Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2460

Sự mạnh yếu của thánh giới có liên quan rất lớn từ sự mạnh yếu của đạo.

Thánh giới của Khương Thành vốn đã đủ biến thái rồi, bây giờ lại tăng thêm

một lần, đến cả bản thân hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Một Thánh Tôn như ta chắc ông trời cũng chướng mắt nhỉ?”

“Hầy, đúng là buồn mà.”

Nhưng mà khi hắn làm màu trong không gian hệ thống, hắn còn cảm thấy buồn

bực hơn.

“Ta tại sao lại đột nhiên thăng cấp chứ?”

“Chuyện này có hơi vô lí nhỉ?”

Lần thăng cấp đạo lần này đâu phải chút ít, nếu đổi thành những Thánh Tôn

khác, không mất thời gian chục tỷ năm cũng chẳng tham ngộ được nữa kìa.

Nhưng đổi thành bản thân Khương Thành, e là cả đời này cũng không làm

được.

Nếu như đào được bảo vật siêu cấp nào đó, gặp được cơ duyên kinh thế hãi tục

gì đó thì còn có thể hiểu được.

Vấn đề là bây giờ chỉ dùng một linh mạch nhị giai, chơi một trò chơi bành

trướng địa bàn mà thôi.

“Đúng là như một trò chơi con nít mà, phần thưởng phát cho cũng hoàn toàn vô

lí.”

“Nhưng mà ta thích.”

Tâm thái của hắn đã từ mất kiên nhẫn trở thành vui vẻ hớn hở rồi.

Vốn còn cảm thấy nơi đây thật vô vị, bây giờ lại cảm thấy vô cùng thú vị.

Sau khi đạo tâm thăng cấp xong, bầu trời nơi những ngọn núi hắn ở xuất hiện

hai cánh cửa ánh sáng - một đỏ một xanh.

Trong đầu Khương Thành đột nhiên lóe lên một ý định.

Màu đỏ là rút khỏi, màu xanh là tiếp tục.

Ý nghĩ này vô tình xuất hiện, lại vô cùng chân thật.

“Hóa ra trò chơi bành trướng địa bàn này còn có tính cấp bậc nữa à?”

Hắn bay lên, xông vào cửa màu xanh.

Ngay khắc sau, vị trí mà hắn ở vẫn cứ là ngọn núi có linh mạch nhị giai ban

đầu.

Chỉ có điều kết giới đã bao phủ những ngọn núi khác xung quanh cả trăm dặm.

Còn về phía xa hơn, mây mù cũng đã tản đi.

Hiện ra trước mắt hắn là thế giới rộng lớn hơn.

Phạm vi ngàn dặm, sông núi cỏ cây ao đầm, những gì nên có đều có.

Mà những địa giới đó cũng có phạm vi trăm dặm, bị kết giới chia cắt thành các

“cô đảo”.

Không giống với những ngọn núi bình thường không có gì lạ trước đó, sinh linh

trong những kết giới ngoài kia không còn là những động vật bình thường nữa

mà đã là linh thú rồi.

Có một vài nơi nồng độ linh khí thậm chí còn cao hơn ở ngọn núi của hắn một

chút nữa.

“Xem ra nhiệm vụ của cấp bậc tiếp theo chính là gom hết toàn bộ những địa bàn

này lại rồi.”

“Sau đó ta lại có thể có được phần thưởng.”

Hắn mở hệ thống ra, mở kỹ năng hệ thống thăng cấp cho vật phẩm ra, biến linh

mạch của mình từ cấp hai lên cấp bốn.

Sau đó thì hắn nằm xuống, bắt đầu chờ nhận được giải thưởng của vòng mới.

“Thế này thu hoạch chiến lợi phẩm đúng thật đơn giản, chuyện này làm ta sao

chịu được đây?”

Sau khi nhắm mắt lại, hắn chờ đến lúc giải thưởng đến.

Cứ chờ rồi chờ, chẳng bao lâu hắn đã đi đến cuối cùng của sinh mệnh.

“Ting! Ký chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực của kẻ địch…”

Khương Thành sau khi được hồi sinh lại nhìn ngọn núi có linh mạch nhị giai

của vòng mới mà không hiểu nỗi.

“Ta thua rồi sao?”

“Chuyện này không nên chứ, linh mạch tứ giai chắc đã cao cấp hơn tất cả

những linh mạch xung quanh rồi chứ.”

“Sao ta lại chết chứ?”

Sau khi lại lần nữa tăng cấp lên linh mạch tứ giai, hắn lại lần nữa nghiêm túc

quan sát.

Lúc vừa mới bắt đầu thì vẫn thuận lợi, sinh linh ở ngọn núi của hắn sinh trưởng

bình thường, từ linh thú nhất giai đột phá đến nhị giai tam giai.

Kết giới của ngọn núi cũng từ từ khuếch đại ra.

Nhưng dần dần, Khương Thành đã phát hiện tình huống trở nên rối ren.

Có linh thú khi đột phá lên nhị giai vốn không thất bại, cũng không bạo thể lại

chết đi một cách lạ kì.

Nhìn có vẻ giống như thọ mạng hết rồi vậy.

Còn có linh thú xuất hiện biến dị lạ thường, ví dụ như từ cá biến thành chim, từ

thú biến thành cây cỏ.

Chuyện biến hóa vượt chủng tộc này Khương Thành chưa từng thấy qua.

Mà đây lại là biến cố bình thường nhất.

Hắn phát hiện linh khí xung quanh trăm dặm cực kì bất ổn định.

Có nơi xuất hiện không động linh khí, có nơi xuất hiện những vòng xoáy phong

bạo.

“Sao lại như vậy chứ?”

Khi trong đầu hắn xuất hiện câu hỏi này, sông núi trong trăm dặm xuất hiện

thay đổi lạ thường.

Có ngọn núi trực tiếp bị dung hóa luôn, giống như nước chảy vậy.

Có ngọn thì nát thành vụn, theo gió mà bị cuốn bay.

“Làm sai rồi à?”

Khương Thành cau chặt mày, bản thân có nên can dự vào một chút không nhỉ.

Cục diện này hình như không được hay cho lắm, nhưng hắn lại không chắc bản

thân ra tay liệu có chạm đến sự “cấm kỵ” của trò chơi này không.

Sau đó mắt hắn tối sầm lại, lại lần nữa nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ

thống.

“Ting! Ký chủ bị giết, đang…”

Sau khi hồi sinh lại lần này, Khương Thành lập tức hành động.

Linh mạch tăng lên tứ giai theo lệ, sau đó cẩn thận cảm nhận, cuối cùng hắn có

vài phát hiện.

“Phạm vi trăm dặm này hình như không có sự tồn tại của Thiên Đạo, chả trách

lại loạn thế.”

“Chuyện này nên là sao cho ổn nhỉ?”

Hắn vào lúc này cuối cùng cùng hiểu được sự quan trọng của sự tồn tại của

Thiên Đạo.

Chỉ suy nghĩ tầm ba giây, Khương Thành thúc động đạo tâm một cách đương

nhiên.

Bắt đầu chải chuốt từng chút một cho “tiểu thế giới” này.

Với đạo hạnh của hắn, không có bất cứ hạt bụi nào trong phạm vi trăm dặm này

có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn, rất nhanh đã được hắn chăm lo lại từ

đầu.

Lần này, hắn không chết đi nữa.

Kết giới đang ở cũng bước lên tầm cao mới, mở rộng ra ngoài.

Mà mỗi bộ phận mở rộng ra, hắn cũng phải phối hợp thúc động đạo tâm chải

chuốt đến nơi đó, tránh việc lại xuất hiện sự đảo loạn.

Hắn vẫn dư sức, suy cho cùng thì cảnh giới đạo tâm của hắn cũng quá cao rồi.

Chút địa bàn này đối với hắn mà nói chẳng áp lực bao nhiêu.

“Nhưng sau khi qua được cửa ải này chắc còn có cửa ải tiếp theo nữa, rồi sẽ còn

có địa phận còn lớn hơn nữa.”

“Hoặc đến cuối cùng đạo tâm của ta cũng sẽ không đủ sức nữa nhỉ?”

“Cuối cùng ta cũng hiểu khảo nghiệm của cửa phá giới là gì rồi…”

Khi hắn xuất hiện cảm ngộ này, Tiên sơn bên ngoài cũng nghênh đón thử thách

cửa phá giới mới.

Những gương mặt quen thuộc như Thu Vũ Tuyền và Hư, Minh Tổ, Thượng

Huyền, Bạch Tiêu lần trước thất bại lại lần nữa bước vào phòng chuẩn bị, bọn

họ hội tụ với đám Cổ Thánh và Thánh Tôn mới, lại lần nữa tham gia vòng loại.

Cũng hết cách, phần thưởng quá khiến người rung động mà.

Mặc dù sáu con đường khác tỉ lệ chết rất thấp, phần thưởng thông qua cũng

không khoa trương như vậy nhưng cũng đủ khiến mọi người đua nhau vào.

Lần này không có sự tồn tại của Khương Thành, Thu Vũ Tuyền hiển nhiên trở

thành… một trong sáu người vào vòng trong.

Còn Minh Tổ và Hư, Thượng Huyền cũng được vào trong đó.

Sáu người nhìn vào sáu cánh cửa xung quanh, cảm thấy có chút kì lạ.

“Nhưng mà không phải nên có bảy hạng ngạch sao?”

“Sao lần này lại thiếu đi một nhỉ?”

“Con đường vàng kim không thấy nữa, nhưng mà cũng tốt, con đường đó vốn là

con đường chết mà.”

Minh Tổ chau mày thật chặt cả khắc, chầm chậm nói: “Xuất hiện tình huống thế

này chỉ có thể chứng tỏ con đường vàng kim có người đang thử thách, vậy nên

không thể chứa thêm được người nữa.”

Thượng Huyền Cổ Thánh ngơ ra: “Đã có người rồi?”

“Lần trước khi chúng ta đến, không phải còn có bảy cánh cửa hay sao?”

Mặt Thu Vũ tuyền không chút biểu tình: “Lần trước có người vượt qua vòng

loại.”

Thượng Huyền Cổ Thánh nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên hét lên.

“Khương Thành thế mà lại chọn con đường vàng kim, hơn nữa qua nhiều năm

như thế mà vẫn còn sống ư?”
Bình Luận (0)
Comment