“Phải nộp nhanh vậy sao?”
“Đợi ta khôi phục như trước cũng chưa muộn mà.”
Nghe Tả Tam nói vậy, Thành ca biết rõ tên này định trở mặt sau khi được cứu.
Hắn vừa xoa ngón tay vừa lắc đầu đáp: “Ta thắng nên tiếp theo đây ngươi dĩ
nhiên phải thực thi giao kèo thôi.”
“Bằng không, chuyện này kết thúc sao đây?”
“Ngươi…”
Tả Tam ấm ức cực độ, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn giao nộp ngọc
phù của mình.
Đến đây, Khương Thành đã có ba mảnh nhỏ của Hộ Tâm Kính.
Sau khi nhận được ngọc phù, hắn lại tiện tay lấy nốt mấy thứ của cải khác từ Tả
Tam, bảo quản chúng miễn phí giúp đối phương.
Xong xuôi, hắn cuối cùng cũng ngoắc ngoắc ngón tay thu hồi hai hạt giống
thiên phú nọ.
Hạt giống quay trở lại cơ thể Khương Thành, còn Tả Tam đang ở trạng thái
nhão nhoẹt cũng lập tức khôi phục về hình dạng con người.
Thế giới bên trong đang bị rối loạn nhanh chóng phục hồi như cũ.
Song, vừa rồi đạo hạnh đã bị tổn hại bởi tử hoả không thể bù đắp lại trong một
sớm một chiều.
Do đó, lúc này hắn không dám bù lu bù loa lên, tránh chọc cho kẻ trước mặt nổi
trận lôi đình rồi giết mình trong chớp mắt.
Chỉ có thể đâm chọt cà khịa vài câu hòng vớt vát chút tôn nghiêm.
“Hừ, coi như ta được mở mang tầm mắt.”
“Rõ ràng là so tài thả câu, vậy mà bị ngươi biến thành bộ dạng này, bội phục bội
phục.”
“Ha ha ha, quá khen quá khen.”
Thành ca cười tít mắt, chắp tay với đối phương.
“Với người cá cược chuyên nghiệp, thắng bằng đòn đánh bất ngờ chính là một
tố chất thiết yếu, sau này ngươi cũng sẽ ngộ ra thôi.”
Tả Tam không biết tên kia liệu có hiểu ý châm biếm của mình hay không.
Hắn chỉ thấy tức ngực anh ách.
“Ngươi cứ đợi những người khác đi.”
Nói xong, hắn biến mất tại chỗ, ẩn mình bế quan trị thương.
Mà hắn vừa rời đi, trước mặt Khương Thành lại xuất hiện thêm một Giáng Thần
giả.
Lần này là một nam tử thanh niên toàn thân mặc áo trường bào trắng thuần
khiết.
Người này bẩm sinh thanh tú, trên ngương mặt tựa ngọc toả ra khí chất ôn hoà
của một công tử khiêm nhường.
Nhưng Khương Thành biết rõ rằng trong Giáng Thần giả chắc chắn sẽ không có
ai đơn giản.
“Ta là Hữu Nhất.”
“Ra là vị đứng thứ nhất, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”
Tuy ngoài mặt nói ngưỡng mộ đã lâu nhưng trên thực tế Khương Thành hoàn
toàn không biết kia là ai.
“Ngươi chính là thủ lĩnh của các Giáng Thần giả ư?”
Hữu Nhất mỉm cười, lắc đầu.
“Không phải.”
Vì vậy, Thành ca lại phải dồn tâm tư hòng thăm dò nghiên cứu.
“Ngươi tới thi tiếp sức để cược lấy ngọc phù sao?”
“Hiện tại ở chỗ ca có ba mảnh ngọc phù rồi, nếu ngươi chỉ có một mảnh thì phải
tăng thêm giá trị.”
Trải qua hai trận đầu tiên, hắn nhận ra đám Giáng Thần giả kia bắt buộc phải có
được ngọc phù.
Theo suy đoán của bản thân, hắn sẽ phải tham gia mọi vụ cược từ đầu đến cuối
cuộc hành trình này.
Chẳng biết rốt cuộc đám Giáng Thần giả có bao nhiêu người, có lẽ phải cược
mười mấy hai mươi trận.
Nhưng Hữu Nhất ở đối diện lại lắc đầu.
“Không, lần này không chỉ có hai ta đánh cược với nhau.”
“Mà những người còn lại ở bên phe ta sẽ cược với ngươi một lần.”
Khương Thành hơi sửng sốt, rồi bật cười đầy khoái trá.
Hắn chỉ mong được đơn giản thế, giải quyết một lần cho xong.
“Mỗi người các ngươi đều đặt ngọc phù ư?”
“Được đấy.”
“Nhưng ta chỉ có ba mảnh.”
“Không sao cả, bọn ta đông người mà đấu với một mình ngươi, vốn dĩ không
công bằng với ngươi.”
Long nhan của Thành ca vô cùng phấn khởi: “Ngươi ăn nói dễ nghe thật đấy,
nói ra đúng sự thật rồi.”
Hữu Nhất phất tay lên, hồ nước trước mặt hai người đã biến đổi.
Khung cảnh trước mắt Khương Thành trở thành một ngọn núi cao vút ngút
ngàn.
Nơi này núi non trùng điệp, mây mù uốn lượn.
Khương Thành thăm dò bằng một chút thần niệm, phát hiện mình lại không thể
nhìn thấu toàn bộ dáng vẻ của nó, cũng không tài nào nắm rõ kết câu bên trong.
“Núi này có tên Tiên Sơn.”
“Đúng là một cái tên tuỳ tiện.”
Khoé miệng Hữu Nhất giần giận: “Bọn ta không lừa ngươi, ngọn núi này ẩn
chứa càn khôn, bên trong có rất nhiều huyền cơ.”
“Vả lại, sau khi cuộc tỷ thí được bắt đầu, bọn ta sẽ dùng các ngọc phù còn lại để
củng cố ngọn núi này, nhờ đó cản trở ngươi.”
“Việc ngươi cần làm là đi lên đỉnh núi.”
Tính ra, Khương Thành đã tham gia vô số lần thí luyện và tỷ thí, vì vậy hắn
không lấy làm lạ trước thử thách lên núi này.
Tuy hắn hiểu rằng đối phương nhất định đã nắm chắc phần thắng tuyệt đối nên
mới chủ động đề nghị nhưng hắn vẫn gật đầu không chút do dự.
“Chỉ cần ta lên đỉnh núi thì tất cả ngọc phù sẽ thuộc về ta, đúng chứ?”
Hữu Nhất gật đầu.
“Ngươi không cần lo bọn ta nuốt lời, bởi lẽ ngươi đi lên mỗi tầng là sẽ tự động
lấy được ngọc phù trấn thủ tầng đó.”
“Nếu ngươi thực sự lên được đỉnh núi, vậy toàn bộ ngọc phù của bọn ta tự nhiên
sẽ vào tay ngươi.”
Thành ca không nhịn nổi mà bật ngón tay cái.
“Thẳng thắn đấy, không hổ là người đứng đầu.”
“Vậy bắt đầu đi!”
Đối mặt với thái độ nóng lòng tham gia thử thách của hắn, Hữu Nhất không
khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Ngươi còn chẳng hỏi thử, ngộ nhỡ ngươi không thể trèo lên đỉnh núi thì
chuyện gì sẽ xảy ra sao?”
“Ha, ngộ nhỡ không thành công thì sao?”
“Nếu thế, ngươi sẽ chết trong đó, hoặc mắc kẹt ở đó mãi mãi.”
Thành ca phì cười.
“Ta tưởng chuyện gì to tát, hoá ra chỉ có thế.”
Nếu chết thì không cần lo nghĩ vướng bận gì nữa.
“Bắt đầu đi.”
Hữu Nhất vung tay phóng gì đó về phía Tiên Sơn, trên đỉnh Tiên Sơn đột nhiên
bùng lên một cột sáng ngút trời.
Cả cột sáng mang màu trắng toát, thu hút một cách thần bí.
Ngay sau đó, lại có mười bảy cột sáng khác lần lượt sáng lên ở những vị trí
khác nhau của Tiên Sơn như chân núi, sườn núi.
Những cột sáng ấy chỉ sáng trong mười mấy giây ngắn ngủi rồi từ từ tối đi.
Khương Thành không nhận ra có gì đổi khác.
Hắn không hề chần chừ, trực tiếp nắm chặt kiếm trong tay, sau đó bay vọt về
phía đỉnh Tiên Sơn.
Không sai, ca lại định đi đường tắt.
Ai ra quy định muốn lên đỉnh thì phải trèo từng tí một từ tầng dưới cùng?
Ta lao thẳng một bước nhưng đến đúng chỗ, không được chắc?
Đột nhiên, ngay khoảnh khắc hắn tiếp cận đỉnh núi, một luồng sấm sét bỗng
đánh xuống.
Đùng!
Khương Thành chỉ cảm thất đầu óc nổ ong ong, quanh cảnh trước mắt biến ảo
dữ dội.
Khi hắn mở mắt lần nữa, hắn đã không thấy ngọn Tiên Sơn đâu.
Thứ hiện ra trước mắt hắn chính là Nguyên Tiên giới.
Song, dường như đây không phải Nguyên Tiên giới mà hắn biết.
“Đám Giáng Thần giả này giỏi chiêu trò thật đấy.”
Nếu người khác gặp phải biến cố này, có lẽ họ sẽ quẫn bách suy sụp, lo sợ bị ám
toán lắm.
Nhưng Khương Thành chẳng hề bàng hoàng chút nào.
“Nếu không có gì bất ngờ, chắc hẳn ta đã bị quật xuống vị trí chân núi.”
“Ngọn núi này nhìn từ xa trông không lớn, bên trong từ những thứ nhỏ bé cho
đến to lớn, hệt như từng thế giới khác nhau.”
Phóng tầm mắt ra xa, ở phía trước có một đạo quán thấp thoáng giữa dãy núi.
Hắn cảm nhận một chút rồi bay đi.
Ngay khi hắn đang khởi động hành trình lên núi, ở bên ngoài cũng xảy ra biến
cố trọng đại.
Việc Khương Thành kết liễu Tả Thập Nhất ở Trí Như thành gây chấn động toàn
Nguyên Tiên giới.
Dù là liên minh Thần Đạo hay Lạc Tiên điện, nhất thời đều choáng váng trước
tin tức kia.
Rất nhiều người cho rằng sắp tới hất định các Giáng Thần giả nhất định sẽ đưa
ra động thái.
Vậy mà đúng hôm nay Di lại triệu tập các cao thủ của sáu suối nguồn và Đông
Trúc đảo lại.
“Biến số đã xuất hiện, có thể phát động tấn công rồi.”