Muốn sử dụng khí hải của bản thân để thay thế cho căn nguyên thế giới, chuyện
này nghe có vẻ rất là hoang đường.
Nhưng trên thực tế, người thật sự làm được chuyện này lại rất nhiều.
Cũng giống như năm xưa Tiên Vương của Cổ Tiên giới sáng tạo ra Tiên quốc
vậy, nguồn năng lượng ở bên trong đó, thực ra chính là từ tiên lực trong khí hải
của Tiên Vương.
Thành ca từng làm Tiên Vương, nên cũng khá am hiểu về chuyện này.
Chỉ là, tình huống bây giờ có hơi khác biệt — cái thế giới của con đường vàng
kim này, không phải do bản thân hắn sáng tạo nên.
Hắn chỉ đến một thế giới đã được mô phỏng sẵn, chuyên dùng để diễn vai diễn
Thiên Đạo thôi.
Chính thử thách này cũng không hề cho hắn cơ hội đóng vai và điều khiển căn
nguyên của thế giới.
“Nên làm thế nào đây?”
Khương Thành chỉ có thể tự mình cố gắng thử xem sao.
Và kiểu thử này hoàn toàn không hề có mục đích, bởi vì khí hải của hắn không
có cách nào kết nối được với thế giới này.
Có vài lần, bởi vì hắn bất cẩn phóng ra tiên lực cấp Cổ Thánh mạnh mẽ, dẫn
đến cả vị diện bị sụp đổ, bản thân cũng chết mất mấy lần.
“Cứ tiếp tục như thế này không được.”
Rút kinh nghiệm từ bài học xương máu, Khương Thành cảm thấy mình bắt buộc
phải nghĩ thử những cách khác.
Cách đầu tiên hắn nghĩ đến, đó là ký gửi khí hải của mình vào tiên mạch kia.
Bởi vì tiên mạch đó đã có liên kết chặt chẽ với đạo tâm của hắn, quá trình này
vô cùng suôn sẻ.
Chỉ sau một giây đồng hồ, tiên mạch đã kết nối với khí hải của Thành ca.
Và rồi khoảnh khắc tiên mạch lóe sáng lên, Khương Thành bất chợt cảm nhận
được một vài thứ đặc biệt.
Tiên mạch do hắn biến ra, vốn là một cá thể độc lập.
Nhưng nếu tiên mạch không có căn nguyên thế giới chống đỡ, thì sớm muộn gì
cũng sẽ khô héo.
Giờ đây, tiên mạch do hắn biến ra không hề có dấu hiệu bị khô héo, là bởi vì nó
được ngoại lực gia trì.
Khương Thành cảm nhận được ở một đầu khác của tiên mạch, có sự liên kết
gắn bó chặt chẽ.
Rất rõ ràng, ở phía đối điện còn có một luồng sức mạnh khổng lồ.
“Lẽ nào là năng lượng đi kèm của bản thân cửa phá giới này đang chống đỡ cho
nó?”
Ở trong mắt của hắn, cửa phá giới cũng là một thứ gì đó giống như pháp trận.
Cơ sở để cung cấp cho sự vận hành trận pháp, chắc hẳn cũng là nguyên tiên tinh
hoặc những bảo vật gì đó khác.
Hoặc có thể là trực tiếp dựng trên tiên mạch đỉnh cao cao cấp hơn.
Chỉ là, đẳng cấp của trận pháp này quá cao, nên mới khiến cho nó trông chân
thực đến thế.
Nhưng bây giờ hắn phát hiện, hình như sự việc hơi sai lệch với những gì bản
thân đã tưởng.
Cảm giác luồng sức mạnh ở đối diện mang lại cho hắn, có vẻ hơi mạnh mẽ quá
mức.
Ca này quyết đoán mở ra kỹ năng Thiên Đạo — đa góc nhìn.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn suýt nữa thì hú hồn.
Nếu như ví tiên mạch do hắn tạo nên này là một chiếc lá, thì luồng sức mạnh
thần bí liên kết với nó kia là một mặt trời thực thụ.
Quy mô của cả hai cách nhau một trời một vực.
Quả thật không có gì để so sánh.
“Mạnh vậy luôn á?”
“Cái này có lai lịch gì đây? Không phải là trận pháp bình thường à?”
Hắn tỉ mỉ quan sát phía xa hơn, phát hiện mặt trời kia thế mà chỉ là một phần
trong số đó thôi.
Luồng sức mạnh cuồn cuộn chảy xiết từ phía dưới vị diện, hình thành một mặt
trời khổng lồ, rồi mặt trời kia lại chia thành vô số phân nhánh, thẳng đến một
đầu khác ở phía xa.
Khương Thành không hề biết, thực ra đây là quá trình Giáng Thần giả ăn cắp
căn nguyên thế giới của Nguyên Tiên giới thông qua Thiên Phong thạch.
Cái gọi là mặt trời kia, chính là trạm trung chuyển sau khi căn nguyên thế giới
bị rút vào Thiên Phong thạch.
Sau khi trải qua chuyển hóa ở chỗ này, sẽ được truyền lên Tiên Sơn ở bên trên.
Cuối cùng lại trải qua thêm một bước chuyển đổi của Tiên Sơn và ngọc phù,
biến thành hoa nguyên năng mà Giáng Thần giả hấp thu được.
“Luồng sức mạnh này cũng mạnh mẽ quá rồi đấy?”
Đem so sánh với luồng sức mạnh này, thì một Cổ Thánh vừa mới thăng cấp như
hắn hoàn toàn chẳng là gì.
“Sức mạnh mạnh mẽ như thế này, đáng lý nơi này phải tiến hóa mạnh ngang
ngửa Nguyên Tiên giới từ lâu rồi chứ.”
“Sao địa bàn của mình còn chẳng tăng nổi lên Tiên giới nữa?”
Thành ca cảm thấy chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó.
Thế là, hắn quyết định làm chút gì đó.
Ví như khống chế mặt trời kia, để nó chiếu về phía địa bàn của mình nhiều một
chút.
Nghĩ đến đây, hắn bèn thử giao lưu với đối phương thông qua tiên mạch kia.
Sợi ý thức đầu tiên vừa mới duỗi ra, lập tức giống như thiêu thân lao vào lửa, bị
mặt trời chói lọi chiếu cho tan thành tro bụi.
Điều này cũng là hết sức bình thường.
Căn nguyên thế giới vốn không phải thứ mà sinh linh có thể chõ tay vào.
Các Giáng Thần giả cũng chỉ là thông qua Thiên Phong thạch và ngọc phù,
cộng thêm khí tức đạo ấn lừa có được mới làm được thôi.
Nếu Khương Thành muốn lấy được luồng sức mạnh này, vậy điều đầu tiên, hắn
bắt buộc phải nhận được sự công nhận của Thiên Phong thạch, nắm được quyền
khống chế nó.
Và hiển nhiên, lúc này hắn vẫn chưa làm được điều đó.
Nhưng hắn không hề bỏ cuộc.
Một sợi ý thức bị tiêu diệt, chẳng những hắn không rút lui, mà còn thả ra càng
nhiều linh ý hơn, thậm chí còn thêm cả lực thần hồn.
Lần này, hắn giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, linh ý và lực thần hồn được hắn
chia ra bị căn nguyên thế giới tiêu diệt trong nháy mắt, ngay sau đó, luồng căn
nguyên kia quay ngược trở lại.
Trong chớp mắt, tiên mạch do hắn tạo ra phình to gấp hàng trăm lần.
Sau đó, nổ ầm một tiếng!
Mấy tu sĩ ở gần khu vực tiên mạch bất chợt gặp phải tai ương.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã tan thành tro bụi, chết đến mức không thể
chết hơn.
Và khu vực lấy tiên mạch kia làm trung tâm, giống như một cái chảo dầu sôi,
căn nguyên thế giới dâng trào mãnh liệt, xoáy về phía Khương Thành.
Mà điều kỳ dị là, rõ ràng lần này vị diện xảy ra chuyện, nhưng hắn lại không hề
chết.
Nhưng có vẻ như hắn cũng chẳng sống nổi mấy giây nữa với căn nguyên thế
giới đang cuồn cuộn ập tới ở đối diện kia, dẫu sao thì luồng sức mạnh đó mạnh
hơn bản thân hắn quá nhiều.
Ngay lúc Khương Thành đang tính đợi âm thanh ting của hệ thống, thì trong cơ
thể bất chợt lấp lóe kim quang, vang lên tiếng vù vù.
Tiên thụ ngộ đạo vắng mặt đã lâu nhúc nhích rồi.
Nó xông ra khỏi cơ thể của Khương Thành, đến thế giới bên ngoài.
Ngay khi căn nguyên kia sắp đến gần, đã bị nó chặn lại.
Chỉ thấy tiên thụ rung lắc cành lá, tỏa ra từng vầng hào quang.
Dù bản thân đứng ngay bên trong dòng chảy của lực căn nguyên thế giới như
một cô đảo, nhưng nó vẫn đứng sừng sững.
Tất cả sức mạnh đều bị nó cản hết lại.
Tiên thụ ngộ đạo vẫn hệt như bình thường, không hề phình ra rồi bùng nổ giống
như tiên mạch lúc trước, gần như chẳng hề nhìn ra chút khó nhọc tốn sức nào.
Sau khi chặn lại lực căn nguyên kia rồi, nó không hề buông tha, mà còn bay vèo
về phía nguồn của luồng sức mạnh này.
“Á đù, ngươi muốn đi đâu thế?”
“Ít ra cũng phải đánh tiếng với ta đã chứ?”
Thành ca cảm thấy hơi chút mất mặt với tư cách là chủ nhân của tiên thụ.
Nhưng nể tình đối phương vừa mới cứu bản thân một mạng, hắn quyết định
“tha thứ” cho nó một lần.
Tiên thụ ngộ đạo nhanh chóng xuất hiện ở bên trên mặt trời kia.
Vẫn không hề thấy nó bị tổn thương gì, mà chỉ chậm rãi xoay vòng, rải từng
vòng hào quang thần bí khó lường.
Khương Thành dường như hiểu ra điều gì đó.
Trước kia khi tiên thụ mới bước vào Giáng Thần đài, nó cũng bất giác loé lên
một vầng sáng màu vàng, lẽ nào là bởi vì nơi này?
Nó đến là vì “mặt trời” này nhỉ?
Tiên thụ không hề hấp thu những sức mạnh căn nguyên kia, nhưng bởi vì sự tồn
tại của nó, cuối cùng khiến cho linh ý và thần niệm của Khương Thành vươn ra
thành công.
Thần hồn dưới vầng hào quang của tiên thụ, khiến hắn có một loại cảm giác ấm
áp.