“Nàng là người thứ tư?”
Tuy là “tác phẩm” thứ ba được tạo ra nhưng Di cũng không biết người thứ tư là
ai.
Vì trước khi người đó được tạo ra, hắn đã đoạn tuyệt với đám Giáng Thần giả
rồi.
Nhưng trước khi cắt đứt hẳn, hắn đã nhận được tin rằng người thứ tư đang được
tạo thành.
Khi còn ở thời kỳ Thiên Cung, Thu Vũ Tuyền cũng đã lọt vào tầm mắt hắn.
Song ngay từ đầu Di đã lập tức loại trừ sự nghi ngờ với nàng.
Nguyên nhân rất đơn giản – Thu Vũ Tuyền có thiên tâm, hơn nữa đẳng cấp của
thiên tâm còn cao đến mức cực phẩm.
Năm đó, thiên tâm là chỉ tiêu đứng đầu mà Thiên Cung dùng để phân biệt người
cùng phe, nó phụ thuộc vào mức độ Thiên Đạo công nhận người này.
Đẳng cấp thiên tâm càng cao chứng tỏ người này càng thêm trung thành với
Thiên Đạo.
Mà Giáng Thần giả lại được xem là kẻ thù của Thiên Đạo.
“Tác phẩm” do bọn họ tạo ra cũng không thể nhận được sự ưu ái từ Thiên Đạo.
Thiên Tâm cực phẩm đương nhiên lại càng không.
Vì nguyên nhân này nên Di mới tập trung tầm mắt lên kẻ không được Thiên
Đạo công nhận là Khương Thành, coi hắn là người thứ tư.
“Có phải ngươi cảm thấy rất khó tin hay không?”
Dường như đã nhìn thấu sự khó hiểu của hắn, Hữu Nhất cố tình nhún vai.
“Vì ba tác phẩm trước đó đã thất bại, không thể trở thành chân thần, lão đầu tử
cảm thấy có thể là do các ngươi vừa sinh ra đã bị Thiên Đạo bài xích, khó
trưởng thành ở vị diện này.”
Di cảm thấy có chút hoang đường.
“Vậy nên hắn chỉ làm một tác phẩm có thể được Thiên Đạo công nhận?”
“Đúng.”
Hữu Nhất khẽ liếc nhìn Thu Vũ Tuyền đang từ từ vung trường kiếm, khoé
miệng không kìm được vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ.
“Để thực hiện được điều này, lão đầu tử cố ý tới biển Thiên Đạo lấy Vô Đạo
kiếm để đắp nặn làm căn cơ của nàng.
“Đó chính là Thiên Đạo chí bảo, trên đời này đâu có thứ gì có thể được Thiên
Đạo xem trọng hơn nó?”
“Cũng vì thế, nàng hoàn toàn khác với kẻ thông thạo tất cả các loại binh khí chi
đạo như ngươi, nàng chỉ tinh thông kiếm đạo.”
Các Giáng Thần giả đứng sau không khỏi bật cười.
“Chúng ta cũng rất tò mò, rốt cuộc trong hai ngươi ai mạnh hơn ai.”
“Càng tò mò hơn nữa là nàng có phải vật thí nghiệm thành công đầu tiên hay
không.”
Đám Hư và Minh Tổ nghe mà chẳng hiểu gì, điều duy nhất họ biết là Thu Vũ
Tuyền có nguồn gốc từ bọn người bên ngoài.
Nhưng trong lòng Khương Thành lại nổi sóng đùng đùng.
Thì ra đây mới là thân thế của Thu Vũ Tuyền ư?
Nói nói vậy, Vô Đạo kiếm mới là bản thể của nàng!
Mỗi lần nàng phát huy uy lực của Vô Đạo kiếm là sẽ có phản ứng lạ xuất hiện,
chẳng lẽ là vì ý chí của bản thân Vô Đạo kiếm đã tác động lên nàng?
Rốt cuộc nữ nhân đang đứng ngoài kia là Thu Vũ Tuyền hay Vô Đạo kiếm?
Hắn nheo mắt, tập trung nhìn hình ảnh trên màn trời.
Càng xem càng cảm thấy rất có thể Thu Vũ Tuyền lúc này đã mất đi ý thức bản
thân, bằng không sẽ không trông như một người máy không cảm xúc như kia.
Vả lại với tính kiêu ngạo của Thu Vũ Tuyền, Giáng Thần giả chẳng thể ép buộc
nàng xuất chiến đâu.
Điều này khiến lòng hắn hơi khó chịu, nhưng không biết là vì đâu.
Tính hẳn hoi thì giữa hắn Thu Vũ Tuyền không có tình hữu nghị đáng kể gì, nữ
nhân kia còn dồn sức hòng hạ bệ hắn.
“Vậy nên chuyện này liên can gì tới ta cơ chứ?”
Hắn nhủ thầm trong lòng.
“Đơn giản là tranh đấu nội bộ trong đám Giáng Thần đài thôi, không tới phiên
ta nhúng tay vào.”
“Vô Đạo kiếm.”
Một nét khinh thường thoáng lướt qua khoé miệng Di.
“Chỉ là Thiên Đạo chí bảo thôi mà.”
Trong lúc lên tiếng, binh khí trước đó hắn cầm là đao đã biến thành một chiếc
búa – Hám Thiên phủ.
Chiếc búa này chính là thứ năm đó Khương Thành làm rơi trên hành trình qua
Thứ Tiên giới, khi ấy kẻ địch của hắn chính là Di.
Tuy sau đó Thành ca đã mở hack nhưng Hám Thiên phủ vẫn rơi vào tay Di.
Chủ nhân của chiếc búa này đáng lẽ phải là Chiến Đế, nếu là người khác thì dù
chiếm được cũng không phát huy được bao nhiêu uy lực.
Nhưng Di lại khác, hắn vốn có thể điều động phần sức mạnh Thiên Đạo trong
Thứ Tiên giới.
Trong tay người khác, Hám Thiên phủ là binh khí đánh bay người ta, nhưng
trong tay hắn nó chỉ là vật trung gian để phát huy lực lượng đạo, trái lại nó còn
bị cuốn đi theo sức mạnh vô biên của hắn.
Khi Hám Thiên phủ của hắn đập lên không trung, xương cốt và máu thịt của
mười một Giáng Thần giả đối diện cùng đau đớn âm ỉ.
Thậm chí họ còn có ảo giác rằng thân thể và thần hồn của mình bị nghiền nát
hết rồi.
Nhưng thật ra búa này chỉ nhắm đến Thu Vũ Tuyền mà thôi.
Pháp tắc thứ ba bên ngoài giống như núi lớn bị nện xuống hồ nước, cuồn cuộn
dữ dội hơn bao giờ hết.
Đây là một chuyện vô cùng khó tin.
Suy cho cùng đó cũng là pháp tắc thiên địa, dù là đòn tấn công bởi tiên lực, căn
nguyên hay đạo thì cũng chẳng có hiệu quả gì với nó.
Song, một búa này của Di lại có thể ảnh hưởng đến nó.
Chỉ có thể nói rằng Hám Thiên phủ ở trong tay hắn có uy lực mạnh hơn rất
nhiều so với lúc còn thuộc về Chiến Đế.
Đó là một đẳng cấp vận dụng hoàn toàn khác.
Thậm chí Thiên Phong thạch dưới chân Thu Vũ Tuyền cũng bị lõm xuống.
Nhưng chỉ có vậy thôi.
Khi búa đánh xuống, kiếm quang cũng nghênh đòn.
Tuy kiếm trong tay Thu Vũ Tuyền không phải Vô Đạo kiếm nhưng hiệu quả
được phát huy ra không khác gì Vô Đạo kiếm.
Xoẹt!
Một âm thanh nhỏ lọt vào tai mỗi người ở đây.
Một giây sau, hình ảnh khiến Chiến Đế tan nát cõi lòng hiện ra.
Chợt thấy Thiên Đạo chí bảo từng uy chấn Thiên Cung chỉ còn lại cán búa trên
tay Di.
Còn đoạn trước chiếc búa đã bị chặt đứt tận gốc, gãy rơi xuống.
Keng keng!
Thành ca đang ngồi ngây trên “ghế VIP” cũng kinh ngạc đến há hốc mồm.
Vẻ mặt của đám Hư và Thượng Huyền Cổ Thánh chẳng khá hơn là bao.
Bất cứ ai từng nghe danh Hám Thiên phủ đều không thể tin rằng bảo vật này bị
huỷ hoại như thế.
Duy nhất một đòn, đơn giản đến mức làm người ta sôi sục.
Không phải đã nói Thiên Đạo chí bảo sẽ không thể bị phá huỷ sao?
Sao lại làm được thế nhỉ?
Trên thực tế, qua từng ấy năm nhưng cuộc tranh luận xem Thiên Đạo chí bảo
nào mạnh nhất vẫn chưa dừng lại.
Hám Thiên phủ năm nào cũng được xếp trong top ba, đứng cùng với những bảo
vật huỷ diệt như Vô Đạo kiếm và Tam Hồn châu.
Lúc này, cuộc tranh luận có thể kết thúc rồi.
Vô Đạo kiếm có thể chặt đứt tất thảy, ngay cả Thiên Đạo chí bảo cũng không
ngoại lệ.
“Nhưng sao lại thế?”
Di lại rút đao ra, giơ tay lên tăng cường sức mạnh Huyền giới, giống như hoá
thân của thế giới.
Song lần này sức mạnh cuồn cuộn từng đánh cho hơn mười Giáng Thần giả
thua tan tác lúc trước đã gặp được đối thủ.
Trường kiếm trên tay Thu Vũ Tuyền vung lên không nhanh, nhưng lại mang
theo uy lực vô biên.
Phong vân lưu chuyển dữ dội, vần vũ theo nàng chính là biển pháp tắc chung
quanh.
Đi cùng biển pháp tắc còn có cả lực Thiên Đạo.
Đó là Thiên Đạo của Nguyên Tiên giới.
Bàn về thực lực chân chính thì Thu Vũ Tuyền thực sự kém xa, không phải đối
thủ của Di.
Xét về cảnh giới lại cách nhau một trời một vực.
Nhưng giờ phút này nàng lại chẳng hề lép vế chút nào.
Cảnh tượng ấy khiến Khương Thành cảm thấy khó hiểu nổi.
“Nữ nhân kia có thể mạnh đến vậy ư? Chèn ép được Di cơ đấy?”
Đám Minh Tổ và Hư lại càng giống như đang xem đại thần phô diễn, hoàn toàn
lâm vào mê mang.
“Quả nhiên!”
“Ha ha ha!”
Hữu Nhất hoàn toàn yên tâm.
“Ta biết nàng làm được mà!”