Nghe thấy mấy tiếng cười nhạo của những người này, mặt của Thân Lô nhanh
chóng đỏ lên.
Hắn nói chiến đội Vấn Đao là minh hữu của Phi Tiên môn, chỉ là vì quả thực
kính ngưỡng Phi Tiên môn, bình thường qun miệng dát vàng lên mặt, tự trong
lòng thì biết làm gì có chuyện ấy.
Nào có biết bây giờ lại bị trưởng lão Phi Tiên môn bóc trần ngay trước mặt.
Đối với lời chất vấn này, đúng là công khai hành hình không phải sao?
Còn mấy thành viên ở đằng sau hắn lại càng lộ vẻ hoảng loạn.
Mất mặt là chuyện nhỏ, nói sai về Phi Tiên môn mới là chuyện lớn.
Lỡ như đối phương trừng trị mình vì tội nói sai sự thật ảnh hưởng đến Phi Tiên
môn thì chết cũng không biết vì sao mà chết nữa.
Suy cho cùng thì hai người dù là thực lực, thể lượng hay địa vị, danh vọng đều
không có sức so sánh, hoàn toàn không cùng một tầng lớp.
Mấy người liền đến trước giải thích trong sự đồng tình hoặc cười trên nỗi đau
của người khác của mọi người xung quanh.
“Tiền bối, bọn ta thật sự không có ý đó.”
“Bọn ta vẫn luôn đặt Phi Tiên môn trong lòng, vậy nên mới…”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Tần Sướng cắt ngang.
“Được rồi được rồi, đều là minh hữu, người của mình hà tất phải câu nệ như
vậy.”
“A, hả?”
Thân Lô và bốn thành viên khác cũng đều ngớ ra.
Bọn họ có phần nghi ngờ phải chăng bản thân đã nghe nhầm rồi, hay là đối
phương đang nói ngược để chế giễu mình.
Nhưng nụ cười thân thiết của Tần Sướng và Chu Tử Hành lại không giống như
chế giễu.
Còn những tiên nhân khác ở bên cũng kinh ngạc.
Vừa rồi mình đã nghe thấy gì chứ?
Minh hữu?
Người mình ư?
Có sai ở đâu không vậy?
Với thực lực và địa vị của Phi Tiên môn, có cần phải kết minh hữu với một tiểu
đội chỉ có mấy người mà thực lực còn không xuất chúng vậy chứ?
Là tông môn số một của “Tân Tiên giới”, minh hữu có thể sánh với bọn họ chi ít
cũng phải là thế lực có Cổ Thánh tọa trấn nhỉ?
Nếu không thì căn bản chẳng có mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người ta đâu.
Mấy Thánh Tôn ở hiện trường nhìn Thân Lô, rồi lại nhìn Tần Sướng, quả thực
không nhịn được sự tò mò.
“Tần trưởng lão, chiến đội Vấn Đao sao có thể là minh hữu của Phi Tiên môn
chứ?”
“Giữa các ngươi có quan hệ sâu xa gì sao?”
Bọn họ quả thật nghĩ không thông, hai bên sao có thể có quan hệ gì được chứ.
“Thực lực của chiến đội này rất thấp, thật sự không nhìn ra có điểm gì đặc biệt
chứ?”
“Bọn họ mà cũng đáng ư?”
Bị người ta nói là đồ gà trước mặt, đám người Thân Lô cũng không dám phản
bác.
Suy cho cùng thì cứ lấy đại một Thánh Tôn nào đó ra cũng có thể tiêu diệt toàn
bộ đội ngũ mấy người bọn họ.
Tần Sướng thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không có gì là xứng với
không xứng cả, chiến đội Vấn Đao người người ca tụng, vẫn luôn giữa mối
quan hệ hợp tác tốt đẹp với bổn phái.”
“Hai bên bọn ta hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ nhau, trở thành minh hữu vốn là
chuyện đương nhiên.”
Lời này làm mọi người nghe đến ngốc luôn.
Bọn họ nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được chiến đội Vấn Đao có thể giúp
đỡ gì được cho Phi Tiên môn.
Hơn nữa, ngoại trừ mấy tiên nhân ở gần chiến đội Vấn Đao, căn bản chẳng ai
từng nghe đến, dùng từ không đáng dể ý đến để hình dung còn chẳng bằng.
Bọn họ sao lại được người người ca tụng rồi?
Bọn họ cảm thấy Phi Tiên môn đang cố ý đùa giỡn cho mọi người vui.
Nhưng toàn bộ vẻ mặt của Tần Sướng và Chu Tử Hành đều nghiêm túc, càng
huống hồ chuyện này cũng không thể đùa.
Suyy cho cùng thì một tông môn cấp bậc như vậy, chuyện tuyên bố minh hữu là
một chuyện lớn.
Bọn họ có vô số điểm không đúng nhưng rồi cũng chỉ có thể tin chuyện này là
thật.
Nhất thời, toàn bộ mọi người ở hiện trường đều cảm thấy hoang đường vô kể.
“Hóa ra Thân Lô không hề nói phét, bọn họ thật sự có kết minh với Phi Tiên
môn ư?”
“Chiến đội Vấn Đao có tài đức gì chứ?”
“Chuyện này sao làm được vậy? Theo lí mà nói, đến cả trưởng lão của Phi Tiên
môn bọn họ còn không có tư cách nói chuyện nữa đúng không?”
“Chuyện này thật không tưởng nỗi mà.”
“Nếu đã là minh hữu của Phi Tiên môn rồi thì thân phận của chiến đội Vấn Đao
cũng khác đi rồi nhỉ?”
Có người nghĩ đến việc vừa rồi chế giễu Thân Lô, bất giác mồ hôi lạnh tuôn ra,
liền cố gắng níu vãn chút quan hệ.
“Thân đạo hữu, vừa rồi bọn ta có mắt không tròng, mạo phạm phải ngươi.”
“Thân huynh, vẫn mong ngươi đừng bận tâm chuyện đã qua, bọn ta chỉ có kính
ngưỡng chiến đội Vấn Đao các ngươi thôi.”
“Không sai không sai, ta sớm đã biết chiến đội Vấn Đao các ngươi là ngọa hổ
tàng long, thân tàng bất lộ, khí chất phi phàm, tư thế đế vương, xuất chúng lỗi
lạc…”
“Đó là tất nhiên, chiến đội Vấn Đao không lộ thân, thực tế lại vượt sức tưởng
tượng của người ta…”
Một màn tâng bốc nịnh hót này khiến Thân Lô và bốn thành viên cũng hoang
mang luôn.
Bọn họ xuất đạo nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên được đãi ngộ người
người cùng hâm mộ như minh tinh như vậy, không biết phải làm sao cho phải.
Đặc biệt là mấy Thánh Tôn, lại chủ động chắp tay về phía bọn họ.
“Chiến đội Vấn Đao, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Lão phu vẫn luôn đánh giá cao các ngươi, tương lai chúng ta nên qua lại nhiều
hơn.”
“Không ngờ Thân Lô Thánh Chủ lại có được quan hệ này, đúng là thất kính thất
kính.”
Tông môn của mấy Thánh Tôn này ở đều không có tư cách kết minh với Phi
Tiên môn, chỉ có thể xem như là ăn hôi danh tiếng mà thôi.
Vô tính, mấy người lại có phần đố kỵ.
Cả người Thân Lô đều hoang mang cả lên, hắn bất lực quay đầu nhìn về mấy
thành viên trong đội, như muốn hỏi bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả những gì xảy ra trước mắt không phải là một giấc mộng đó chứ?
Nhưng vẻ mặt của những thành viên khác cũng y hệt như hắn.
Mấy người bây giờ không phải cảm thấy mừng mà thấy sợ đây này.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người ở hiện trường cũng khó tin được, lại tò mò cực
độ, lòng Tần Sướng thấy buồn cười vô kể.
Chiến đội Vấn Đao đương nhiên không phải minh hữu của Phi Tiên môn rồi,
hắn chỉ mới nghe thấy cái tên này khi nãy mà thôi.
Nhưng cũng hết cách, ai bảo hắn đã nhìn thấy Khương chưởng môn đã thất lạc
bấy lâu nay rồi chứ?
Lão nhân gia hắn đứng chung với chiến đội Vấn Đao, vậy cho dù toàn bộ đội
ngũ này chỉ là Tôi Thể cảnh cũng đủ tư cách làm minh hữu của Phi Tiên môn
rồi.
Hoàn toàn không có gì không thỏa đáng cả.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt sai bảo của Khương Thành, hắn cũng hiểu
được.
Vừa rồi nhiều người chế giễu chiến đội Vấn Đao như vậy, cảm thấy Thân Lô
đang nói khoát, nên cố ý không công khai thân phận của Khương chưởng môn,
để đám người này nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân.
“Trận chiến lần này tạm đến đây, mọi người trở vè trước đi, mời mọi người tự
nhiên.”
Tần Sướng nói xong lại nhìn về phía Thân Lô.
“Thân huynh, là minh hữu, bọn ta và ngươi vẫn có chuyện cần bàn, có thể cùng
đi không?”
Nghe thấy lời này, mọi người thêm ngưỡng mộ lại vừa muốn phốt.
Ngưỡng mộ là bởi vì chiến đội Vấn Đao lại có thể được chủ động mời đến Phi
Tiên môn.
Muốn phốt là bởi hoàn toàn không hiểu được, Phi Tiên môn và chiến đội Vấn
Đao có thể thương lượng chuyện gì chứ?
Thượng lượng làm sao hợp lực với chiến đội này mới có thể đánh bại một
Thánh Chủ đỉnh phong ư?
“Ơ, chuyện này…”
Mặc dù ánh mắt của Tần Sướng và Chu Tử Hành đều rất hữu nghị, nhưng Thân
Lô vẫn rất bất an.
Hắn cũng không ngốc.
Bản thân rõ ràng không phải là minh hữu của Phi Tiên môn, đối phương vì sao
lại nói như vậy chứ?
Lẽ nào muốn lừa mình sang đó rồi giết sao?
Nhưng mà cũng không đúng, với thực lực của hai trưởng lão này, muốn giết
mình thì chỉ cần một chiêu, đâu cần phải phiền đến thế?
“Sao hả, Thân huynh không hân hạnh ư?”
Tần Sướng chau mày, cố ý nói một cách không vui: “Lẽ nào cảm thấy Phi Tiên
môn ta không đáng làm minh hữu với các ngươi sao?”
Thân Lô liền xua tay.
“Không không không, đương nhiên không phải, bọn ta cầu còn không được nữa
kìa.”