Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2438

Trong chớp mắt, đã có một đám Tiên nhân đi theo phía sau chiếc kiệu này.

Hơn nữa kèm theo số người càng lúc càng nhiều, cũng trở nên ngày càng nổi

bật.

Sự việc phát triển tới hai ngày sau, Tiên nhân phía sau cũng đã không dưới con

số chục triệu, dù sao cũng liên quan đến Vân Ly tông, ai cũng sẽ có phần quan

tâm.

Huống hồ, cũng không ai ngăn cản bọn họ.

Thật ra Ngọc Canh chân nhân rất muốn huỷ diệt hết những con sâu theo đuôi

này.

Dù sao bọn họ làm kiệu phu quá mất mặt, có thể nói đây là vết nhơ đời người

của hắn, tất nhiên không muốn bị người ngoài trông thấy.

Nhưng hiện giờ trước mặt Khương Thành, hắn lại không dám nghiến răng bừa

bãi, chỉ đành âm thầm cắn răng chịu đựng.

Về đến Vân Ly tông thì không sao nữa!

Chỉ cần đại nhân đó ra tay, mọi thứ đều sẽ tốt trở lại.

Tới khi đó, mình chắc chắn phải tìm lại tất cả sĩ diện!

Bọn họ ôm ấp trạng thái tâm lý này, ba ngày sau mới về đến Vân Ly tông.

Còn bên này, thật ra sớm đã nhận được tin tức.

Dù sao thanh thế to như thế, chỉ cần không phải kẻ điếc thì đều có thể nghe thấy

lời bàn tán ngoài kia.

“Bảo bọn họ đi lừa gạt Nguyên Tướng đó sang đây, sao bọn họ lại khiêng về

rồi?”

“Điều này cũng mất thể diện quá nhỉ?”

“Làm mất mặt của môn phái!”

“Đúng rồi, còn tám trưởng lão khác đâu, sao không thấy vậy?”

“Cho dù thế nào, cuối cùng cũng đã có dẫn người về đây, có thể bắt đầu rồi.”

Ngọc Lăng chân nhân không khinh thường Khương Thành, nàng lập tức gấp rút

chạy ra một động phủ giấu kín bên ngoài cấm địa sau núi môn phái.

Nàng cũng không dám trực tiếp xông vào, chỉ có thể đứng ở ngoài cất giọng kêu

gào.

“Cao nhân, không hay rồi, có kẻ địch bên ngoài xâm phạm!”

“Bọn ta cần sự giúp đỡ của ngươi, bằng không ta sẽ bị giết chết, đến lúc đó

ngươi cũng sẽ bị liên lụy…”

Cuối cùng cánh cửa của động phủ cũng mở ra.

Thân hình hoàn hảo và dung mạo đẹp đẽ của Thu Vũ Tuyền xuất hiện trước mặt

Ngọc Lăng.

Mặc dù bọn họ cùng là nữ nhân, nàng cũng chỉ có thể xem thế là đủ rồi, cảm

khái sao trần gian lại có nhân vật như vậy.

Tuy nhiên, câu sau của Thu Vũ Tuyền đã tạt một thau nước lạnh vào nàng.

“Nếu lần sau ngươi lại chơi mánh khoé này, ta sẽ giết chết ngươi trước thời

hạn.”

Nàng nói xong, lượn lờ rời đi, bay thẳng về phía điện trước.

Ngọc Lăng đi theo phía sau rùng mình, lại không dám có nửa câu không hài

lòng.

Bởi nàng biết, trước giờ chủ kiếm đại nhân này không nói đùa, nói được thì sẽ

làm được.

Ngày đầu tiên triệu hoán được Thu Vũ Tuyền, ngoài việc nàng mở mang thực

lực của người này lợi hại tới mức khó tưởng tượng nổi ra, cũng nhận biết được

phong cách người xa lạ đừng lại gần của nàng.

Vô số lần Ngọc Lăng muốn kéo gần quan hệ với nàng, triệt để biến nàng thành

người mình, vì vậy nàng từng nghĩ rất nhiều cách.

Nhưng mặc cho nàng tặng báu vật hay nịnh bợ, hoặc cố tình điều động đệ tử trẻ

tuổi tạo cảm tình với Thu Vũ Tuyền, sau cùng nhận được đều là hai chữ… Lạnh

nhạt.

Cả Vân Ly tông không ai có thể tiếp cận nàng.

Nàng không biết, nếu không phải Thu Vũ Tuyền nhận được một ít cảm ngộ tại

Hoán Đình giới thì nàng đã rời khỏi từ lâu rồi.

Đối với người cuồng tu luyện như nàng, cũng không coi cái gọi là nhiệm vụ

chém giết gì đó ra gì.

Thỉnh thoảng bọn họ giúp đỡ giải quyết kẻ địch “xâm lược”, cũng chỉ vì nhận

thức sơ tu luyện của nơi này có điểm gì khác nhau, kiểm chứng một số cảm ngộ

trên tu luyện mà thôi.

Nàng đi tới điện trước thì đã nhìn thấy Khương Thành đang ngồi kiệu đến đây.

Và Thành ca cũng đã trông thấy nàng.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Thành ca thật sự không ngờ, chủ kiếm đại nhân mà mình nghe hết mấy ngày,

cũng có phần ngưỡng mộ đã lâu lại là nha đầu này.

Nhưng hắn nghĩ kỹ lại hình như cũng vô cùng hợp lý.

Hoán Đình giới là có cao thủ cấp Thánh Chủ mà.

Nhưng Nguyên Tướng cấp huyền thoại đó lại có thể dẫn dắt môn phái cấp trung

như Vân Ly tông cuốn gói Bát Hoang, đủ chứng tỏ thực lực người này không

phải Thánh Chủ bình thường.

Mà dễ nhận thấy Thu Vũ Tuyền có thực lực này.

Cho dù nàng cũng bị quy tắc của thế giới này áp chế cảnh giới, vẫn vượt xa

những người khác có thể so sánh.

Tuy nhiên còn chưa chờ hai người chào hỏi thì Ngọc Canh chân nhân đang

khiêng kiệu lại phát huy thiên phú đổi mặt.

Hắn nhìn thấy kiếm chủ đại nhân đã hiện thân, cứ như đứa trẻ bị ăn nạt trông

thấy phụ huynh, lập tức bỏ gánh chạy đến đối diện, lên mặt trở lại.

“Ha ha ha ha, ngươi xong rồi!”

Ba kiệu phu khác cũng không chờ được nữa ném kiệu xuống.

“Đồ ngu, thật sự tưởng rằng bọn ta là mời ngươi đến làm khách ư?”

“Ngươi cũng xứng cho bọn ta khiêng sao?”

“Nói ngươi biết, dọc đường khiêng ngươi chỉ là dẫn dắt ngươi đi con đường

hoàng tuyền mà thôi, bây giờ đã tới quỷ môn quan rồi!”

“Ngày chết của ngươi đã đến!”

Những Tiên nhân vây xem đi theo phía sau tới đây ồ ạt.

Bọn họ không phải không đoán được khả năng này, chỉ là không nghĩ rằng thái

độ của bốn người kia lại chuyển biến một cách nhanh và triệt để như thế.

Có Thu Vũ Tuyền đang đứng sau lưng Ngọc Lăng chân nhân, nàng tràn đầy sức

mạnh.

Nàng vượt qua mọi người bước ra, trên dưới quan sát Khương Thành một vòng.

Không thể tránh khỏi, nàng cũng bị thu hút bởi vòng sáng màu kim trên người

ca này.

Nhưng nàng là chưởng môn, cuối cùng lề lối của nàng cũng phải to hơn.

“Nếu các hạ đồng ý gia nhập Vân Ly tông bọn ta, dốc sức vì bọn ta, thế mọi thứ

xảy ra trước đó đều có thể xoá bỏ.

“Nếu không đồng ý, vậy thì đừng trách bọn ta không khách sáo!”

Khương Thành sớm đã đoán được tình cảnh của bọn họ, cũng không kinh ngạc

gì.

Thậm chí hắn nghe xong không có đứng dậy khỏi chiếc kiệu, chỉ là nở nụ cười.

“Vậy sao, ta muốn coi thử các ngươi không khách sáo như thế nào.”

Sắc mặt của Ngọc Lăng chân nhân tức khắc nghiêm lại.

“Rượu uống không uống uống rượu phạt, nếu ngươi đã muốn chết nhanh, thế

thì bọn ta thành toàn ngươi!”

Nàng nói xong, quay người lại đổi thành một dáng vẻ khác.

“Cao nhân, đây chính là kẻ địch bên ngoài xâm phạm lần này.”

“Ngươi cũng đã nhìn thấy, người này hung hăng ngang ngược, tàn nhẫn gian ác,

hơn nữa ngu dốt chậm chạp, người đáng ghét như vậy thật sự không thể giữ

lại.”

“Loại bỏ hắn, cũng xem như tạo phúc cho giới tu luyện, vẫn xin cao nhân ra tay

diệt ma!”

Thu Vũ Tuyền không hề nhìn nàng, mà là trực tiếp vút qua bên cạnh nàng, đi tới

đối diện Khương Thành.

“Ngươi nói không sai, hắn quả thực khá hung hăng càn quấy, đáng ghét lắm.”

Đám người Ngọc Canh và Ngọc Lăng nghe thấy câu này đều lộ ra vẻ mừng rỡ.

Xem ra kiếm chủ đại nhân cũng hết sức không ưa kẻ địch đối diện này, ổn rồi

ổn rồi.

“Giết chết hắn!”

“Tiêu diệt hắn!”

Một đám trưởng lão Vân Ly tông cũng bắt đầu đánh trống reo hò.

Những Tiên nhân vây xem phía xa cũng chờ xem một trận đối quyết đỉnh cấp

động trời.

Sau đó thì bọn họ nghe thấy tiếng trêu chọc xen lẫn một ít pha trò của Khương

Thành.

“Sao ngươi lại suy bại thành triệu hoán thú vậy, còn không bằng thị nữ nữa.”

Trạng thái tâm lý của Thu Vũ Tuyền vẫn rất tốt.

Nhưng khi nàng đối mặt Khương Thành thì không vậy nữa.

Một câu nói nhẹ nhàng của tên này thì đã khiến nàng có phần không chịu được.

Thế là nàng hung dữ trừng mắt nhìn Thành ca, cảnh cáo hắn đừng nhắc tới thân

phận thị nữ kia nữa.

“Triệu hoán thú gì, chẳng phải ngươi cũng bị người ta triệu hoán sang đây sao?”

Thành ca đắc ý giương mày.

“Ta thật sự không phải, chỉ là trùng hợp xuất hiện tại hiện trường triệu hoán

thôi.”

“Đúng rồi, sao ngươi bị triệu hoán tới đây vậy?”

“Chẳng lẽ từ Huyền giới trực tiếp cách không gian vượt qua đây ư?”

Hắn vẫn nhớ rằng lần trước biệt ly với muội tử Tuyền chính là ở Huyền giới.

Mà khi Huyền tộc đi theo Di gia nhập Lạc Tiên điện cũng không có xuất hiện

hình bóng của nàng.
Bình Luận (0)
Comment