Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2449

Sau khi vào căn phòng đó, Thành ca xem như đã rời khỏi Hoán Đình giới rồi, tu

vi hắn vốn bị áp chế cũng đã khôi phục lại.

Cảm nhận được thực lực cấp Thánh Tôn, ca này tự tin gấp trăm lần.

Sau đó thì phát hiện Thu Vũ Tuyền ở kế bên vốn cũng là Thánh Tôn rồi.

Không bị nàng vượt qua vốn là một chuyện vui, nhưng Thành ca lại cảm thấy

không thoải mái lạ kì.

“Có người đúng là không biết xấu hổ mà.”

“Bản thân mình vốn chỉ là một Thánh Tôn, lần trước gặp cứ mở miệng ra là Cổ

Thánh, ngậm miệng lại cũng Cổ Thánh, ai cho ngươi cái tự tin đấy chứ?”

Lần trước Thu Vũ Tuyền nói mập mờ với mình, hắn còn nhớ vô cùng rõ.

Gì mà “nhiều năm trôi qua vậy rồi mà đến cả Cổ Thánh ngươi còn chưa đến nữa

ư?”

Rồi gì mà “người chưa đạt đến mức Cổ Thánh thì sẽ không thấu được đâu.”

Lúc đó Thành ca còn tưởng nàng vượt qua mình đến cả một đại cảnh giới, nói

lại còn không dám nói quá gắt, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sự chế giễu.

Kết quả giờ đây xem ra bản thân nữ nhân này cũng chưa đến Cổ Thánh nữa.

“Làm ầm cả nửa ngày trời, lần trước cũng làm màu làm mè thôi ha?”

“Nhiều năm không gặp nhu vậy, ngươi tiến triển cũng không ít nhỉ, lợi hại lợi

hại.”

Hoặc có lẽ là do quá tức, ca này vừa động viên lại vừa like cho một cái, phải gọi

là quái gở vô cùng.

Thu Vũ Tuyền không những không có chút hổ thẹn nào, ngược lại còn đắc ý

nhướng mày.

“Ta trước nay chưa từng nói bản thân là Cổ Thánh, là ngươi tự nghĩ thế thôi.”

Thanh ca đột nhiên rất muốn mở hết thực lực ra cho nàng một trận.

Nhưng mà nghĩ đến trước mắt vẫn còn chính sự nên chỉ có thể nhẫn nhịn lại.

Càng huống hồ gì mấy người khác trong phòng sớm cũng đã không thoải mái gì

với hắn.

“Thánh Tôn từ đâu đến kia, lại dám ngông cuồng muốn thông qua cửa phá

giới?”

Khương Thành nhìn sang theo tiếng nói thì thấy một nam tử trung niên mặc áo

trường bào màu bạc sáng lấp lánh.

“Sao hả, Thánh Tôn thì không có tư cách tham gia sao?”

Nam tử áo bào bạc khẽ hếch cằm lên giống như khinh thường không muốn nói

chuyện với hắn vậy.

Nữ tử áo lam ở cạnh bên hắn hừ lạnh một tiếng.

“Hậu bối hiện nay đúng thật là ngông cuồng vô tri, không chút lễ nghĩa chút

nào.”

“Trước mặt bọn ta còn dám sất sượt, làm trò cười cho thiên hạ mà còn không

biết.”

Khương Thành đã nghe ra được rồi.

Lời đối thoại giữa hắn và Thu Vũ Tuyền giống như xung quanh không có ai lúc

nãy kia, mấy Cổ Thánh này cho rằng không có được sự tôn trọng, vậy nên mới

muốn cho tém tém lại.

Mà lúc này Hư cũng đã bay vào trong.

Vừa mới vào hắn đã kinh hô lên.

“Bồ Trọng, Kính Tà, lại còn có cả Minh Tổ, mấy người các ngươi thế mà cũng

ở đây góp vui à?”

Mà nhìn thấy hắn, Minh Tổ toàn thân bao trùm bởi khói xám cũng vang lên

tiếng rít lạnh đáp lại.

“Lúc đầu ta còn tưởng là ai nữa chứ, hóa ra là âm hồn bất tán nhà ngươi.”

“Sao hả, lần này cuối cùng cũng không muốn sống nữa rồi à?”

Hồn Tổ cười nham hiểm: “Phải đó, suy cho cùng thì chúng ta chỉ có một cái

mạng, không trân trọng cũng không được.”

“Không giống như ngươi vốn đã là một người chết rồi, cái mạng hèn sớm cũng

mất rồi.”

Nói xong, hắn đi đến bên cạnh Khương Thành, nói như một con chó trung

thành: “Minh Tổ này không phải là thứ tốt lành gì, tuyệt đối không thể giữ lại,

có thể tiêu diệt được thì cứ diệt sớm.”

Thành ca nhìn hắn một cách sâu xa.

“Ngươi với hắn có thù chứ gì, có thù thì tự mình đi giải quyết đi, còn mang ta ra

làm súng để dùng à?”

Hư vốn không thất vọng, vẫn dốc hết sức hạ thấp ấn tượng của Minh Tổ trong

lòng Khương Thành.

“Ta thế này là nhắc nhở ngươi mà, lo sau này ngươi bị hắn ám toán, suy cho

cùng thù hắn trước nay luôn được biết đến là thứ xảo trá, bỉ ổi.”

Mà lúc này, Bồ Trọng áo bào kim và nữ tử Kính Tà áo lam kia không hẹn mà

cùng cười khinh.

“Hồn Tổ, ngươi lại lung lạc đến mức kết bè kết cánh với Thánh Tôn sao? Sao

lại suy sút đến mức này rồi?”

“Cho dù người người có đòi đánh, không còn chốn nương thân cũng đâu đến

nỗi phải ăn tạp vậy?”

Hồn Tổ cũng không phải kẻ ưa sĩ diện gì, nếu không e là đã lộ nụ cười lạnh rồi.

Đám người này đang không biết sống chết, đương nhiên không biết kẻ mạnh

nhất ở hiện trường chính là người bên cạnh mình.

Lúc này, lại có một đám người lục tục kéo vào trong căn phòng đá.

Trong đó có một lão giả râu bạc, chính là Nguyên Tướng cấp truyền thuyết đã

gặp ở Vân Ly tông trước đó.

Vừa mới nhìn thấy Thành cam sắc mặt của hắn suýt chút tái xanh.

“Sao ngươi cũng đến đây rồi?”

Thành ca chau mày: “Sao hả? Ta không thể đến sao?”

“Ta không có ý đó.”

Lão giả râu bạc liền xua tay, hắn có nhận biết nhất định về thực lực của Thành

ca, biết được đây là một sát tinh nên không muốn đối địch.

Trong đám Cổ Thánh ở Tiên Sơn này, bình thường vượt giới cũng không phải

chuyện hiếm thấy, vậy nên đa phần đều quen biết lẫn nhau.

Nhìn thấy phản ứng của lão giả râu bạc, Bồ Trọng và Kính Tà cuối cùng cũng

có chút hứng thú với Khương Thành.

“Thượng Huyền Cố Thánh, ngươi quen biết Thánh Tôn này ư?”

“Người này có lai lịch thế nào, có vẻ như quen mặt lắm.”

Thượng Huyền Cổ Thánh có phần kiêng kị Khương Thành, vốn không muốn

nói nhiều nên chỉ biết nhìn lơ.

“Không, ta không quen.”

Nhất thời, bầu không khí ở hiện trường trong nên có phần nghiêm trọng.

“Phải rồi, trong căn phòng đá này sao đến cả cửa sổ cũng không có vậy?”

Nhìn thấy mấy người cứ đứng ngây ra đó, Khương Thành cũng không thể

không thăm dò một chút.

“Thử thách này có nguyên tắc gì vậy?”

Hư tất nhiên là chẳng biết quái gì cả nên không có gì để nói.

“Thật ra thử thách còn chưa bắt đầu nữa.”

“Căn phòng này chỉ là một khu chọn lọc người mà thôi.”

“Thử thách của cửa phá giới mỗi lần chỉ có thể có bảy người tham gia, người

được chọn sẽ được chọn ra từ căn phòng đá này.”

Khương Thành lướt nhìn quanh một cái, tính luôn bản thân là có chín người rồi.

Ngoại trừ năm Cổ Thánh Hư và Minh Tổ, Bồ Trọng, Kính Tà, Thượng Huyền

ra, sau đó còn có thêm hai Thánh Tôn cũng đến.

So với Thành ca và Thu muội tử bình tĩnh như thế, hai Thánh Tôn kia cẩn thận

e dè hơn nhiều.

Vừa mới vào đã hỏi han các Cổ Thánh, đương nhiên không muốn dấy nên địch

ý rồi.

“Nhiều người hơn thì thế nào? Sẽ bị đào thải ư?”

“Đào thải?”

Kính Tà nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ý vị, hằm hằm nói: “Hoặc là bị trọng

thương, hoặc là chết.”

“Ồ wow.”

Thành ca cố ý lộ vẻ ngạc nhiên.

“Chuyện này nghiêm trọng vậy sao? Chỉ là một thử thách thôi mà, không đáng

vậy chứ?”

“Bây giờ ngươi mới biết ư?”

Bồ Trọng cười lạnh như nhìn một kẻ ngốc.

“Thử thách của cửa phá giới liên can đến pháp tắc thiên địa, ngươi tưởng là trò

đùa ấy hả?”

“Đừng nói là một Thánh Tôn nhỏ bé như ngươi, dù có là Cổ Thánh bọn ta thì

cũng chưa chắc nắm chắc được việc toàn thây trở ra.”

“Nếu như ngươi sợ rồi thì bây giờ chuồn đi cũng còn kịp đấy.”

Thành ca lười đáp lại hắn mà tiếp tục hỏi: “Làm sao để chọn ra được bảy

người? Thi đấu sao? Hay đánh một trận?”

Hư đáp: “Chiến đấu thì phải chiến đấu, nhưng không phải chúng ta giết lẫn

nhau mà là chiến đấu với trọc ma.”

“Trọc ma?”

Vẻ mặt Thành ca trở nên kì quái hẳn.

Lực trọc của hắn không phải đến từ trọc ma sao?”

Hư còn tưởng hắn không hiểu về trọc ma nữa kìa, thế là tiếp tục phổ cập khoa

học cho hắn.

“Phải, chính là trọc ma, nhưng mà không phải là trọc ma tam giai tứ giai như

năm ấy.”

“Thử thách thường phải đối mặt với trọc mà thất giai, thực lực không thua gì

Thánh Tôn.”

“Lại thêm vào việc khí trọc của bản thân trọc mà quá bá đạo, thiếu thủ đoạn ứng

phó, dù là Cổ Thánh cũng đau đầu vô cùng.

“Đừng bao giờ xem thường trận chiến này.”
Bình Luận (0)
Comment