Tất cả các tông môn và gia tộc trong mấy giây ngắn ngủi suýt chút sứt đầu mẻ
trán.
Cũng hết cách, kết quả ngũ giai cửu phẩm chính là ngôi sao của vị diện thế giới
này.
Cho dù bây giờ cảnh giới không cao, nhưng tương lai chắc chắn sẽ trở thành
một cường giả chí cao.
Chiêu mộ được loại người này có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Khương Thành đương nhiên sẽ không gia nhập vào những tông môn và gia tộc
khác, hắn sang đây kiểm tra một chút cũng chỉ vì muốn gia nhập chiến đội Vấn
Đao, giúp các fanboy của Phi Tiên môn chống lưng chút thôi.
Nhưng mà còn chưa chờ đến lúc hắn đáp lại thì bia đá cao chót vót lại có động
tĩnh mới.
Sau khi toàn bộ năm hàng chữ đều sáng lên, cả những phần khác của bia đá
cũng đều phát ra những ánh sáng trắng mãnh liệt, ngoài viền lại còn có cả hào
quang bảy màu.
Chuyện này là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.
Nhất thời, toàn bộ mọi người ở hiện trường đều chìm vào trong sự điên cuồng.
“Ta nhớ vị chưởng môn Phi Tiên môn Kỷ Linh Hàm năm đó sau khi năm hàng
chữ sáng lên thì không còn gì nữa, sao lại có thể thế được?”
“Vãi cả chưởng, hoá ra cả bia đá đều có thể phát sáng ư”
“Thế này là phẩm giai gì chứ?”
“Lẽ nào còn cao hơn cả Kỷ chưởng môn ư?”
“Thật không ngờ, người này vậy mà lại là chủ của Tân Tiên giới.”
Các chưởng môn và tộc trưởng vừa rồi muốn chiêu mộ Khương Thành lúc này
đều có phần tự ti rồi.
Bọn họ bắt đầu suy nghĩ lại, ngôi miếu nhỏ của mình có thể chứa nỗi một đại
thần như vậy không chứ.
Còn toàn bộ bốn người đám người Minh Tổ và Thượng Huyền Cổ Thánh trong
góc tối thì đều nhìn sang Hồn Tổ.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Làm quái gì mà loạn lên cả thế?”
Sở dĩ Ngũ Thần Thiên Bia xuất hiện phản ứng khác thường như vậy đều do Hư
thầm thao túng.
Suy cho cùng thì trò này cũng do bọn họ bày ra, muốn có phản ứng gì thì cũng
chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.
Chỉ là, hình như đâu cần thiết phải vậy ha?
Khiến bia đá sáng nhấp nháy có ý nghĩa thực tế gì chăng?
Đối diện với lời chấp vấn của họ, Hư cười ngạo nghễ: “Xem ra các ngươi không
hiểu Thành ca một chút nào cả.”
Đám người Minh Tổ và Thượng Huyền Cổ Thánh vốn đều là những tên lão
luyện trong giới tu luyện, lập tức phản ứng lại ngay.
Xem ra Khương tiền bối thích mấy hiệu ứng này.
Nếu đã như thế thì đương nhiên phải sắp xếp rồi.
Khi mấy người này đã lĩnh ngộ được ý tứ sâu xa thì cũng bắt đàu phần biểu diễn
của mình.
Những người bên ngoài vẫn còn đang chấn động vì cả bia đá sáng lên, đột nhiên
lại phát hiện bia đá nhổ rễ bay lên giữa trời.
“Vãi chưởng, Ngũ Thần Thiên Bia lại có thể rời khỏi mặt đất ư?”
Con ngươi mọi người suýt chút lọt thỏm ra ngoài.
Còn chưa đợi mọi người tỏ vẻ kinh ngạc thì bên rìa của bia đá đó lại bắt đầu nở
ra vô số hoa tươi.
Xanh đỏ tím vàng đua nhau khoe sắc thắm, nhìn đẹp đẽ vô kể.
“Thế này thế này, đây là thế nào chứ?”
“Bia đá nở hoa, còn có chuyện như thế nữa ư?”
Thân hổ của mọi người đã không biết bị chấn động lần thứ mấy rồi
Sau đó, bọn họ phát hiện chuyện này chia là trò trẻ con.
Bở vì ngay khắc sau, chuyện hoang đường nhất đã xảy ra.
Bia đá cao chót vót cứng cỏi kia lại cong ở phía giữa, khom mình về phía
Khương Thành.
Người không biết còn tưởng đó là bột nhào nữa kìa.
Vì đẻ lấy lòng Khương Thành mà đám người Minh Tổ cũng xem như rất có
tâm, dốc hết sức mình rồi.
Chỉ đáng tiếc, động tác bia đá khom lưng này người khác nhìn căn bản không
hiểu, chỉ cảm thấy nó quá hoang đường.
Các động tác biểu diễn liên tục năm phút, cuối cùng mới khẽ ngừng lại.
Đối mặt với bia đá trở về nguyên trạng, vẻ mặt của mọi người giống như bị tẩn
cho một trận, ai nấy đều mơ hồ.
“Ngũ Thần Thiên Bia hỏng rồi.”
“Nhất định đã hỏng rồi.”
Đám chưởng môn và tộc trưởng vừa rồi còn đua nhau giành giật Thành ca lúc
này ai nấy đều rời đi, vây quanh bia đá chỉ trỏ đủ cái.
Cũng hết cách, vỡ kịch mà đám người Minh Tổ và Hồn Tổ diễn quá lố quá.
Nếu như chỉ có năm hàng chữ sáng lên thì Khương Thành sẽ được xem như vị
diện chi tử vô cùng ổn thỏa.
Nhưng sau đó bia đá lại có một loạt những phản ứng bất thường thì lại gây cho
người ta có cảm giác như bị động kinh, ngược lại lại khiến người ta khó tin
phục.
“Ta nó i người này sao mà có thể kích phát được cả năm hàng chữ, rõ ràng chỉ
là người mới chẳng chút nổi trội mà thôi.”
“Hóa ra vấn đề là ở bia đá.”
“Đúng thật là lãng phí tình cảm mà…”
Vừa rồi xung quanh Khương Thành còn đông đúc náo nhiệt, lúc này đã vắng vẻ
quạnh hiu.
Nhưng mà may khi nãy có một loạt thao tác nên cũng không ai nhắc đến chuyện
hắn linh giai linh phẩm nữa.
Ca này đi đến trước mặt Thân Lô đội trưởng của chiến đội Vấn Đao.
“Bây giờ ta có thể vào đội được chưa?”
“Hả hả?”
Vừa rồi hả, một loạt biến cố, Thân Lô cũng còn đang ở trong trạng thái mơ hồ
nữa kìa.
Bây giờ đương sự lại muốn gia nhập vào đội ngũ của mình, nhất thời hắn được
cưng mà đâm ra sợ.
“Ngươi thật sự muốn gia nhập với bọn ta ư?”
Khương Thành cười tít mắt: “Đúng vậy, ta cũng đã ngưỡng mộ Phi Tiên môn từ
rất lâu rồi.”
Thân Lô lập tức có sự công nhận vô cùng cao đối với thành viên mới trong đội
này.
“Ha ha ha, ngươi gia nhập với bọn ta là lựa chọn đúng rồi.”
Khương Thành gật đầu liên tục.
Sở dĩ hắn gia nhập vào đội ngũ này không phải vì bản thân chiến đội này có gì
đặc biệt.
Lại càng không trông mong Thân Lô và Diệp Minh không đáng tin kia vì một
lần có duyên mà có thể tìm được Phi Tiên môn.
Chỉ có điều đối phương tôn sùng Phi Tiên môn như vậy, bản thân mình là lão tổ
sáng lập phái đi dìu dắt một chút cũng phải.
Còn về sau này thật ra tìm kiếm Phi Tiên môn cũng không khó, cùng lắm thì
khai chiến ngay với Thánh miếu.
Chờ sau khi thực lực thật sự của bản thân triển lộ ra rồi thì đám người Kỷ Linh
Hàm tự nhiên sẽ có được tin tức, sau đó chủ động tìm đến gặp mình.
Khi trong đầu hắn quay cuồng trong ý nghĩ này, bốn thành viên khác của chiến
đội Vấn Đao cũng lần lượt kéo sang chào hỏi.
“Hoan nghênh hoan nghênh.”
“Sau này khi cùng làm nhiệm vụ mọi người cùng nhau hỗ trợ nhé.”
“Đúng rồi, bọn ta còn chưa biết tên của ngươi nữa.”
“Với lại cảnh giới của ngươi là gì?”
Thành ca nhún vai, nói sự thật: “Ta là Khương Thành đấy, lúc trước có nói rồi,
lão tổ của Phi Tiên môn, tu vi Cổ Thánh.”
Toàn bộ đám người Thân Lô đều rơi vào trầm tư.
Còn đám tiên nhân hóng hớt kế bên lại lần nữa cười phá lên.
“Ha ha ha, lại còn Khương Thành nữa cơ?”
“Lại còn Cổ Thánh nữa kìa, Cổ Thánh mà gia nhập vào một đội nhỏ như thế kia
ư?”
“Phải đó, Thánh Tôn đã là thần long thấy đầu không thấy đuôi rồi, càng huống
hồ gì là Cổ Thánh?”
“Ai ấy nhỉ, đùa ít thì vui ha.”
Khương Thành cũng chẳng bận tâm, lười đi giải thích.
Chỉ hối thúc Thân Lô sớm hành động.
Thân Lô há hốc mồm, nói ồm ồm: “Thánh miếu không phải là nơi chúng ta có
thể đến, quá nguy hiểm rồi. Ta thấy chúng ta vẫn nên chiêu mộ thêm ít thành
viên sau đó tìm ít nguyên năng giả đi lạc một mình đi…”
Khương Thành xua tay: “Trước kia là nguy hiểm, bây giờ có ta rồi, không cần
lo lắng nữa.”
Lời của hắn vừa mới nói ra thì xa xa có mấy bóng dáng bay lại.
“Mấy tông môn phụ thuộc Thánh miếu thứ ba đang tiến công Huyền Khải
thành, mau đến hỗ trợ.”
Tiếng hô hào này khiến cho bầu không khí ở hiện trường tiêu điều hẳn lại.
Mấy tiên nhân khi nãy còn ồn ào lập tức tụ về tông môn với gia tộc mình, sau
đó tiến công về hướng Huyền Khải thành.
Chiến đội Vấn Đao dưới sự dẫn dắt của đội trưởng đương nhiên cũng không lọt
lại phía sau.