Khương Thành cảm thấy có thể có chỗ nào đó không được đúng lắm.
“Không phải chỉ có thông qua cửa phá giới mới có cơ hội rời khỏi Hoán Đình
giới sao?”
“Lần trước bọn họ cũng đâu có hoàn thành nhiệm vụ triệu hoán sao có thể đi
được?”
Thu Vũ Tuyền và Hư rơi vào sự trầm mặc.
Qua cả khắc sau, Hư mới tò mò hỏi: “Trừ khi ngươi không biết cửa phá giới là
dùng để làm gì?”
“Lẽ nào không phải là cái cửa lớn để rời khỏi thế giới này ư?”
Hư có phần dở khóc dở cười.
“Có rất nhiều con đường để rời khỏi Hoán Đình giới mà, cứ đi đại một hướng
nào đó cho đến khi có thể bay ra được, hà tất cứ phải tới đây chứ?”
“Ơ, chuyện này?”
Thành ca ngớ cả ra.
“Vậy cửa phá giới dùng để làm gì chứ?”
Thu Vũ Tuyền ở đối diện đột nhiên mở miệng, thờ ơ nói: “Cửa phá giới là thử
thách trực diện biển pháp tắc, thông qua được thử thách không những có thể có
được sự công nhận của pháp tắc mà còn có thể thoát khỏi những vị diện như
Tiên Sơn này, bất cứ lúc nào cũng có thể về Nguyên Tiên giới.”
“Cửa phá giới như thế vị diện nào cũng có một cái.”
“Chỉ là thử thách này cực kì nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ hồn tiêu
phách tán.”
“Cũng bởi vì nguyên nhân này mà người dám đến đây để thử thách chỉ lẻ tẻ
mấy người.”
“Nếu như ngươi sợ rồi thì bây giờ có thể rút lui, suy cho cùng thì ngươi cũng
chỉ muốn rời khỏi Hoán Đình giới thôi, phải không nào?”
Kế khích tướng này của nàng quá thẳng, nhưng Thành ca đúng là bị dính
chưởng.
“Có một bí mật mà trước giờ ta vẫn chưa nói cho ngươi biết.”
“Bí mật gì?”
“Ta rất có duyên với pháp tắc thiên địa, thử thách này đối với ta mà nói là tạo ra
cho ta.”
“Xì.” Thu Vũ Tuyền khinh bỉ hắn một cách không kiêng kị.
Nhân lúc vẫn còn chút thời gian, Thành ca tò mò hỏi: “Phải rồi, sao các ngươi
lại đến ngọn Tiên Sơn này?”
“Nói ra thì dài dòng lắm.”
Hư từ từ nói: “Năm ấy Nguyên Tiên giới xuất hiện Chính Thần, trở trời rồi, ta
dự định đưa Hồn tộc đến biên giới để tránh nạn.”
“Thật không ngờ biên giới lại có một ngọn núi rất đặc biệt, không cẩn thận là bị
cuốn vào ngay.”
Khương Thành nghĩ một lúc, ngươi thế thì có quái gì mà dài dòng chứ?
Khi bọn họ tán gẫu thì đám Giáng Thần giả ở nơi tối cũng tụ tập lại với nhau.
“Khương Thành thế mà lại muốn xông vào cửa phá giới ư?”
“Vốn còn tưởng hắn sẽ rời khỏi Hoán Đình giới bình thường thôi, còn sắp xếp
cho hắn một đống trận địa nữa, thế này là chuẩn bị công cốc rồi à?”
“Không sao không sao, hắn muốn xông vào thử thách này lại càng tốt.”
“Gì mà tốt chứ? Cửa phá giới vô cùng quan trọng, một bước đến hạch tâm của
Thiên Phong thạch, không được để có bất cứ sơ suất gì.”
“Không sai, vị trí đó quá quan trọng, không thể để người này có được.”
Cho dù Khương Thành, Thu Vũ Tuyền hay là Hư thì cũng đều không biết thử
thách của cửa phá giới là một thử thách kiểu như chọn lựa “chúa tể” vậy.
Giáng Thần đài nằm ở trong pháp tắc thứ ba, nó tuy không có mấy băng tinh
sáu màu như của Lạc Tiên điện, nhưng lại có thể điều động sử dụng được lực
pháp tắc.
Mà thủ đoạn này chính nằm ở Thiên Phong thạch.
Chính bởi vì thủ đoạn này mà cuối cùng mới xuất hiện một thế giới chất chứa
nhiều điều kì diệu như Tiên Sơn này.
Không giống với sáu suối nguồn của Lạc Tiên điện, chúa thể của Thiên Phong
thạch chỉ có một.
Hơn nữa đến nay vẫn chưa xuất hiện.
Những nhân tài tiên nhân vượt quá trận thử thách trước mắt của cửa phá giới
đồng thời sống sót trở về thật ra đều xem như đã thất bại rồi.
Chỉ có điều bọn họ từ trông thử thách đó vẫn luôn có được lợi ích cực lớn.
Có người có được cảm ngộ đạo nguyên, có người có cảm ngộ quy tắc tăng dữ
dội, có người lại có được bảo vật cực hiếm từ trong đó.
Cũng vì thế mà lần này Thu Vũ Tuyền mới đến để thử.
Nếu như được thì Giáng Thần giả đương nhiên muốn bản thân mình làm được
vị trí chúa tể này rồi.
Chỉ có điều có nhiều nguyên nhân đặc biệt nên bọn họ từ lúc bắt đầu đã mất đi
tư cách ấy.
Chỉ có thể lui lại kiếm cái lợi khác, thông qua những mảnh ngọc phù là mảnh vỡ
của Hộ Tâm kinh để có được lợi ích từ Thiên Phong thạch.
Nếu như Khương Thành trở thành chúa tể duy nhất của Thiên Phong thạch thì
bọn họ đúng thật là xôi hỏng bỏng không rồi.
Bởi vì hòn đá ấy là căn cơ của Tiên Sơn, cũng chính là trung tâm của Giáng
Thần đài.
Hữu Tứ cười nham hiểm: “Các ngươi đang lo lắng quái gì thế?”
“Lẽ nào các ngươi cảm thấy hắn có khả năng thành công ư? Đừng có đùa nữa.”
Tả Thập Nhị khoanh tay trước ngực, thờ ơ nói: “Phải đó, vị trí đó là lão đầu để
cho người gọi là Chân Thần, những người khác dù có thiên phú hay khí vận hơn
người cũng tuyệt đối không thể thành công.”
Hữu Nhất đứng đầu trong bọn họ trầm giọng nói: “Vị trí đó quả thực không hề
liên quan đến thực lực thiên phú gì, chỉ xem thân phận có đúng hay không thôi.”
Những người khác cũng yên tâm trở lại.
“Hắn năm ấy liên tiếp tạo ra ba sản phẩm thất bại, cũng không thể đến người
thứ tư thì thành công đâu ha?”
“Càng huống hồ gì Khương Thành cũng không phải sản phẩm thử nghiệm thứ
tư.”
“Không sai, hắn không thể nào thành công được.”
“Vậy nên không có gì phải lo lắng cả.”
“Chúng ta ngược lại lại có thể nhờ vào ngọc phù mà thao túng thử thách trong
Thiên Phong thạch, khiến hắn chết đi còn thảm hơn.”
“Ha ha ha, đột nhiên ta có phần mong chờ hơn rồi đây.”
Khi bọn họ cười lớn thì cửa phá giới của Hoán Đình giới cuối cùng cũng đến
lúc mở ra.
Cái động đen trên không hoàn toàn biến thành vòng tròn vàng kim sáng nhấp
nháy như một mặt trời rực rỡ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bóng dáng Khương Thành, Thu Vũ Tuyền và Hư dưới sự chiếu sáng của mặt
trời đó đều trở nên mơ hồ, như bị dung hợp lại vậy.
Hoán Đình giới lúc này, tất cả những sinh linh hoạc bế quan ở động phủ, hoặc
nấp ở một nơi nào đó, không một ai dám bay ra ngoài cả.
Bởi vì bọn họ biết tự tiện hành động lúc này, không cẩn thận chạm phải ánh
sáng vàng kim ấy thì rất có khả năng sẽ khiến bản thân mình gặp phải dị biến
không thể biết trước được.
Trong ba ngươi, Hư có thực lực “yếu” nhất trong ba người đã có phần hơi mệt
rồi.
Bởi vì ánh sáng quá gắt của mặt trời ấy thật ra có mang theo uy năng cực lớn
của pháp tắc thứ ba.
Khương Thành có thể nhờ vào pháp tắc nghịch tuần hoàn trong cơ thể mà nhẹ
nhàng chống lại được, còn hắn thì không có thủ đoạn này.
Còn về Thu Vũ Tuyền, nàng rõ ràng lại có một cơ ngộ đặc biệt, nhìn có vẻ vẫn
rất thong dong.
Trong mặt trời gắt gao ấy dần xuất hiện mấy đường tuyến.
Những đường tuyến đó càng ngày càng rõ ràng hơn, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi
đã trở thành một vòng tròn cửa lớn.
Dần dà, cửa lớn ngay chính giữa “mặt trời gay gắt” đã hoàn toàn thành hình.
Cửa lớn màu xám kia khiến “mặt trời gay gắt” cũng dịu đi nhiều.
Két két két.
Theo âm thanh trầm lắng ấy, cánh cửa dần mở ra.
Cảnh tượng bên trong ấy cũng từ từ hiện ra trước mặt ba người.
Ngoài dự liệu của Khương Thành, bên trong vốn không có biển pháp tắc hỗn
loạn mà là một căn phòng cực lớn.
Hắn thậm chí có thẻ nhìn thấy rất rõ sàn và bàn ghế.
“Đây chính là thử thách của cửa phá giới sao?”
“Rốt cuộc là thử thách gì chứ?”
“Không biết nữa.”
Thu Vũ Tuyền nắm chặt kiếm, là người đầu tiên bay vào.
Còn Hư thì đương nhiên đứng cạnh Khương Thành quan sát.
Hắn dám đến tham gia thử thách này chính bởi có Thành ca đây, mong ôm lấy
cái đùi hắn mà kiếm chút lợi lộc.
Nếu không thì hắn cũng chẳng mạo hiểm lần này.
“Nếu nàng đã tích cực như thế thì chúng ta cũng theo tới cùng đi.”
Khương Thành nói xong cũng bay vào cửa lớn.
Thời khắc sắp đến cửa, một luồng tập kích ngăn cản xuất hiện.
Hắn xuất hiện trong căn phòng ấy, bên cảnh chính là Thu Vũ Tuyền, còn trước
mặt lại có thêm mấy người khác.