Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2456

Kẻ thất bại sẽ phải nhận sự trừng phạt.

Đây là quy tắc tuyển chọn khi vào cửa phá giới, do pháp tắc thiên địa xử lí.

Đám Giáng Thần giả trong tối cũng không thể nào can dự vào được.

Đây cũng là lí do năm đồng đội của Khương Thành lựa chọn rời đi, bọn họ

không muốn bị thương vô cớ.

Còn bây giờ, hậu quả này Thu Vũ Tuyền và sáu Cổ Thánh kia phải gánh chịu.

“Không, ta không cam tâm.”

“Không nên như vậy.”

Là Cổ Thánh, bọn họ chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ phải bị phạt.

Bồ Trọng và Kính Tà cố bay khỏi vùng ánh sáng đỏ, muốn rời khỏi nơi này.

Bọn họ vốn không bị hạn chế về hành động.

Nhưng tốc độ của hai người dù có nhanh thế nào đi nữa vẫn cứ mãi ở trong vị

trí trung tâm của quảng trường.

Trước mặt pháp tắc thiên địa, Cổ Thánh cũng chỉ vậy thôi, chỉ có thể chịu sự chi

phối.

Rất nhanh, sự trừng phạt đầu tiên đã đến.

Mà mục tiêu trừng phạt chính là Thu Vũ Tuyền.

Chỉ thấy ánh sáng đỏ đó lóe lên một chốc, ngay sau đó thì thu nhỏ lại khiến

người ta có cảm giác như nàng sẽ bị nó nuốt chửng.

Sau đó thì ánh sáng đỏ tiêu tan.

Mọi người căng thẳng nhìn sang thì phát hiện Thu Vũ Tuyền vẫn đứng ngay tại

chỗ.

Khí sắc của nàng vẫn còn tốt, tinh thần như thường như chưa từng có chuyện gì

xảy ra.

Minh Tổ nhịn không được liền hỏi: “Ngươi… có không ổn ở đâu không?”

Thu Vũ Tuyền lắc đầu.

“Ta không bị thương gì cả, vẫn tốt như ban đầu.”

Ơ chuyện này?

Mọi người nhất thời thở phào một hơi.

“Dọa ta một vố.”

“Hóa ra sự trừng phạt chỉ là cái thoáng qua cho có.”

“Vậy thì được rồi.”

Bồ Trọng và Kính Tà còn đang bay vòng vòng tại chỗ lập tức dừng lại.

“Ta biết ngay mà, pháp tắc thiên địa sẽ không ra tay với chúng ta đâu.”

“Cho dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là Cổ Thánh, không giống với đám

sâu bọ kia…”

Lời vừa nói xong, ánh sáng đỏ trên người bốn Cổ Thánh Bạch Tiêu, Thượng

Huyền, Minh Tổ, Hồn Tổ đồng thời sáng hơn lên, sau đó nhanh chóng thu lại.

Phụt!

Bạch Tiêu và Thượng Huyền không hẹn mà cùng phun ra một ngụm máu tươi,

sắc mặt trở nên trắng bệch nhanh chóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khi ánh sáng đỏ mất đi, tinh thần hai người uể oải, nhanh chóng ngồi thiền

xuống.

Dốc đống đan dược vào mồm, cố gắng hồi phục lại.

Người không biết còn tưởng đang luống cuống lấy nước dập lửa nữa kìa.

Đường đường là Cổ Thánh lại gặp phải tình huống như thế đúng là cực hiếm

gặp, thế mà lại bị trọng thương.

Còn mặt khác, thiên hồn của Hồn Tổ bị vặn vẹo, thậm chí còn phát ra mấy tiếng

lục đục, suýt chút tiêu tán.

Còn về Minh Tổ, vẻ mặt vốn trắng bệch của hắn trở nên nhuốm đỏ.

Đối với hắn mà nói, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Sinh cơ tản phát khiến một người chủ tu minh khí như hắn bị yếu đi nghiêm

trọng, thậm chí đã ảnh hưởng đến đạo nguyên của hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng của bốn người, Bồ Trọng và Kính Tà vừa mới yên tâm lại

đã lại có phần hoảng hốt.

“Sao lại như vậy được?”

Vừa rồi mới nói chỉ có đám sâu bọ mới bị thương, Cổ Thánh bọn họ sẽ không

sao mà.

Thoáng chốc đã có bốn Cổ Thánh trọng thương rồi.

Ngược lại một Thu Vũ Tuyền với cấp bậc Thánh Tôn lại không sao.

Bọn họ dần cảm thấy có điều không hay, bởi vì đã đoán ra được một khả năng

nào đó.

Lẽ nào… cường độ của sự trừng phạt này cũng tính theo sự cống hiến của đội

ngũ ư?

Năm mươi trọc ma của bên bọn họ đã có bốn tám con là do đích thân Thu Vũ

Tuyền tiêu diệt rồi.

Còn lại hai con là do sáu người bọn họ hợp lực xử lí.

Bốn Cổ Thánh vừa rồi chịu sự trừng phạt có tham gia hỗ trợ Thu Vũ Tuyền giết

bốn mươi sáu con.

Còn hai người bọn họ chỉ tham gia giết hai con.

Hai ngày rưỡi còn lại vẫn luôn ở lại trong đại bản doanh nghỉ ngơi, thuận tiện

chế giễu những người khác.

Lần cống hiến này đúng là thấp lè tè luôn.

Chắc sẽ không…

Ý nghĩ này chỉ mới vừa vang lên trong đầu bọn họ thì ánh sáng đỏ trên người đã

sáng rực lên.

Ngay sau đó là tiếng hét lớn vang lên trong toàn trường.

“Không!”

“Không được…”

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng ầm vang lên đinh tai nhứt óc, mọi người bị dọa cho một trận.

Nhìn kĩ lại đã không còn nhìn thấy Bồ Trọng và Kính Tà nữa.

Trên mặt đất vẫn còn nhừng mảnh vỡ của hộ giáp, ngoài nó ra thì không còn gì

nữa cả.

Xùy.

Bốn Cổ Thánh đang trị thương thấy ớn lạnh, chỉ thấy sự buốt lạnh dọc xương

cốt.

“Chuyện này thật sự có thể chết người ư?”

“Ôi trời, từ nay trên thế giới không còn Bồ Trọng và Kính Tà nữa rồi?”

“Hai Cổ Thánh cứ vậy mà chết dễ như trở bàn tay ư?”

Vừa rồi bốn người bọn họ bị trọng thương, trong lòng còn cảm thấy không cam

tâm, bây giờ chỉ có thể cảm thấy may mắn.

Chi ít bản thân vẫn còn sống mà đúng không?

May mà ba ngày đó vẫn theo Thu Vũ Tuyền, hỗ trợ nàng chiến đấu, nếu không

thì chính mình cũng sẽ bị giết rồi đúng không?

“Chậc chậc chậc.”

Khương Thành không nhịn được tặc lưỡi.

“Thảm quá, đúng là thảm quá đi mất.”

“Chỉ là một trận tỉ thí thôi mà, có đáng không chứ?”

Mọi người thầm nhìn hắn, trong lòng bất lực chửi mắng luôn.

Khi ngươi thương người trước việc như thế có thể thả đống nhẫn trữ vật và đế

khí vừa nhặt được xuống không?

Kiểm tra thu hoạch ngay tại chỗ có phải không tôn trọng người ta quá rồi?

Sau khi nghi thức trừng phạt kết thúc, dưới chân Thu Vũ Tuyền và bốn Cổ

Thánh xuất hiện một truyền tống màu trắng.

Ngay chốc sau, năm người bọn họ đồng loạt biến mất tại chỗ.

Là kẻ thất bại, bọn họ sẽ bị loại khỏi thử thách cửa phá giới tại đây.

Khương Thành cất nhẫn trữ vật, nhìn bảy cánh cửa xung quanh mình, nhất thời

cũng không biết nên làm gì rồi.

“y, không ngờ cuối cùng chỉ còn lại mình ta.”

“Tốt xấu gì cũng nên để lại ai đó dẫn đường cho ta, xem thử quy luật của cửa

phá giới chứ.”

Hắn căn bản không biết đám Giáng Thần giả trong tối vẫn đang chú ý đến hắn.

Nếu như có thể, bọn họ còn mong giở trò xấu xa, chỉ đáng tiếc là làm không

được thôi.

“Hắn sẽ chọn con đường nào đây?”

“Thử thách của mỗi con đường đều không giống nhau, chỉ tiếc là chúng ta

không thể can thiệp vào được.”

“Cho dù lựa chọn cái nào thật ra cũng chẳng khác biệt, dù sao thì cũng không

thể vượt qua thử thách được.”

Miệng thì nói như thế, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn rất căng thẳng.

Bởi vì hệ số nguy hiểm đằng sau bảy con đường không hề giống nhau.

Tuy con đường nào cũng chưa từng có ai vượt qua, nhưng có người chỉ thất bại,

có người phải trả giá bằng tính mạng.

Khương Thành bị bọn họ chú ý đến rất nhanh đã có hành động.

Bảy cánh cửa lúc này, mỗi cánh cửa đều lóe lên ánh sáng màu trắng, nhìn có vẻ

rất thần thánh.

Bề ngoài vốn không khác biệt mấy.

Nhưng khẽ đánh giá, “vật liệu” hình như không giống nhau.

Có cái bằng gỗ, có cái bằng đá, còn có cái bằng kim loại nữa.

Ngay khắc sau, bóng dáng của hắn biến mất khỏi quảng trường.

“Ha ha!”

“Quá tốt rồi.”

Nhìn thấy lựa chọn của hắn, đám Giáng Thần giả đang quan sát trong tối hoan

hô không chút che đậy.

“Lần này hắn chết chắc rồi.”

“Cái khác không chọn lại cứ chọn con đường vàng kim, không có ai sống sót

mà trở lại cả.”

“Ổn rồi.”
Bình Luận (0)
Comment