Không lâu sau, đám người chiến đội Vấn Đao theo Tần Sướng lên một hành
cung phi hành.
Tiếp đó cùng phi hành truyền tống một mạch về Phi Tiên môn.
Trên đường, Thân Lô vẫn không thể trấn an bản thân ngừng hoảng hốt.
Hắn lặng lẽ triệu tập các đội viên lại với nhau, lén truyền âm bàn bạc.
“Các ngươi cảm thấy bọn hắn định làm gì chúng ta?”
Đám đội viên cũng rất lo lắng, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
“Rõ ràng chúng ta không phải đồng minh của bọn hắn, nhưng họ lại nói có, thực
sự kì lạ quá.”
“Chuyện bất thường ắt có chỗ mờ ám, xem ra chúng ta sắp gặp chuyện không
tốt lành.”
Khương Thành mới vào đội có chút dở khóc dở cười.
“Đâu cần bi quan như vậy chứ?”
“Mọi việc đều có thể suy nghĩ theo chiều hướng tốt, không chừng người ta thực
sự xem trọng chiến đội Vấn Đao nên mới muốn làm đồng minh?”
Thân Lô tỏ vẻ đau khổ, than một câu: “Sao có thể thế được, chỉ với thực lực của
chúng ta, người ta có thể nhìn thấy thứ gì ở chúng ta nào?”
Khương Thành chìa tay ra.
“Đúng vậy, nếu đã thế thì người ta toan tính với chúng ta làm gì?”
Thân Lô há miệng, nhận ra bản thân chẳng thể phản bác nổi.
Cuối cùng chỉ đành nhắc nhở các đội viên: “Dù sao chuyện này có vẻ rất khác
thường, tất cả mọi người cẩn thận, nhất định không được chọc giận họ.”
Mọi người gật đầu với vẻ nghiêm trọng.
Sau đó họ nhận ra cách biệt chênh lệch quá to lớn, dù bản thân có cẩn thận ra
sao thì cũng chỉ là công cốc thôi.
Cứ như vậy, cả đám ôm tâm trạng thấp thỏm tới thẳng Phi Tiên môn.
Nằm bên trong Tiên sơn, căn cứ tổng bộ Phi Tiên môn có phần ẩn khuất, phải đi
xuyên ba bí cảnh mới tới nơi, cảnh gíac được nâng lên cấp cao nhất.
Song sơn môn thực sự cũng rất hùng vĩ đồ sộ, cảnh sắc tráng lệ.
Ngước lên nhìn dãy núi cao vút trước mặt, cảm thụ từng luồng khí tức cường
giả vượt xa bản thân, đám người chiến đội Vấn Đao một lần nữa ý thức sâu sắc
sự non yếu của mình.
Trái lại, Khương Thành không cho là thế.
Hắn nhíu mày nhìn quanh, thuận miệng oán trách Tần Sướng: “Dù phải cẩn
thận thì cũng không cần tới nước này chứ?”
“Ở trong này bí cảnh chồng chất lên nhau, xung quanh còn có đại trận ẩn giấu,
khó tránh ở ẩn quá rồi.”
Nghe hắn nói xong, bọn Thân Lô suýt bị doạ ngất.
Lão huynh, chẳng phải vừa rồi còn nói cần cẩn thận, chớ chọc giận cao nhân
Phi Tiên môn ư?
Ngươi chỉ trích thẳng mặt như này là để kiếm chuyện hả?
Ngươi chê đối phương không động thủ, muốn chết nhanh à?
Song, trái với dự đoán của họ, bọn Tần Sướng và Chu Tử Hành không hề nổi
giận.
Chỉ thấy hai trưởng lão cốt cán kia không hẹn mà cùng để lộ vẻ xấu hổ, trong sự
xấu hổ còn có chút bất đắc dĩ.
“Bọn ta cũng không còn cách khác.”
“Mười một tên Giáng thần giả kia thực sự khó đối phó.”
“Bình thường bọn ta chỉ có thể âm thầm tập kích quấy nhiễu một chút, thật sự
không có năng lực đấu trực diện với bọn hắn.”
“Nếu không vì bọn hắn rất ít hành động, cộng thêm việc bọn ta náu mình tốt,
hơn nữa Thiên Đạo ở thế giới này dường như luôn trợ giúp thì bọn ta đã bị
chúng tiêu diệt lâu rồi.”
Khương Thành gật đầu.
“Xem ra phải nhanh chóng diệt trừ tận gốc mười một Thánh miếu kia, để lại sẽ
là mối hoạ.”
Trước khi tới đây, hắn đã nắm được hành động của đám Giáng Thần giả trong
những năm gần đây qua lời đám Hồn Tổ và Minh Tổ.
Vả lại, từ hướng chảy của căn nguyên thế giới, hắn gần như đã đoán ra căn cơ
của đám Giáng Thần giả ở Nguyên Tiên giới.
Bọn Thân Lô không biết nên nói gì cho phải.
Nếu câu “Diệt trừ mười một Thánh miếu” là do chưởng môn Phi Tiên môn nói
ra thì cũng bình thường thôi, nhưng ngươi lại là kẻ chẳng bằng một Thánh Chủ,
có vẻ ngỗ ngược quá nhỉ?
Nhưng đúng lúc này, bọn họ cảm nhận được hàng ngàn luồng khí tức hùng
mạnh cực điểm đang nhanh chóng tiếp cận mình.
Mỗi một luồng khí tức cũng đủ khiến họ run sợ từ tận đáy lòng.
Đó là những sự tồn tại có thể tiêu diệt bọn hắn trong chớp mắt.
Thân Lô tuyệt vọng ra mặt, trogn lòng không khỏi than khóc.
“Không phải chứ… Dù có tiêu diệt chiến đội Vấn Đao cũng không cần bày trận
như vậy, bọn ta có tài cán gì đâu?”
Tiếp đó, hắn liền nghe thấy những tràng reo hò liên tiếp, mang theo sự vui
mừng tột độ và tình cảm sâu đậm.
“Khương chưởng môn!”
“Quả nhiên ngươi ở đây!”
“Ha ha, tốt quá, chúng ta hội ngộ nhau rồi!”
“Ta biết sớm muộn gì ngươi cũng đến!”
Một làn gió thơm thanh nhã quét qua, Kỷ Linh Hàm là người đầu tiên ôm lấy
Khương Thành.
Ngay sau đó, Lâm Ninh, Ấn Tuyết Nhi và mọi người cũng vây chặt hắn.
“Những năm nay ngươi đã đi đâu?”
“Làm bọn ta đi tìm “nhẹ nhàng” quá mà!”
“Tại sao không xuất hiện sớm hơn?”
Chỉ có các nàng mới dám oán trách trực tiếp với Khương Thành, còn đám La
Viễn, Đan Thái, Lục Phàm, Nguỵ Miểu không dám làm càn như vậy.
Thực ra mọi người sớm đã quen với chuyện này.
Suy cho cùng từ Hạ giới đến nay, Khương Thành và mọi người tách khỏi họ
không chỉ lần một lần hai, đã thành thói quen rồi.
Song cũng vì tách nhau nhiều lần nên họ mới có thể thực sự làm việc độc lập,
không đến nỗi biến thành kẻ níu chân vướng víu bên cạnh người hay mở hack
như Thành ca.
Mạc Trần vuốt chòm râu, tủm tỉm cười: “Đương nhiên là Khương chưởng môn
đi làm chuyện lớn rồi, bằng không vì sao hai mươi Giáng Thần giả trong truyền
thuyết chỉ còn mười một người?”
“Ta biết ngay là Khương chưởng môn đã đi làm chuyện lớn mà.”
“Lần này hắn tới, ngày tận thế của Giáng thần giả cũng đến.”
Thật ra đám Giáng Thần giả kia bị Di giết chết chứ không phải kiệt tác của
Thành ca.
Nhưng nghĩ lại nếu không vì hắn đoạt mất ba mảnh Hộ Tâm Kính, cộng thêm
việc dây dưa kìm chân Giáng Thần giả ở Tiên sơn thì Di cũng không chiếm
được cơ hội chí mạng để ra tay, thậm chí còn chẳng thể tới Giáng Thần đài một
cách thuận lợi.
Sau một phen tưng bừng với mọi người, lúc này Khương Thành mới buông Kỷ
Linh Hàm.
Sau khi kinh qua lần mô phỏng “Phi Tiên môn” ở con đường vàng kim, bây giờ
hắn chỉ thấy may mắn bởi mình không phải Thiên Đạo, vì thế có thể làm chút gì
đó cho nàng bất cứ lúc nào.
Lúc này, những người khác cuối cùng cũng dồn sự chú ý lên bọn chiến đội Vấn
Đao.
“Mấy vị này là?”
“Nhất định là bạn của Khương chưởng môn, vậy mà không nhìn ra?”
Tuy đám người chiến đội Vấn Đao có cảnh giới rất thấp nhưng mọi người ở Phi
Tiên môn bên cạnh Thành ca đều đã nhìn mãi thành quen, không hề xem thường
họ.
“Nếu là bạn của Khương chưởng môn thì cũng là người nhà của bọn ta.”
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
Thân Lô choáng váng mà nhìn vẻ tươi cười của đám người trước mặt, hồi lâu
vẫn chưa định thần lại.
Ngay từ khi đám Kỷ Linh Hàm hô lên câu “Khương chưởng môn” đầu tiên,
toàn thân hắn cứ như bị sét đánh trúng, đầu óc kêu ong ong.
Cái người trước đó đã gia nhập đội ngũ của mình, lại là…
Hắn nhìn Khương Thành với vẻ không thể tin nổi, có cảm giác mình đang nói
mớ.
“Ngươi, ngươi thật sự là lão tổ sáng lập ra môn phái - Khương Thành?”
Khương Thành khẽ mỉm cười.
“Đúng thế, ta đã nói ngay từ đầu mà, tiếc là các ngươi đều không tin.”
Shh!
Thân Lô và bốn tên đội viên hít một hơi lạnh, cảm thấy chuyện viển vông nhất
trên đời cùng lắm chỉ đến thế này thôi.
Cuối cùng bọn họ đã hiểu tại sao Tần Sướng và các môn đồ Phi Tiên môn lại nể
mặt “chiến đội Vấn Đao” như vậy.
Thì ra, thủ lĩnh thực sự của Phi Tiên môn lại ở ngay cạnh mình.