Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2468

Di chết rồi ư?

Cứ chết như vậy hả?

Trong đầu Khương Thành toàn là dấu chấm hỏi, tỏ vẻ không thể tiêu hoá cảnh

tượng ấy.

Trên thực tế không chỉ riêng Khương Thành, lúc này ngay cả đám người vốn

không biết hắn như Minh tộc hay Thượng Huyền Cổ Thánh cũng kinh ngạc ra

mặt, dường như không thể tin rằng một sự tồn tại hùng mạnh có thể bị giết chết

như vậy.

Đám Cổ Thánh bọn họ trước nay vẫn luôn cảm thấy bản thân đang đứng vững

trên đỉnh vị diện rồi.

Đáy lòng cho là trên đời này người mạnh hơn mình hẳn là không quá mười

người, có thể giết mình khi đấu tay đôi không quá ba người, thậm chí hoàn toàn

không có ai.

Nhưng lần này, khi trận đại chiến xảy ra trước mắt họ, thực lực của Di và Thu

Vũ Tuyền đã khiến lòng họ nảy sinh một suy nghĩ chân thật - thì ra đây mới

chính là đỉnh của vị diện, còn ta chỉ là cặn bã thôi.

Kết quả là “đỉnh vị diện” mới xuất hiện tỏa sáng chưa lâu đã mất rồi?

Sau khi bị giết, thi thể của Di chỉ tồn tại một khoảnh khắc trước lúc tiêu tan

trong thiên địa.

Tuy vậy, cái mão hắn đội trên đỉnh đầu vẫn vẹn nguyên không hư hại chút nào.

Hữu Nhất là kẻ đầu tiên xông lên.

Cố gắng đoạt lấy mũ quan về tay mình.

Trong bốn thần khí, họ mới chỉ có các mảnh vỡ nhỏ của Hộ Tâm kính, còn mũ

quan kia lại là thần khí nguyên vẹn.

Mười Giáng Thần giả còn lại cũng ôm suy nghĩ giống hắn.

Thậm chí đến cả Tiên Mẫu cũng không ngoại lệ.

Nàng cũng đưa tay ra mò về phía mũ quan kia.

Tiếc là tất cả các nàng đều không đoạt được nó.

Mũ quan kia như thể biến thành vật hư ảo, Tiên Mẫu chẳng thể lấy được nó, bàn

tay phải đang chụp tới của Hữu Nhất cũng trực tiếp xuyên qua nó.

Tiếp đó, hình bóng của nó dần dần tan biến, cứ như chưa từng tồn tại vậy.

“Đây là…”

Đám Giáng Thần giả thất vọng cực điểm.

Nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề quan trọng khác, đó chính là Tiên Mẫu.

Đám người này vẫn luôn làm hại Nguyên Tiên giới, còn Tiên Mẫu chính là

người đại diện Thiên Đạo, đương nhiên sẽ là kẻ thù không đội trời chung của

bọn hắn.

“Giết nàng, mau giết nàng!”

Kỳ thực Hữu Nhất không thể ra lệnh cho Thu Vũ Tuyền động thủ.

Vừa rồi hắn có thể dẫn dắt Thu Vũ Tuyền ra tay với Di chẳng qua là vì nàng đã

đi vào đường luân hồi, trạng thái vốn không bình thường, bản thân hoàn toàn

không có ý thức.

Dưới tình trạng này mới có thể khiến Hộ Tâm kính và “Chân thần” nảy sinh

mối liên hệ với nhau.

Lúc này, họ muốn bày lại mánh cũ.

Thu Vũ Tuyền thật sự giương kiếm lên lần nữa, nhưng Tiên Mẫu rõ ràng đã có

chuẩn bị từ trước.

Nàng chỉ khẽ búng ngón tay, trước ấn đường người nọ bỗng hiện lên bóng kiếm.

Ngay sau đó, đôi mắt vốn Thu Vũ Tuyền không chút cảm xúc bỗng khôi phục

thần thái vốn có, nàng đã thức tỉnh.

Hữu Nhất thầm hiểu chuyện không hay rồi.

Thu Vũ Tuyền tỉnh táo lại có thể sẽ ra tay với hắn.

“Thu ngọc phù lại.”

Ngay khi hắn ra lệnh, mười tên Giáng Thần giả khác liền vội vàng thu Hộ Tâm

kính, kéo nhau rời khỏi Thiên Phong thạch.

Trước lúc Thu Vũ Tuyền kịp quan sát hiện trường, nàng đã bị Thiên Phong

thạch cho trở lại con đường luân hồi, tiếp tục chuyến lịch luyện đang dang dở.

Pháp tắc thiên địa và lực Thiên Đạo cuồn cuộn mà nàng vừa điều động cũng tản

đi cùng với nàng.

Sau khi nàng biến mất, Hữu Nhất thở phào nhẹ nhõm.

Đang định quyết chiến một trận với Tiên Mẫu, hắn bỗng phát hiện nàng đã rời

đi từ lúc nào.

Vì thế, cuối cùng mọi người chỉ có thể tập trung ánh mắt lên người Thánh

Hoàng.

“Bọn ta vốn không muốn tiêu diệt ngươi.”

“Nhưng ngươi lại cứ một mực theo phe Di, vậy thì phải chấp nhận trả giá đắt

thôi.”

Mười một tên Giáng Thần giả điều khiển mười tấm miếng ngọc phù, lại lần nữa

truy sát Thánh Hoàng.

Thánh Hoàng có thể tới đây là vì có Di mở đường.

Bây giờ Di đã không còn, nàng không thể quay về nữa.

Song, nàng cũng không phải loại người mặc cho kẻ khác chém giết, sau khi tạo

ra thánh giới Nhân Quả, tăng cường lên trường kiếm rồi quét ngang ra ngoài.

Sau khi ép ba tên Giáng Thần giả phía trước lùi ra sau, nàng đột nhiên tấn công

Thiên Phong thạch.

“Điên rồi sao?”

“Coi thứ kia là đường lui ư?”

Đám Hữu Nhất hoàn toàn không thể hiểu hành động của nàng.

Khi kiếm của Thánh Hoàng chạm vào Thiên Phong thạch, toàn thân nàng chìm

xuống như một làn sóng nước.

“Gì đây…”

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Đám Giáng Thần giả đang mài đao xèn xoẹt cũng trợn tròn mắt hết với nhau.

“Nàng đi vào kiểu gì thế?”

“Đây là chuyện không thể làm được, đúng chứ?”

“Vả lại toàn bộ bảy cánh cửa kia đều có người ở bên trong.”

Cho dù họ thấy khó hiểu ra sao thì sự thật vẫn lù lù trước mắt.

Qua một hồi lâu, Hữu Nhất mới chầm chậm thở dài một hơi.

“Dù thế nào thì chúng ta cũng đại thắng trận này, xử lý xong mối hiểm hoạ lớn

nhất rồi!”

“Không còn Di, không ai ở vị diện này có thể cản bước chúng ta.”

Tất cả các Giáng Thần giả đều mừng rỡ ra mặt.

“Thời đại của chúng ta rốt cuộc cũng tới!”

Với những Giáng Thần giả đã chết trước đó, họ căn bản chẳng thèm quan tâm.

Những người đó chết thì họ có thể chia chác ngọc phù.

Tả Lục bỗng nhíu mày nói: “Nhưng mà, chẳng phải người kia chẳng phải vẫn

còn sống sao?”

“Ai? Bà Sa Ngọc Nhân?”

Hữu Tam không cho là đúng, nói: “Bà Sa Ngọc Nhân phải chịu sự ràng buộc

của Thiên Đạo, không thể uy hiếp chúng ta.”

“Không.”

Tả Lục lắc đầu.

“Ta đang nói đến người thứ hai.”

Trong đầu mọi người lập tức hiện lên dáng vẻ của Vô Định Cổ Thánh.

“Xem ra, nhất định phải diệt trừ hắn thì ta mới có thể an tâm.”

“Thực lực của người này…”

Đều là “sản phẩm thất bại”, khó mà xác định Vô Định Cổ Thánh mạnh đến đâu.

Có lẽ, không thua kém Di.

Nếu như vậy, đội hình của họ chưa chắc đã đủ sức nặng.

Nhất thời, mọi người đều rơi vào cơn trầm mặc đầy gượng gạo.

“Các ngươi yên tâm đi.”

Hữu Nhất nhếch mép tươi cười.

“Hắn sẽ không đối địch với chúng ta đâu.”

Mọi người không rõ lý do.

“Tại sao?”

“Bởi vì năm ấy hắn đã lập giao ước với lão đầu tử. Lão đầu tử không can dự vào

chuyện của hắn, hắn cũng không thể nhúng tay vào việc của Giáng Thần đài.”

“Ra là thế.”

“Ta nói rõ ràng hắn chưa chết mà sao lại thoái ẩn như thế, thì ra là vậy!”

Khi họ đang ở đây vạch kế hoạch cho bước tiếp theo, Vô Định Cổ Thánh cũng

xuất hiện ở nơi sâu nhất trong Thứ Tiên giới.

Cùng với việc Di chết đi, ý chí của Thiên Đạo trong Thứ Tiên giới không còn bị

hắn kiểm soát nữa.

Thiên Đạo vốn bị phân tách làm hai phần, lúc này đã bắt đầu thu hút nhau, từ từ

nhích lại gần nhau.

Không bao lâu nữa, chúng sẽ hợp lại làm một.

Đến lúc ấy, Thiên Đạo sẽ trở nên hoàn chỉnh, cũng đạt được sức mạnh chưa

từng có.

Đây chính là nguyên nhân khiến Tiên Mẫu nhất định phải dồn Di vào chỗ chết.

Chỉ là có lẽ nàng không biết rằng ở nơi sâu nhất trong biển Thiên Đạo, Vô Định

CổThánh lại một lần nữa gặp mặt Di.

Song, lúc này hắn đang ở trạng thái cực kì yếu, chỉ còn lại một khối thể ý thức.

Phiêu dạt sâu trong biển Thiên Đạo nhưng vẫn có thể giữ gìn bản thân, coi như

đã là kỳ tích.

Vô Định nhìn khối thể ý thức kia, nhận thấy có một lớp khí trong dập dờn xung

quanh hắn, đó chính là thứ bảo vệ ý thức của Di.

Khiến hắn không bị Thiên Đạo thôn tính.

“Ai đã giúp ngươi vậy, mũ quan trên đầu ngươi đâu rồi?”

Sâu trong Thiên Đạo vang lên tiếng thở dài trầm thấp.

Tiếng nói của Di không còn khí phách như xưa nữa, tỏ ra vô cùng tịch mịch.

“Người kia tới lấy mất mũ quan của ta.”

Vô Định Cổ Thánh có phần mông lung: “Ai tới cơ?”
Bình Luận (0)
Comment