc đã hạ độc gì lên người ta?”
Khương Thành không thể không thanh minh cho bản thân một chút.
“Độc gì nào, ca đâu có dùng độc?”
“Đây là Thiên Phú Lưu Hoả ở Lạc Tiên Trì, ta cho ngươi thiên phú miễn phú
mà, không tốt ở đâu?”
“Tại sao ngươi có thể coi lòng tốt này là lòng lang dạ thú hả?”
“Thiên… Thiên Phú Lưu Hoả?”
Tả Tam suýt ngất ngay tại chỗ.
Bởi điều này còn nghiêm trọng hơn gấp mười gấp trăm lần so với suy đoán của
hắn.
Nếu là độc tố, hắn vẫn có lòng tin có thể bài trừ từng chút một, cũng như lúc
này hắn đang dùng tiên lực để ngăn chặn lửa tím bên trong cơ thể, cố gắng gột
sạch nó ra ngoài.
Mặc dù “tạm thời” chưa thành công nhưng vẫn dẫu sao hắn vẫn mong mỏi đạt
kết quả tốt đẹp.
Mà nếu là Thiên Phú Lưu Hoả thật thì chỉ có thể trực tiếp buông xuôi.
Là một Giáng Thần giả, đương nhiên Tả Tam biết Thiên Phú Lưu Hoả là gì, vì
thế cũng hiểu rõ sự lợi hại của nó.
Nếu hấp thụ được thì hắn đã sớm hấp thụ trên đảo Lạc Tiên từ tám trăm năm
trước rồi, mấu chốt là hắn không chịu đựng nổi.
“Tại sao ngươi có thể mang Thiên Phú Lưu Hoả ra ngoài?”
“Ngươi làm ra chuyện tốt thật đấy, quả là đáng chết! Đáng chết!”
Nghe đối phương mắng, Thành ca không bực, không nổi cáu.
Trái lại còn móc ra hạt giống thiên phú thứ ba.
“Cuộc tỷ thí giữa hai ta chưa kết thúc đâu, tiếp theo lại tới lượt ta đưa bảo vật.”
“Phẩm cấp của Thiên Phú Lưu Hoả không đủ cao sao? Tuyệt đối không thua
kém bất cứ bảo vật nào, ngươi nhìn ta khoẻ mạnh biết mấy.”
Tả Tam đang ở trong tình trạng cực kì tồi tệ, nghe thấy câu nói kháy này, suýt bị
chọc giận đến mức nổi điên.
Nếu ngươi thật sự khoẻ mạnh, tại sao còn cố ý đưa ra hai thiên phú của hai tộc
cực kỳ xung khắc?
Hiện tại hắn chẳng để tâm đến vụ cược nào nữa, vấn đề quan trọng bây giờ là
làm sao giữ được cái mạng.
Lúc này hắn chưa chết, không phải bởi lợi hại hơn Khương Thành, mà vì thiên
phú của hắn vốn không nhiều lắm.
Giống như một tờ giấy, Thành ca vẽ kín từ lâu, hoàn toàn không có chỗ cho các
thiên phú khác xen vào.
Còn tờ giấy của Tả Tam vẫn còn trống không.
Nhưng dựa theo tình thế hiện tại, cùng với sự lan ra không ngừng của ngọn lửa
tím, thời khắc hắn nhắm mắt xuôi tay không còn xa nữa.
Khương Thành đợi tới lúc hắn sắp không giãy giụa nổi nữa rồi mới thở dài
thương hại.
“Thiện tai thiện tai, trông thí chủ có vẻ thống khổ lắm.”
Tả Tam chẳng còn hơi sức đâm chọc nữa.
Toàn thân hắn đã biến thành một bãi dung dịch, nếu không nhờ thực lực mạnh
mẽ của hắn níu lấy cơ hội sống thì chắc không còn ai coi hắn là một sinh linh.
“Có muốn ta giúp ngươi giảm bớt chút đau khổ không?”
Tả Tam hận không thể bầm thây đối phương thành vạn mảnh.
Mẹ kiếp, hoá ra ngươi có thể giải trừ?
Sao ngươi không nói sớm?
Hắn lập tức lớn tiếng gào thét.
“Nhanh lên chút đi! Còn không mau lên!”
Khương Thành đang nhìn xuống bên dưới bỗng ngừng lại.
Hắn nghi hoặc hỏi: “Giọng điệu của ngươi hơi có vấn đề đấy, đang ra lệnh cho
ta đấy à?”
Tả Tam rốt cuộc cũng nhận ra bây giờ người ta là dao thớt, còn mình là cá thịt,
địa vị sớm không còn được như trước.
Trừ phi hắn không thiết sống nữa, bằng không chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.
“Khụ, do ta quá nóng lòng.”
“Kính xin ngươi giúp ta giải trừ Thiên Phú Lưu Hoả.”
Lúc này Khương Thành mới hài lòng mà gật đầu.
“Thế mới đúng chứ.”
Quả thực, hắn có thể thu hồi hai hạt giống kia, bởi vì đến tận bây giờ, hắn vẫn
nắm quyền kiểm soát chúng.
Chúng vẫn được coi là một phần cơ thể hắn.
Song, vừa mới ngồi thụp xuống, dường như hắn nghĩ đến chuyện gì đó, lại một
lần nữa lắc đầu.
“Ôi, không được đâu, ta vẫn không thể cứu ngươi.”
“Tại sao?” Tả Tam buồn bực đến mức sắp hộc máu.
“Vụ cược của chúng ta chưa kết thúc mà.” Khương Thành đáp vậy.
Tả Tam rất muốn hỏi chuyện này liên quan gì đến việc cứu ta?
Giữa đôi bên có mâu thuẫn gì ư?
“Đợi ngươi cứu ta xong thì chúng ta có thể đánh cược tiếp thôi.”
“Không không không.”
Thành ca lắc đầu như trống bỏi.
“Làm việc gì cũng phải lần lượt từng thứ, không thể bỏ dở giữa chừng.”
“Cứu ngươi thì cũng được thôi, chờ sau khi vụ cược chấm dứt, ta sẽ lập tức ứng
cứu.”
Tả Tam âm thầm tổng sỉ vả cả vạn lần.
Sao hắn lại không nhận ra ý tứ của Khương Thành chứ, hắn đang muốn ép mình
nhận thua đây mà!
Vốn dĩ có thể đoạt được hai ngọc phù, bây giờ chẳng những không giành được
mà còn phải nộp ngược lại phần của mình.
Hắn cam tâm kiểu gì đây?
“Ta đã thắng cả bốn vòng…”
Hắn còn định đôi co một phen, nhưng lại nhanh chóng phát hiểm vẻ mặt Thành
ca có chút không thoải mái.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể tạm thời đổi giọng.
“Tuy ta đã thắng bốn vòng, nhưng chưa biết ai thua ai thắng, vậy nên ta sẽ chịu
thiệt một chút, kết quả cược lúc ấy cũng bị bãi bỏ, coi như hai ta hoà nhau, sao
nào?”
Nếu tên này nói vậy từ vòng đầu tiên thì Thành ca đương nhiên không có lý do
gì để từ chối.
Nhưng tên kia đã vượt mặt mình bốn lần liên tiếp, vừa châm chọc lại còn nói
kháy, cái này gọi là phách lối.
Nếu không xẻo cho đối phương một đao thì có lỗi với màn trưng trổ của người
ta quá!
“Không được, so tài phải đến nơi đến chốn, chẳng phân thắng thua thì gọi gì là
so đấu?”
“Ngươi đã nói rồi mà, cuộc tỷ thí này có thể trở thành một giai thoại, nếu cứ vội
vàng kết thúc đầu voi đuôi chuột như vậy, chẳng phải ta đây sẽ biến thành trò
cười hay sao?”
“Như thế không phù hợp với quy tắc làm người của ta!”
Chẳng lẽ quy tắc làm người của ngươi chính là dùng chiêu trò ám toán ta sao?
Kẻ đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Thấy nếu chần chừ thêm một
hồi nữa thì có lẽ bản thân không trụ được đến lúc được cứu, Tả Tam đành cắn
răng nhận thua.
“Xem như ngươi thắng, được rồi chứ!”
Khương Thành bĩu môi.
“Cái gì mà xem như ta thắng? Nói cứ như thể ngươi vốn giành được chiến thắng
nhưng cố ý nhường ta ấy.”
Chuyện đã tới nước này, Tả Tam có tranh giành thế thượng phong cũng chẳng
có nghĩa lý gì, đành rầu rĩ nói: “Đúng đúng đúng, ngươi vốn dĩ có thể thắng, ta
đánh cược với ngươi cũng chính là không biết tự lượng sức mình, thế được
chưa?”
“Ngươi có nhãn quang đặc sắc thật đấy.”
Thành ca cho đối phương một like, mặc kệ người ta có muốn tiếp nhận hay
không.
“Bây giờ cứu ta được chưa?”
“Được chứ, đưa khoản đặt cược bị thua cho ta trước đã.”