Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2437

Có người cố tình khích Thành ca.

“Ngươi vẫn chưa có tư cách để kiếm chủ đại nhân đích thân đến đây.”

“Vượt qua ải của bọn ta trước rồi nói.”

Mười hai Đạo Thần cao giai xôn xao rút binh khí ra, mở đạo hải ra.

Những môn đồ Trường Sinh quán cảm nhận uy áp cấp độ Đạo Thần cao giai

của bọn họ, ai nấy đều run lẩy bẩy.

Vân Chi bất giác nhìn sang Thành ca.

“Làm sao đây?”

“Ngươi có thể địch nổi bọn họ không?”

Nếu Khương Thành không chặn được, vậy hôm nay chính là ngày diệt phái của

Trường Sinh quán, sẽ không có bất cứ sự hồi hộp nào.

Thành ca thở dài.

“Ngươi không nên hỏi ta vấn đề này, mà là nên hỏi bọn họ.”

“Hỏi bọn họ?”

Vân Chi vẫn chưa kịp nhận ra ý nghĩa của câu nói này, thì Khương Thành đã rút

kiếm ra.

Lần này đối diện có mười hai Đạo Thần cao giai, trước mắt hắn cũng bị áp chế

trong cảnh giới Đạo Thần cao giai, hắn cảm thấy một chọi mười hai vẫn phải có

phần nghiêm túc thì tốt hơn.

Vừa rồi Ngọc Canh chân nhân la dữ dội nhất trông thấy Khương Thành rút

kiếm, hắn lặng lẽ lùi tới sau lưng đồng đội.

Hắn từng tận mắt thấy Khương Thành giết chết đám người nhị trưởng lão và đại

trưởng lão, biết hắn lợi hại.

Nhưng những người khác thì không suy nghĩ như thế.

“Ngạo mạn thật!”

“Bọn ta cũng đâu phải chưa từng gặp Nguyên Tướng cấp huyền thoại.”

“Thật sự tưởng rằng bọn ta đã sợ ngươi sao?”

“Ta từng thấy đại năng cấp độ Thánh Chủ, bọn họ đối mặt nhiều Đạo Thần cao

giai như vậy cũng phải lui tránh, dựa vào một mình người thì muốn bảo toàn

Trường Sinh quán, đúng là hy vọng hão huyền!”

“Vậy sao?”

Khương Thành cũng làm biếng tranh cãi với bọn họ, trực tiếp vung một kiếm về

phía trước.

Hắn đã mở đạo hải ra để bày tỏ sự coi trọng, sử dụng nguyên thuật nhất thiên tứ

thập cửu trọng.

Tiếp theo, hiện trường vốn gươm súng sẵn sàng biến thành thảm kịch giữa trần

gian.

Cho dù huyền văn do Khương Thành thi triển tại đây bị nén tới thập ngũ trọng,

uy lực giảm thấp đi không chỉ gấp trăm lần, nhưng vẫn không phải cấp độ Đạo

Thần này có thể chống lại.

Tám Đạo Thần cao giai phía trước chính diện, hoàn toàn nằm trong phạm vi tấn

công của nguyên thuật.

Bọn họ nhìn thấy Khương Thành vung kiếm, còn suy nghĩ sử dụng đạo hải và

nguyên thuật đánh trả một nhát.

Thậm chí dùng thêm một số tuyệt chiêu chủ chốt.

Nhưng chỉ phút chốc thì bọn họ phát hiện mình đã nghĩ nhiều.

Hầu như thoáng chốc bọn họ bị nguyên thuật che phủ thì đạo hải của bọn họ đã

mất đi.

Không phải bị đụng nứt vỡ, mà là bị nguyên thuật nhất thiên tứ thập cửu trọng

trực tiếp bốc lên.

Tám người cảm thấy mình cứ như đột ngột bị đưa tới cục đá giữa mặt trời chói

chang, có thể rõ rệt cảm nhận được quá trình nhanh chóng hoà tan của mình.

Sau đó thì không còn sau đó nữa.

Đừng nói tấn công, ngay cả phòng ngự bọn họ cũng chưa thể làm.

Thành ca cũng hơi cạn lời, như vậy hoàn toàn chính là hàng duy đả kích.

Mình cũng vẫn chưa sử dụng linh ý và xung kích Thiên Hồn nữa thì chiến đấu

đã kết thúc.

Tốt xấu đều là Đạo Thần cao giai, huyền văn của mình cũng bị áp chế đến cấp

bậc Đạo Thần, sao chênh lệch lại lớn như thế?

Hắn cũng không suy nghĩ xem, cho dù là cấp độ Đạo Thần, huyền văn nhất

thiên tứ thập cửu trọng cũng đã đủ chém giết Thánh Chủ.

Huống hồ Nhân Quả kiếm hắn sử dụng còn là đế khí lăng tiên mà Đạo Thần

không thể nào sở hữu.

Cộng thêm sự ủng hộ lớn mạnh của đạo tâm đặc biệt, áp chế cảnh giới như thế

nào đi nữa đều không phải cấp độ Đạo Thần có thể chịu lực.

Toàn bộ môn đồ Trường Sinh quán phía sau đã hoá đá.

Bọn họ nhìn trên cao phía trước bị cuốn trôi đến nỗi trống rỗng, thậm chí không

biết nên phản ứng ra sao.

Đôi môi anh đào của Vân Chi hé nhẹ, một hồi lâu cũng không thể khép lại.

Một lúc sau nàng vẫn đang hỏi Khương Thành có thể chống nổi không, bây giờ

cuối cùng nàng cũng đã biết được đáp án.

Việc này đâu thể ngăn được, hoàn toàn không phải một cấp bậc được chứ.

Thật ra nàng có thân phận Đạo Thần sơ giai, nàng biết nguyên thuật mà.

Nhưng nàng vẫn mãi không nhìn hiểu được đòn tấn công vừa rồi của Khương

Thành.

Đó là chiêu lớn gì thế?

Dù sao cũng không thể nào là nguyên thuật nhỉ?

Làm sao có thể có căn nguyên nhất thiên lẻ tứ thập cửu trọng hội tụ với nhau

chứ, chắc chắn là một loại tiên thuật cấm kỵ vô cùng đặc biệt nào đó!

Bốn Đạo Thần sống sót ở đối diện cũng có ý nghĩ gần giống như nàng.

Lúc này bốn vị này sớm đã không còn sự ngạo mạn nắm chắc phần thắng như

vừa rồi.

Dường như bọn họ đã biến thành môn đồ Trường Sinh quán trước đây không

bao lâu, người nào người nấy đều đang run rẩy trước mặt Khương Thành.

Không còn cách nào khác, điều này thật sự quá đáng sợ.

Hoàn toàn chính là cảm giác sinh linh cấp thấp gặp được sinh linh cấp cao.

Chỉ trong phút chốc thì một kiếm của hắn đã giết chết tám cao thủ đồng giai

thực lực ngang với mình, ai có thể chịu nổi việc này?

Trong số bốn người, có ba người đều bị thương.

Vừa rồi tuy bọn họ không đứng trong phạm vi tấn công, nhưng vẫn chịu phải

một ít ảnh hưởng.

Mà chỉ một ít tác động đó đã đủ khiến thân thể bọn họ xuất hiện vết thương, hồn

hải khí hải trong cơ thể bị hỗn loạn.

“Ngươi, ngươi…”

Ngọc Canh chân nhân từng chút một lùi lại về sau.

Hắn là người duy nhất không có bị thương trong số bốn người, vì hắn hơi đứng

về phía sau.

Nhưng hiện nay hắn không vui mừng mừng thầm gì, chỉ có sự hối hận nồng

nặc.

Hắn sớm biết được tên này mạnh tới mức không nói đạo lý như vậy, đánh chết

hắn cũng sẽ không cất công chạy sang đây để dâng tặng.

“Ngươi đừng làm bừa, có gì hãy nói thật tốt!”

Hắn cũng không dám trốn, bởi định sẵn không thể thoát khỏi.

Hắn chỉ có thể hoảng sợ lắc đầu xua tay: “Thật ra vừa rồi bọn ta đến đây, là vì

mời ngươi tới Vân Ly tông làm khách, chứ không có ý khác…”

“Không có lòng thủ địch?”

Khương Thành thầm nói ngươi nói vậy là xem ta như tên mù hay đồ đần độn

hả?

“Mời ta đến đó làm khách phải không?”

“Thế tám chiếc kiệu to của các ngươi đâu?”

Ngọc Canh sững sờ: “Tám chiếc kiệu to? Đó là thứ gì?”

Thành ca nhíu mày.

“Xem ra ngươi cũng không hề hiểu đạo tiếp khách, quả nhiên là gạt ta!”

“Không có không có, bọn ta thật sự đến mời ngươi đấy.”

Tuy Ngọc Canh chưa từng thấy tám chiếu kiệu to, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra

ý của hắn.

Thế là tiếp theo, hiện trường bốn Đạo Thần cao giai đã tạo ra một chiếc kiệu

sang trọng điêu khắc rồng phượng đẹp đẽ.

Bốn người vì sống sót cũng đã mặc kệ thân phận gì.

Bọn họ đích thân khiêng chiếc kiệu to dài tới ba trượng, quỳ xuống trước mặt

Khương Thành mời hắn ngồi lên.

Cảnh này khiến những đồ môn Trường Sinh quán phía sau đều không biết nên

nói gì mới tốt.

Đạo Thần cao giai đã là đại lão cấp cao tại Hoán Đình giới.

Kết quả lại suy bại làm kiệu phu, đây là bài diện như thế nào?

Vân Chi nhìn năm người đạp không rời đi, bóng lưng dần dần biết mất, rất lâu

sau đó nàng cũng không thể quên.

Có một chốc lát, nàng rất muốn giữ Khương Thành lại, giúp đỡ phát triển

Trường Sinh quán, giống như Vân Ly tông.

Nhưng chẳng mấy chốc thì nàng đã xoá bỏ ý nghĩ này.

Cường giả như vậy, căn bản không phải Trường Sinh quán có thể sở hữu đâu.

Có thể được hắn giúp đỡ ra mặt vài lần đã là chuyện may mắn cả đời này của

mình.

Tốc độ của chiếc kiệu trên cao cũng không phải nhanh.

Trên đường bay về phía Vân Ly tông, không biết có bao nhiêu Tiên nhân mắt

thấy cảnh này.

Ban đầu, bọn họ vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Đợi sau khi bọn họ nhìn rõ hình bóng của bốn kiệu phu, các nơi dọc đường đều

bùng nổ.

“Đệch, tình hình gì thế?”

“Ngọc Canh chân nhân, còn có ba vị kia, không phải đều là trưởng lão nòng cốt

của Vân Ly tông sao?”

“Bọn họ đang khiêng ai vậy?”

“Trời đất ơi, ai có thể diện lớn tới mức này, lại có thể khiến bốn vị Đại năng

khom lưng như thế?”

“Là kiếm chủ đại nhân của Vân Ly tông đó chăng?”

“Không, không phải người kia!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nghe nói không bao lâu trước đây bên Trường Sinh quán đã triệu hoán ra một

Nguyên Tướng cấp huyền thoại, không lẽ là hắn ư?”

“Mặc kệ là ai, mau đi coi thử!”
Bình Luận (0)
Comment