Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2455

Hư bay đến trước mặt Khương Thành, cố ý tâng bốc Thành ca vào câu trước.

“Có thể trong thời gian ba ngày, một mình giết chết hai mươi trọc ma đã quá lợi

hại rồi.”

“Chiến tích như vậy phải nói là kinh hãi thế tục mà.”

“Các ngươi vậy mà lại dám xem thường hắn, đúng là không biết trời cao đất dày

mà.”

“y.”

Lời hắn vừa châm chọc lại vừa cố ý thở dài cảm thán một hơi.

“Nhưng mà thật đáng tiếc.”

“Trận tỉ thí này ngươi bị thiệt thòi về số người quá, đúng là không may mà,

không phải tội của chiến tích.”

“Ta thật sự không muốn đứng ở phía ngược với ngươi, ép phải cạnh tranh với

ngươi.”

“Thật tiếc là quy tắc có hạn, nếu không thì ta đã kề vai sát cánh tác chiến cùng

ngươi rồi.”

“Không sao không sao…”

Thành ca cười hi hi xua tay.

“Tâm ý của ngươi ta có thể cảm nhận được, nhưng mà trận tỷ thí này một mình

ta là đủ rồi, không cần một người mạnh mẽ như ngươi.

“y, thật ra cũng không gì đâu, thắng bại là chuyện thường tình thôi.”

Hư thầm hả dạ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ an ủi.

“Phải đó.”

Khương Thành gật đầu, ngược lại lại đi an ủi hắn.

“Vậy nên các ngươi nên nhìn thoáng một chút, thua cũng không sao đâu.”

“Càng huống hồ gì thua ta cũng là chuyện bình thường mà, không mất mặt

đâu.”

Lời này làm mấy người ở bên đầy nghi vấn.

Thế này là gì thế này?

Bồ Trọng cười khinh một cái, chỉ có không liếc mắt khinh thường nữa thôi.

“Một kẻ thất bại lại ăn nói ngon nghẻ thế, bọn ta thua ngươi từ lúc nào chứ?”

Hư lại biến sắc, bởi vì đã nghĩ đến một khả năng không hay.

“Lẽ nào chiến tích của ngươi không phải là hai mươi, mà là hai trăm?”

Lần này đến cả Minh Tổ cũng nghe không lọt tai.

“Hư, ngươi đùa gì vậy?”

“Ta nhìn ra giao tình của ngươi với người này, nhưng ngươi tâng bốc cũng phải

có giới hạn chứ.”

“Phải đó.”

Bạch Tiêu Cổ Thánh khoanh tay, khinh bỉ nói: “Hai trăm con, ngươi đúng là

biết ảo tưởng hộ hắn.”

“Tuyệt đối không thể nào.”

Khương Thành bị mọi người xem thường vốn không tức giận, cũng không hề

phản bác, ngược lại còn cười tươi tán đồng với bọn họ.

“Đúng vậy, tuyệt đối không thể nào là hai trăm được, yên tâm đi.”

“Hừ, ta biết ngay là không phải mà.”

Bồ Trọng bĩu môi, hừ lạnh một cái: “Còn ở đó giơ hai ngón tay lên cố ý làm

trò.”

“Theo ta thấy ngươi chẳng giết được lấy nỗi một con nữa kìa.”

Kính Tà bên cạnh hắn mất kiên nhẫn rồi, nhìn hai vòng tròn một xanh một đỏ

trên hư không, oán thầm: “Chiến tích lần này sao còn chưa ra nữa?”

“Tính toán lẹ một chút, sớm vào thử thách chính thức.”

“Ta đã không muốn lãng phí thời gian ở lại đây với tên này nữa rồi.”

Lời của nàng vừa nói xong thì kí hiệu trên đầu mỗi người dần đi vào trong hình

tròn đó.

Sau đó, con số trên hai vòng tròn nhanh chóng hiện ra.

Chỉ sau ba giây ngắn ngủi, con số ở bên màu đỏ dừng lại ở: năm mươi.

Chuyện này có nghĩa là đội của sáu Cổ Thánh cộng thêm Thu Vũ Tuyền quả

nhiên đã giết chết năm mươi trọc ma.

Chỉ là lúc này sự hoan hô và nụ cười mọi người vốn chuẩn bị sẵn không hề xuất

hiện.

Bởi vì con số ở bên màu xanh vẫn còn đang nhảy rất nhanh, đã vượt qua ba con

số rồi.

“Chuyện này không thể nào.”

Bồ Trọng là người đầu tiên nhảy lên.

“Một Thánh Tôn như hắn sao có thể đột phá lên trăm con?”

Lời của hắn vừa nói ra thì con số đã vượt quá ba trăm.

Thế là Kính Tà hét lên còn lớn hơn.

“Nhất định đã sai đâu rồi, chắc chắc đã sai đâu đó rồi.”

Nhìn thấy con số đã vượt qua năm trăm, toàn bộ đám người Minh Tổ, Thượng

Huyền Cổ Thánh đều ngây cả ra.

Giống như bị chém cho một rìu, hoàn toàn không thể tiêu hóa nỗi chiến tích

này.

Mà lúc này, con số đã đột phá đến bốn con số rồi.

“Điên rồi.”

“Hoàn toàn điên rồi.”

“Ta không tin lại có chuyện thế này…”

“Hoang đường vô kể…”

Hư vừa rồi còn đắc ý hiển nhiên không thèm để ý đến mấy tiếng hét của đám

người cạnh bên mà nhìn Khương Thành bằng ánh mắt khó tin.

Cuối cùng hắn đã hiểu ra.

“Hai ngón tay đó của ngươi không phải là hai ngàn con đó chứ?”

Thành ca hỗ thẹn gật đầu.

“Phải đó, chỉ có hai ngàn, còn cách hai mươi ngàn xa quá, để mọi người phải

chê cười rồi.”

Lời này làm mọi người nghe đều muốn bóc phốt.

Khi con số dừng lại ở con số 2551, Thu Vũ Tuyền vốn còn mang ánh mắt bình

tĩnh cũng khó tin được.

Nàng từng nghĩ đến việc Khương Thành tạo kì tích.

Từng nghĩ đến vieejjc bảy người gộp lại cũng đánh không nhiều được bằng hắn.

Nàng thật sự không dám xem thường Khương Thành nhất.

Nhưng thực sự nàng không ngờ khoảng cách lại đến mức gấp năm mươi lần thế

này.

Trận trước ở Vân Ly tông khi hai người bị áp chế cảnh giới để đánh với nhau,

khi ấy nàng không hề thua kém gì, cảm thấy việc bản thân việc mình vượt qua

Khương Thành không còn bao lâu nữa rồi.

Bây giờ cuối cùng nàng mới nhìn thấy sự tuyệt vọng về việc chênh lệch giữa hai

người.

Hoàn toàn không cùng một tầng lớp.

Lần đầu tiên nàng bắt đầu nghi ngờ bản thân.

So với nàng, phản ứng của những Cổ Thánh ở hiện trường còn lớn hơn nhiều.

“Hai ngàn năm trăm con?”

“Chuyện này chắc chắn đã sai ở đâu đó rồi, chuyện này tuyệt đối là không thể.”

“Thời gian ba ngày, cho dù có tìm cũng không tìm thấy nhiều trọc ma như vậy

nhỉ?”

“Lại còn tiêu diệt toàn bộ nữa chứ, không thể nào làm được.”

“Đừng nói là hắn, dù cho số người bên ta có nhiều hơn trăm lần cũng không thể

làm được chuyện như thế này.”

Cho dù có là Bồ Trọng, Kính Tà hay là Minh Tổ và Bạch Tiêu Cổ Thánh cũng

đều mang thái độ sụp đổ.

“Sáu Cổ Thánh chúng ta lại thua một Thánh Tôn ư?”

“Ta không thể nào chấp nhận được.”

“Sao có thể như thế được chứ, chuyện này là không thể được…”

Mặc dù là linh hồn thể nhưng Hư vẫn có hiện tượng hóa đá.

Khương Thành nhìn bọn họ một cách đầy ý vị.

“Sao lại không thể được chứ?”

“Không phaải ngươi nói ta có thể làm được bất kì điều gì à, hóa ra không có

niềm tin với ta đến thế ư?”

“Không không không.”

Hư lập tức đổi lại lời nói.

“Ta chỉ bị chiến tích kinh thiên động địa của ngươi làm kinh hoàng thôi, bây giờ

nghĩ lại, quả nhiên không hổ là người ta xem trọng nhất.”

“Bây giờ các ngươi đã thấy cả rồi chứ?”

“Ta nói sao chứ, núi cao còn có núi cao hơn, thực lực của Khương chủ công

vượt qua cả tưởng tượng của các ngươi.”

“Ta theo hắn là có nguyên nhân cả.”

Hắn làm như bản thân mình ở bên phía Khương Thành vậy, hoàn toàn là kiểu

con chó trung thành.

Nếu là trước đây, Cổ Thánh theo chân Thánh Tôn chắc chắn là một chuyện nực

cười.

Nhưng bây giờ, đến cả Minh Tổ luôn đối đầu với hắn cũng không còn gì để nói.

Điều lúc này bọn họ cần phải suy nghĩ lại là một chuyện khác - hậu quả của

việc thất bại.

Nếu đã là tổ đội tác chiến, vậy chuyện Khương Thành chiến thắng đồng nghĩa

với việc toàn bộ cả đội bọn họ bị loại cả.

“Lẽ nào, chỉ có một người thông quan?”

Tình huống này bọn họ chưa từng gặp phải.

“Chắc không phải đâu nhỉ?”

“Trước nay đều có bảy người vào thử thách, đây là số định.”

“Vậy có phải có nghĩa là, tuy đội chúng ta thua nhưng vẫn có sáu người có thể

thuận lợi bước vào thử thách.”

Suy đoán này khiến mắt đám người Bồ Trọng và Thượng Huyền đột nhiên lóe

lên, lại có chút hy vọng.

Sau đó, bọn họ phát hiện bản thân mình nghĩ nhiều rồi.

Ngay chốc sau, hai vòng tròn cùng lúc biến mất.

Thoáng chốc, toàn bộ bảy người bọn họ bị một ánh sáng đỏ đột ngột đến bao

phủ cả
Bình Luận (0)
Comment