Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2491

Mọi người cãi cọ ồn ào như vậy cũng thu hút không ít sự chú ý.

Khi Khương Thành đi đến trước mặt Ngũ Thần Thiên Bia kia, chi ít có đến hơn

hai ngàn con mắt nhìn chằm chằm hắn.

“Người này dám mạo phạm lão tổ Phi Tiên môn, đúng là gan to bằng trời.”

“Gì mà gan to bằng trời, chỉ là một tên ngốc mà thôi.”

“Phi Tiên môn không đáng phải tính toán với tên tép riu này, thật nực cười.”

Trong tình huống bình thường, kiểm tra bia đá chỉ là chuyện bình thường, đi

đến đó cũng chả mấy ai chú ý đến.

Cho dù kết quả kiểm tra có ra sao đi chăng nữa cũng không có ai nói gì.

Nhưng bởi vì vừa rồi Thành ca tự tự báo gia môn thành ra nói khoác, vô tình

khiến nhiều người không ưa.

Càng huống hồ gì hắn định gia nhập chiến đội Vấn Đao, vốn đã là chuyện vô

cùng kì lạ rồi, tiếng chế giễu còn vang hơn cả.

“Tên này ở cảnh giới nào chứ? Trên người hắn đến chút khí tức tiên lực cũng

chả cảm nhận được nữa?”

“Trừ khi là dùng bảo vật che giấu cảnh giới mà thôi.”

“Cảnh giới chắc chắn không cao, làm màu cũng dữ he.”

“Có chút tu vi đó mà che giấu gì chứ, sợ người ta thấy à?”

“Các ngươi đoán xem hắn có thể xếp vào mấy giai mấy phẩm nhỉ?”

“Cái đó ai mà biết chứ? Dù sao thì cũng chẳng đến nhị giai rồi.”

“Nhất giai tam phẩm nhỉ, không thể nhiều hơn được đâu?”

Kiểm tra Ngũ Thần Thiên Bia rất đơn giản, trên bia đá có khắc ngũ hành thần

mật, mỗi một hành có chín phù hiệu.

Sau khi vào phạm vi kiểm tra, chữ khắc sẽ sáng lên.

Sáng một hàng chính là nhất giai, sáng một chữ là nhất phẩm.

Nhiều năm như vậy rồi, chín mươi phần trăm tiên nhân tham gia đều là “phần

tổng hợp” của nhất giai, một ít người có thể sáng đến hàng thứ hai, đó đã người

xuất sắc trong số các đồng giai rồi.

Người có thể thắp sáng đến hàng thứ ba thì sẽ nhận được đãi ngộ là tất cả các

tông môn ở hiện trường tranh giành nhau.

Còn về hàng chữ thứ tư, hơn chục ngàn năm cũng chưa chắc có được một

người, cơ bản đều là vị diện chi tử, mô hình nhân vật chính cả rồi.

Còn chuyện cả năm hàng đều sáng lên thì chỉ xảy ra có một lần, đó chính là Kỷ

Linh Hàm.

Chuyện này vốn không phải vì thiên phú, thực lực, khí vận của nàng đứng đầu

Tiên sơn này, mà do nàng là chưởng môn của Phi Tiên môn, được đám người

Minh Tổ và Thượng Huyền Cổ Thánh gửi gắm hy vọng, lại thêm Hồn Tổ nhắc

đến Phi Tiên môn là tông môn của Khương Thành nên nàng được quan tâm

hơn.

Nói trắng ra, Ngũ Thần Thiên Bia này vốn là do năm người bọn họ làm ra, bọn

họ có thể thầm thao tác phía sau.

Trong âm thanh bi ai, Khương Thành đứng đến trước bia đá.

Sau đó, chẳng có gì xảy ra cả.

Đừng nói đến nhất giai tam phẩm, đến cả hàng chữ đầu tiên cũng chẳng sáng

lên.

“Linh giai linh phẩm?”

Tình huống thế này lần đầu tiên mọi người mới nhìn thấy.

Tuy cố ý khóc thương cho Khương Thành nhưng chuyện linh giai linh phẩm

vẫn khiến bọn họ cảm thấy không ngờ được.

“Nhưng phàm là một tiên nhân, dù cho tư chất có kém hơn nữa, khí vận có thấp

hơn nữa, thực lực có yếu hơn nữa thì cũng được nhất giai nhất phẩm nhỉ?”

“Ta phát hiện tên này không có tiên lực, cũng không cảm nhận được thần hồn

dao động, chắc không phải hắn thật sự không có chút xíu tu vi nào chứ?”

“Không phải chứ, không phải chứ?”

“Tiên giới mà còn có phàm nhân à?”

Sau một chốc ngơ ngác, mọi người cười phá lên.

“Ha ha ha, thế này thì vô lí quá rồi.”

“Cực phẩm ở đâu ra thế này?”

“Lão phu quên mất lần trước gặp phàm nhân là từ lúc nào rồi đó, lần này đúng

là mở mang tầm mắt.”

“Động vật cực hiếm.”

“Đúng là hiếm gặp, mọi người phải lo mà giữ gìn phàm nhân này, tiên giới mới

có một phần của hắn rồi.”

Chính bản thân Khương Thành cũng có phần trở tay không kịp.

Hắn vốn còn nghĩ thực lực bản thân đặt ra đó, chắc chắn tất cả các chữ đều sẽ

sáng lên.

Bây giờ thế này là sao?

Tung hoành trong giới tu luyện nhiều năm như thế, hắn đâu phải lần đầu bị

người ta khinh thường, nhưng đường đường là một Cổ Thánh mà lại xem như

phàm nhân thì quá khoa trương rồi.

Thực tế, đây cũng là kết quả hiển nhiên.

Cơ thể thần của hắn từng bị lực trọc cải tạo, thuộc về một thể hệ khác rồi.

Ngũ thần thiên bia vốn không thể nhận ra được, nào có thể cho được phẩm cấp

chứ.

Còn năm người Minh Tổ và Hồn Tổ, Thượng Huyền Cổ Thánh kia lúc này mới

ngớ ra.

Bọn họ không thể nào trực tiếp can dự vào Tiên sơn, nhưng từ khi Khương

Thành vào Tiên sơn thì tầm mắt của năm người chưa bao giờ rời khỏi hắn cả.

Nhìn thấy ca này lại muốn chơi trò bia đá, trong lòng năm người như muốn sụp

đổ.

Cấp bậc của ngươi còn cao hơn bọn ta, thực lực thì mạnh hơn bọn ta, tham gia

mấy trò con nít đùa nhau đó làm gì trời?

“Hắn tham gia cái này có ý nghĩa gì cơ chứ?”

“Đúng thật, sau khi thành danh có thể lôi kéo nhiều người làm bộ hạ hơn, càng

có lợi hơn trong việc đánh bại Miếu thánh chăng? Chắc chắn là có ý sâu xa.”

“Nhưng với thực lực của hắn muốn thành danh đâu cần phiền phức vậy chứ?”

Nhìn Khương Thành chẳng làm sáng được hàng chữ nào, năm người rơi vào

trạng thái hoài nghi nhân sinh.

“Sao lại như thế chứ?”

“Khương tiền bối… không đáng đâu nhỉ?”

“Có phải sai ở đâu rồi không?”

Hồn Tổ buồn bực nói: “Có sai ở đâu không thì ta không biết, ta chỉ biết có lẽ

hắn sắp phát tiết rồi.”

Quả nhiên, ngay khắc sau Khương Thành đã bực bội.

Vốn còn định miễn cưỡng làm màu, kết quả lại lật xe, thế này sao mà nhịn được

chứ?

Ca này đạp một phát cực mạnh lên bia đá.

“Thế này là muốn để ca khó coi hả?”

Lời này của hắn là nói với năm người trong tối kia.

Suy cho cùng thì Ngũ Thần Thiên Bia là do năm người thâu tóm.

Nhưng những người khác ở hiện trường lại không biết chuyện này.

Bọn họ bị doạ cho tái mặt, hốt hoảng vô cùng.

“Ôi vãi, tên này tính làm gì vậy chứ?”

“Hắn lại dám đá lên Ngũ Thần Thiên Bia ư?”

“Tránh xa hắn ra một chút.”

Rất nhiều tiên nhân ở gần kéo nhau bay lùi về phương xa, sợ Khương Thành

sắp bị giết rồi lại dính máu dơ.

Dù gì thì trong mắt bọn họ, năm người là thần thật sự, là thần thánh không thể

mạo phạm.

Bất cứ ai mạo phạm thiên bia cũng sẽ bị trời trừng phạt.

Chuyện tương tự như vậy trước đây đã từng xảy ra, chỉ lấy tay sờ một chút lên

bia mà đã tan thành mây khói rồi.

Còn lần này, chuyện vượt khỏi dự liệu của bọn họ đã xảy ra.

Chỉ thấy Khương Thành vẫn đứng trơ trơ tại chỗ, vốn không bị năm vị thần

phạt.

Còn các chữ trên bia đá vốn không có phản ứng kia cuối cùng cũng phát sáng

hết lên.

Thoáng chốc, cả năm hàng chữ đều sáng lên.

Mọi người ồn ào, rất nhiều người thậm chí còn chịu không được mà dụi mắt

nhìn, cứ nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.

“Ngũ giai cửu phẩm?”

“Ôi trời ơi, cấp bậc cao nhất?”

“Chuyện này không thể nào đâu nhỉ?”

“Vừa rồi không phải là linh giai sao? Giờ sao là ngũ giai rồi?’

“Đây đây đây, đây là chuyện quái nào vậy? Lẽ nào đây là tuyệt thế thiên tài ư?”

“Tuyệt thế thiên tài sao lại ngũ giai được…?”

Một vài chưởng đà các tông môn gia tộc đã không thể ngồi yên được nữa.

Bọn họ y như nóng đít, xông đến trước mặt Khương Thành, vứt luôn cả gậy

trám.

“Các hạ đã có tông môn chưa? Có bằng lòng gia nhập tông môn ta chăng?”

“Vị tiểu hữu này gia nhập với bọn ta đi, nhập môn sẽ có đãi ngộ của đệ tử chân

truyền.”

“Chân truyền? Đùa gì vậy, chỉ cần gia nhập với bọn ta thì sẽ thành thiếu tông

chủ.”

“Bọn ta thành tâm chiêu môn các hạ đảm nhận vị trí trưởng lão của tộc…”
Bình Luận (0)
Comment