“Không phải chứ?”
“Hắn như thế là do nghĩ không thông à, bảy con đường cho hắn chọn, hắn
không chọn cái khác mà lại cứ chọn con đường chết.”
Phải biết rằng con đường vàng kim từ trước đến nay không hề có người sống,
thử thách cửa phá giới mấy năm nay đã không còn ai chọn con đường đó nữa
rồi.”
Bảy người mỗi lần qua vòng loại đến đều tranh giành vị trí.
Không kịp tranh giành chỉ còn lại con đường vàng kim, cũng dứt khoát lựa chọn
rút lui.
Ai lại cứng đầu lao vào còn đường đó chứ?
Toàn bộ đám người Minh Tổ và Thượng Huyền đều không thể hiểu nỗi kiểu suy
nghĩ này.
Nhưng Hư lại tỏ vẻ đó là chuyện bình thường.
“Chuyện này bình thường mà.”
“Ta rành tên này lắm, tự nhiên sẽ học được phong cách của ta, trước nay cứ biết
trên núi có hổ thì sẽ đi về phía ngọn núi có hổ đó.”
“Kiểu dũng cảm mạo hiểm này, tinh thần chủ động thử thách cửa ải khó này
chính là nguyên nhân giúp hắn nhanh chóng quật khởi, học hỏi đi.”
Hắn thở dài một hơi.
“Thật đáng tiếc, ta vốn định chọn con đường vàng kim mà kết quả lại không vào
được, đúng là thật đáng tiếc.”
Hắn làm như là con sâu trong bụng Thành ca vậy.
Thế mà lại không biết khi đó lựa chọn con đường vàng kim chỉ vì thấy cánh cửa
đó khí phái nhất, có thể làm màu nhất thôi.
Toàn bộ đám người Minh Tổ và Thượng Huyền đều nhìn hắn bằng ánh mắt
khinh bỉ.
Nghĩ xem Hồn Tổ ngươi là phong cách gì bọn ta rành hơn ai hết, cho dù có thể
nào cũng không thể hợp với bốn chữ dũng cảm thử thách được.
Sáu người bọn cuối cùng cũng đi vào sáu cửa khác nhau.
Thu Vũ Tuyền cuối cùng chọn cửa mộc.
Mà con đường này được xem là con đường luân hồi.
Tuy tỷ lệ chết không cao như con đường vàng kim nhưng cũng nguy hiểm vô
cùng.
Sau khi sáu người tiến vào, cửa phá giới cũng khôi phục lại sự yên ắng.
Nhưng Nguyên Tiên giới bên ngoài lại không được yên ắng.
Với sự không ngừng tiến công của Lạc Tiên điện, liên minh Thần Đạo từng
bước bại lui.
Giáng Thần giả rút về Tiên sơn vẫn chưa ra lại, bên ngoài căn bản không ai có
thể đối đầu với Di.
Trong Thập Thiên Đế, ngoại trừ Lẫm Đế bị bỏ qua, những Thiên Đế khác đều
rén lại, nấp ở Tiên Võ châu.
Những Chính Thần còn lại hoặc bị giết hoặc trực tiếp chạy khỏi Nguyên Tiên
giới.
Nhiều năm sau, cả Nguyên Tiên giới không còn Thần điện nào cả, tu thần lưu
dường như đã trở thành lịch sử.
Nguyên Tiên giới hiện nay khắp nơi đều là tu tiên lưu.
Pháp tắc thứ nhất và thứ hai hoàn toàn trở thành pháp tắc chủ lưu của Nguyên
Tiên giới, pháp tắc thứ ba vốn có chỉ còn tồn tại ở Tiên Võ châu và Giáng Thần
đài cùng ít khu vực khác mới có.
Còn sáu suối nguồn có thể điều động được hai pháp tắc này cũng có được sức
mạnh trước giờ chưa từng có.
Thực lực của chúa tể và Hư Đế cũng mạnh đến mức độ trước giờ chưa có.
Đại bộ phận môn đồ của Phi Tiên môn trở về Đông Trúc đảo, suy cho cùng thì
bọn họ vốn không có ham hố gì việc tranh bá thiên hạ.
Nhưng mà những chúa tể và Hư Đế của những suối nguồn khác thì lại không
giống như vậy.
Bọn họ nhanh chóng trở thành chủ nhân mới của thế giới này.
Một đám cấp cao mới xuất hiện.
Quần tộc nơi có chúa tể, tông môn nơi có Hư Đế, gia tộc có Hư Vương đằng sau
dần dần trở thành cường hào của Nguyên Tiên giới.
Đối với bọn họ mà nói, đại kiếp này đã đi đến tận cùng, có lẽ sắp qua rồi.
Còn Lạc Tiên điện - bên mình đã chọn trở thành bên chiến thắng, liên minh
Thần Đạo vào kiếp sa sút.
Hiện nay chính là lúc tận hưởng kết quả của việc chiến thắng.
“Xem ra trận đại kiếp này, mục đích chính là tiêu diệt tu thần lưu rồi.”
“Không sai, trời không dung bọn họ nên mới bị tiêu diệt.”
“Chúng ta chỉ thay trời hành đạo thôi.”
“Năm đó lựa chọn theo Lạc Tiên điện đúng là một chuyện đúng đắn.”
Sau khi tiêu diệt liên minh Thần Đạo, Di và Thánh Hoàng đều ẩn cư ít xuất
hiện, quanh năm đều ở Lạc Tiên điện.
Vốn không có ý định quản lí sáu suối nguồn, biến bọn họ lệ thuộc vào mình.
Chuyện này khiến đám chúa tể Tuyệt Dương, Nguyệt Ảnh Hoàng, Thanh Sắc,
Tái Dịch vui mừng khôn xiết.
Bọn họ vốn còn tưởng Di sẽ thống trị Nguyên Tiên giới, duy ngã độc tôn.
Kết quả tên này lại không cầu danh lợi như vậy.
Nguyên Tiên giới hiện giờ chẳng phải bọn họ nói là được hay sao?
“Nguyên Tiên giới nay sơ định, ngươi và ta cũng phải cần phân rõ giới hạn.”
“Để tránh đại kiếp vừa qua thì lại đón lấy nội đấu.”
Mọi người đều là đại lão một phương, phía sau còn có tập đoàn đi theo kiếm lợi
ích, thế cục hiện nay của Nguyên Tiên giới bị đánh tan, trọng trách chia miếng
bánh ngọt “lại từ đầu” này đều đặt cả trên vai bọn họ.
“Phi Tiên môn an cư một góc, không có ý tranh giành, chỉ cần đất tứ châu nơi
có Đông Trúc đảo, ai có ý kiến khác không?”
Toàn bộ mọi người đều gật đầu, không ai có dị nghị gì cả.
Chuyện này cũng là chuyện bình thường.
La Viễn của Phi Tiên môn là một chúa tể, lại thêm vào thực lực tổng thể của Phi
Tiên môn cực mạnh, còn có các tộc quần như Băng tộc, Vu tộc, Long tộc,
Phượng tộc ủng hộ, đừng nói là tứ châu, dù có là bốn mươi châu cũng là chuyện
hiển nhiên.
Lui mười ngàn bước, Kỷ Linh hàm còn mang danh phó điện chủ của Lạc Tiên
điện nữa này.
Không thể làm kẻ địch với bọn họ được.
Nguyệt Ảnh hoàn tiếp tục nói: “Huyền tộc bên kia cũng đòi đất tứ châu.”
Lần này lập tức có người không vui.
Tuyệt Dương Cổ Thánh hừ lạnh nói: “Huyền tộc dựa vào gì chứ? Chỉ dựa vào
người đông à?”
Tái Dịch Cổ Thánh cũng không cho là thế: “Phải đó, Nguyên Tiên giới hiện nay
tổng cộng có hơn bốn trăm châu, bọn họ chẳng có được chúa tể nào mà mở
miệng là đòi đến bốn châu à?”
Nhiều Hư Đế trong điện cũng mở miệng la lên.
“Bọn họ cũng đáng sao?”
“Huyền tộc năm ấy không phải người của Nguyên Tiên giới, lại dám đòi há
mồm sư tử chăng?”
“Ta thấy bọn họ chính là Thiên ma ngoại vực,
sớm muộn gì cũng thành đại họa, chi bằng cứ tiêu diệt cho xong.”
Thanh Sắc lạnh lùng nói: “Bọn họ theo Di từ Thứ Tiên giới đến, hơn nữa thực
lực mỗi Huyền Thánh bên đó đều không thua bất cứ một Cổ Thánh nào, quen
biết với Phi tiên môn, tứ châu kia còn trong phạm vi bao trùm của pháp tắc thứ
nhất nữa.”
“Các ngươi ai chướng mắt với bọn họ thì có thể tự mình đi công đánh.”
Lời này của hắn vừa nói ra, toàn bộ chúa tể và Hư Đế trong điện đều ngậm
mồm lại cả.
Thật ra Tuyệt Dương và Tái Dịch cũng đâu phải chưa từng thấy thực lực của
Huyền tộc.
Huyền tộc chỉ chiếm bốn châu thực tế cũng phải thôi.
Vừa rồi nói Huyền tộc không đáng, nói bọn họ là Thiên ma ngoại vực chẳng
qua là để làm dấy lên sự tranh đấu của người khác với Huyền tộc mà thôi.
Cho dù là ai thắng ai thua cũng có thể làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ đáng tiếc, Huyền tộc được tứ châu rất nhanh đã được định.
Sau đó trong điện bắt đầu lời lẽ sắt bén lên.
Đối với bản thân Cổ Thánh mà nói, ý nghĩa của địa bàn thật ra chẳng lớn gì với
họ cả.
Nhưng bộ hạ của bọn họ còn có cả đồ tử đồ tôn, rồi tộc quần, gia tộc, phụ thuộc,
quốc độ các thứ nữa.
Giống như Bạch Vô Khải của Huyền tộc, một mình hắn thì không sao, nhưng
hắn không thể không tranh đoạt vì lợi ích của Huyền tộc được.
Thế là từng cường giả cấp cao của Nguyên Tiên giới giống như đám phàm nhân
thế tục tranh nhau đến rát cổ đỏ mặt.
Khi bọn họ cãi nước bọt tung tóe, chúa tể của suối nguồn thứ sáu là Viên Mông
đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Phải chăng các ngươi đắc ý sớm quá rồi?”
“Đừng có quên trận đại kiếp này còn chưa kết thúc đâu.”
Mọi người đầu tiên yên ắng một chút, sau đó thì hiểu ra nàng đang nói đến gì.
“Ngươi đang nói đến, Tiên Võ châu và Thiên Lưu điện?”