Một đám người nhanh chóng đến Huyền Khải thành, nơi này bây giờ đang nổ ra
trận đại chiến kịch liệt.
Tuy Huyền Khải thành có mấy hệ thống phòng thủ như tế đàn, đại trận và cấm
chế, nhưng đặt trong trận chiến có Thánh Chủ, Thánh tồn thì vẫn chẳng đâu vào
đâu.
Trong chiến đấu vốn không có mô hình thế cục phòng thủ cực hạn, tiên nhân hai
bên hoặc giết nhau lên trời xuống đất, hoặc bày binh bố trận, đủ loại thủ đoạn
hiếm lạ tầng tầng lớp lớp.
Trong những người này, có người thuộc phe Ngũ thần, có người thuộc phe
Thánh miếu của Giáng Thần giả bên kia.
Sau khi tiến công căn bản không cần thỏa thuận hay sắp xếp, mỗi một người
nên làm thế nào, tự nhiên cứ vậy gia nhập trận chiến.
Mục tiêu của Thành ca đương nhiên là kẻ địch mạnh nhất rồi, suy cho cùng thì
đó mới là địa vị phù hợp nhất với hắn.
Nhưng sau khi thăm dò được hai Thánh Tôn của bên đối diện, hắn lại tạm thời
bỏ suy nghĩ này đi.
Bởi vì hai Thánh Tôn kia đang bị bốn Thánh Tôn bên mình bao vây, căn bản
không cần hắn thi triển thần uy.
Thế là, hắn đi theo chiến đội Vấn Đạo, cùng giải quyết mấy nguyên năng giả
gần đó.
Cảnh giới của mấy nguyên năng giả này xêm xêm với đám người Thân Lô, đều
chỉ ở cảnh giới Đạo Thần cao giai và Thánh Chủ bình thường mà thôi.
Đối với bọn họ mà nói, chiến đấu vất vả vô cùng.
Mà đối với Khương Thành thì tình huống có phần phức tạp.
Hắn quen thói dùng xung kích thần hồn, thuận tiện thi triển kiếm đạo.
Cũng xem như là đánh gộp cả tinh thần lẫn vật lí vậy.
Kết quả một nửa hồn lực mới xông ra hồn hải, còn thế giới kiếm đạo thập tam
trọng cũng vì không có được sự trợ giúp của tiên lực hồn lực, uy thế còn chẳng
bằng một phần trăm của bản bình thường.
Cũng hết cách, cơ thể trọc khí có ảnh hưởng quá lớn với hắn.
Tầm mắt đám người Minh Tổ và Hồn Tổ trong tối vẫn không hề rời khỏi Thành
ca, vốn còn chờ hắn triển khai một trận giết chớp nhoáng ngay tại hiện trường,
kết quả lại nhìn thấy thánh giới vừa xuất hiện đã sụp đổ.
Mấy người suýt chút thổ huyết ngay tại chỗ.
“Tình huống gì vậy, thánh giới cũng không mở ra được ư?”
“Không phải chứ?”
“Khương Thành mà lại chỉ có chút thực lực này thôi ư?”
Do biểu hiện của Thành ca hoàn toàn không giống với dự liệu nên Minh Tỏ
cũng không gọi là Khương tiền bối nữa, giáng cấp xuống xưng tên thật luôn.
Thượng Huyền Cổ Thánh đến tên cũng không thèm gọi.
“Tiểu tử này gà vậy à? Lẽ nào uy năng hắn triển lộ trong Thiên Phong thạch chỉ
là vì có nguyên nhân đặc biệt thôi ư?”
“Sức chiến đấu thực tế lại chẳng bằng cả Thánh Chủ bình thường luôn?”
“Không thể nào.”
Hư từng lăn lộn với Khương Thành, đương nhiên không tin hắn chỉ có chút thực
lực như thế được.
“Đừng quên những trọc ma đó đều do hắn giết đấy.”
Bọn họ nói chuyện một lúc thì Khương Thành cũng sắp ra khỏi trận chiến rồi.
Không phải vì thực lực của hắn không đủ, cũng không phải vì hắn diệt kẻ địch
chớp nhoáng mà là vì đội trưởng Thân Lô ở một bên tự cho là hay, lôi hắn sang.
“Khương huynh cẩn thận.”
“Theo ta.”
Do Khương Thành là người mới gia nhập đội, hắn là đội trưởng, khi mới bắt
đầu đã thầm quan tâm.
Nhìn thấy Thành ca vung tay không có tinh thần như thế, sợ hắn sẽ bị kẻ địch
làm thịt, vậy nên liền chủ động chạy lại hỗ trợ.
Sau khi nhìn thấy hắn dám dũng cảm lấy một địch hai, Thành ca cũng dở khóc
dở cười.
Tên đội trưởng này cũng rất tốt, chỉ là làm ảnh hưởng đến thể diện của mình.
Nhưng mà cũng hết cách, người ta có lòng khó từ chối, hắn chỉ có thể phối hợp
ở sau để tránh Thân Lô thất bại xảy ra chuyện.
Quan sát như thế thì hắn lại nhìn ra có chỗ khá thú vị.
Là một Thánh Chủ bình thường, thánh giới của Thân Lô lại có cường độ gần
với Thánh Chủ đỉnh phong.
Đây cũng vốn không phải vì hắn thiên tài đến đâu, bởi vì những Đạo Thần cao
giai và Thánh Chủ ở xung quanh kia, toàn bộ đều triển lộ ra sức chiến đấu cao
hơn một bậc so với cảnh giới vốn có.
“Xem ra đây chính là như có thần giúp đây mà, toàn bộ tất cả mọi người đều
được thêm BUFF.”
Hắn hiểu, đây chắc chắn là hiệu quả gia trì sức chiến đấu do đám người Minh
Tổ và Hồn Tổ cho phe mình.
Nhưng mà những tiên nhân bên trận doanh Thánh miếu kia cũng không dễ đối
phó.
Sức chiến đấu mà bọn họ triển lộ ra yếu hơn cảnh giới bình thường một chút,
nhưng bọn họ lại có nguyên năng không thể tưởng được.
Hai nguyên năng giả đối chiến với Thân Lô mỗi khi gặp phải uy hiếp chí mạng
đều sẽ có được một tầng phòng ngự che chở khó hiểu.
Lớp phòng ngự này có thể chặn được công kích của đối phương, đặt trong lúc
chiến đấu đúng thật là thần khí vô cùng kinh khủng.
Mấy lần Thân Lô suýt chút xử lí được đối phương rồi, thế mà cuối cùng lại chỉ
tạo thành thương tổ ngoài da với chấn động mà thôi.
“Nguyên năng này cũng quá đáng quá rồi.”
“Nếu cứ phát triển tiếp nữa, mạnh hơn chút nữa thì sẽ trở thành hiệu quả bất tử
mất.”
Khương Thành ở sau quan sát một lúc thì cảm thấy vẫn nên là bản thân mình ra
tay mới được.
Tiên lực không tiện sử dụng, hắn dứt khoát sử dụng lực trọc rót vào trường
kiếm.
Sau đó một kiếm giết ra, khóa vào một kẻ địch ở phía đối diện.
Thân Lô đang ở trong trận chiến nhìn thấy hắn chọn một Thánh Chủ đỉnh phong
liền kinh hô lên.
“Khương huynh chớ kích động.”
Còn bốn thành viên khác của chiến đội Vấn Đao cũng biến sắc.
“Đừng có làm bừa.”
“Đó không phải là kẻ địch mà ngươi có thể đối phó được đâu.”
Lời của hắn còn chưa kịp dứt thì thế giới kiếm đạo của hắn đã bao trùm vào
phạm vi công kích của đối phương.
Nhất thời, Thành ca bị thánh giới của đối phương nhấn chìm.
Còn kiếm của hắn cũng triển khai ra kiếm đạo thập tam trọng.
Sau đó thì không còn sau đó nữa.
Thánh giới nhấn chìm hắn chỉ tiếp tục được mấy giây đã nhanh chóng bị dung
hóa rồi.
Không phải sụp đổ, không phải tan vỡ mà là dung hóa.
Dung hóa giống như ngọn lửa rợp trời đột ngột bùng lên, thoáng chốc chỉ còn
lại sương khói.
Thánh giới bị hủy, đối phương lại chẳng hề gặp phải phản phệ.
Bởi vì trước đó vị Thánh Chủ đỉnh phong kia đã mất đi tính mạng rồi.
Kiếm đạo thập tam trọng của Khương Thành chỉ vừa mới khởi động thì đối
phương đã ngã xuống rồi.
Uy thế của kiếm này nhìn có vẻ không lớn, thậm chí còn không bằng Đạo
Thánh bình thường.
Nhưng ẩn chứa bên trong nó lại là lực trọc.
Trải qua một kiếm tung tóe kia, đầu tiên là binh khí của đối phương nhanh
chóng mất đi bóng dáng, ngay sau đó là màn chắn tiên lực thể biểu tiêu đi, cuối
cùng là thanh khí trong cơ thể không còn lại chút nào.
Đối mặt với trọc khi của trọc ma thất giai, Cổ Thánh cũng đau đầu nhứt óc,
huống hồ gì khi Khương Thành xuất lực trọc ra còn thuần túy và chí mạng hơn
cả trọc ma thất giai nữa.
Khi Thánh Chủ đỉnh phong kia ngã xuống, trên cơ thể không có chút vết thương
nào cả, nhưng dù có là thần hồn hay là khí hải, toàn bộ đều không còn gì.
Cảnh tượng này đừng nói đến đám người Thân Lô phía sau, đến cả bản thân
Khương Thành cũng không kịp trở tay.
“Cường thế vậy à?”
Với thực lực của hắn, tiêu diệt chớp nhoáng một Thánh Chủ đỉnh phong vốn
không là gì cả.
Chỉ có điều uy lực của khí hải lực trọc có chút vô lí.
Trước đây hắn cũng từng sử dụng lực trọc để chiến đấu, nhưng chỉ là bổ trợ một
chút, còn dùng giống như xài một binh khí thì vẫn là lần đầu tiên.
Kết quả không dùng thì không biết, vừa dùng đã bị dọa cho một phát.
Đối mặt với thân thể đã được lực trọc cải tạo qua của hắn, Thánh giới căn bản
không thể chạm đến được.
Giây phút hai bên chạm phải nhau, không phải hắn bị thánh giới công kích, mà
là thánh giới bị trúng độc trọc khí.
Thánh giới mà thanh khí tạo thành thoáng chốc mất đi thế cân bằng, đương
nhiên không thể nào tiếp tục tồn tại được.
Mà thế giới kiếm đạo do hắn vung ra tuy uy lực không lớn, nhưng tầng phòng
ngự do nguyên năng kích phát ra giống như hồ giấy vậy.
Trọc khí xâm nhập trực tiếp, không có chút trở ngại nào.