Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2497

Đối với đám người Thân Lô, đây là một trải nghiệm vô cùng ảo diệu.

Mặc dù đã thấy phản ứng của đám cấp cao Phi Tiên môn, tận mắt quan sát màn

chứng nhận thân phận thật của Khương Thành nhưng họ vẫn cảm thấy không

chân thật.

Những Tiên nhân trước đó không hề tôn trọng vị Khương chưởng môn kia mà.

Đường đường là một Cổ Thánh, dù có du ngoạn nhân gian thì cũng không thể

bình dị dễ gần như thế chứ?

Nếu là các đại lão khác, e rằng chỉ là Thánh Tôn cũng sẽ tiêu diệt mấy kẻ không

có mắt nhìn, làm tất cả đều khiếp sợ.

Còn Khương Thành vẫn luôn ôn hoà nhã nhặn, sau khi rời đi cũng không gây

chuyện.

Chuyện này thực sự quá khó tin.

Họ đâu biết rằng Khương Thành từng giết vô số kẻ thù, nhưng chỉ cần đối

phương không phải kẻ địch của hắn hay người bên cạnh hắn thì Thành ca còn

dễ dãi hơn bất cứ ai.

Bình thường, dù có bị nói năng xúc phạm thì hắn chỉ cười nhạt cho qua.

Hắn cũng không hề bất mãn với thân phận “đồng minh” của chiến đội Vấn Đao.

Sau đó hắn còn đặc biệt cho bọn Cam Tử Nghĩa và Lục Phàm dẫn bọn họ vào

Phi Tiên môn, nghiêm túc thảo luận việc kết đồng minh công thủ.

Điều này làm Thân Lô vừa mừng vừa lo, rưng rưng xúc động.

Còn Khương Thành ở bên này lại đối mặt với một vấn đề mới.

Bọn Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, Ấn Tuyết Nhi vừa vây chặt hắn đều cảm thấy

hơi khó chịu.

Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh đã là Cổ Thánh, chỉ khẽ nhíu mày.

Nhưng Ấn Tuyết Nhi có cảnh giới thấp lại trắng bệch mặt mũi, ánh mắt rã rời

vài giây mới hồi phục như thường.

Nàng nhìn Khương Thành từ trên xuống dưới mấy vòng, lúc này mới bất mãn

nói: “Ngươi đã làm gì ta?”

“Nhiều năm không gặp như vậy, vừa chạm mặt đã ám toán ta? Không phải

Khương chưởng môn giả chứ?”

Nghe nàng nói thế, những người khác cũng bắt đầu thấy lạ.

Cẩn thận cảm nhận, bọn họ phát hiện thậm chí không thể nhận thấy khí tức tiên

lực gì trên người “Khương chưởng môn” này, có vẻ hơi kỳ lạ.

Khương Thành bỗng có chút dở khóc dở cười.

Hắn khó khăn phóng thần hồn ra khỏi cơ thể đang bị trọc khí bao vây.

“Nhìn kĩ rõ ràng cho ta, thật giả cái gì?”

Thần hồn mỗi người đều có đặc điểm riêng có, tất cả lập tức thở phào nhẹ

nhõm.

“Đây đúng là Khương chưởng môn!”

“Hại ta sợ hết hồn.”

Mấy tên nịnh hót còn tận dụng cơ hội mà bắt đầu tâng bốc.

“Các ngươi vẫn còn nghi ngờ hả? Ta chẳng cần quan sát thần hồn hay tiên lực,

chỉ với khí chất đặc biệt kia đã không lệch đi đâu được.”

“Đúng đấy, kẻ nào có thể giả mạo phong thái của Khương chưởng môn?”

“Xem ra các ngươi chưa đủ hiểu rõ về lão nhân gia rồi…”

“Được rồi được rồi.”

Khương Thành vung tay áo trước mọi người.

“Có lẽ là vì cơ thể trọc khí của ta.”

“Thật sự không ngờ rằng sau khi cơ thể được cải tạo, không chỉ trong chiến đấu

mà nó cũng có ảnh hưởng lên những người khác kể cả khi bình thường.

Vừa rồi, khi ôm đám người Kỷ Linh Hàm, Lâm ninh, Ấn Tuyết Nhi, hắn không

hề kích thích khí hải lực trọc.

Bằng không, phản ứng của các nàng ắt sẽ mạnh hơn nữa.

Điều này khiến Khương Thành chẳng biết nên vui hay buồn.

Vui là vì uy lực của cơ thể trọc khí này lớn mạnh hơn dự tính của mình rất

nhiều.

Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh đều đã là Cổ Thánh, khí hải lực trọc chưa được kích

thích đã làm các nàng cảm thấy khó chịu, nếu kích phát sẽ ra sao đây?

Còn buồn là vì như vậy sẽ không tiện tiếp xúc thân mật với các em gái nữa.

“Xem ra sau này phải nghĩ cách cải tiến một chút, trước mắt cơ thể trọc khí này

hơi bất tiện.”

Những người khác ngạc nhiên không thôi.

“Cơ thể trọc khí?”

“Gì cơ? Trong cơ thể Khương chưởng môn có cả trọc khí ư?”

“Chẳng phải trọc khí và sinh linh mâu thuẫn với nhau hả, tại sao có thể tồn tại

trong cơ thể?”

“Chuyện này có gì lạ đâu, đây chính là Khương chưởng môn, làm chuyện gì

cũng bình thường thôi!”

Cũng chính vì là Khương Thành, nếu chuyện này xảy ra với người khác thì

phản ứng của bọn họ sẽ không chỉ là kinh ngạc đâu.

“Đúng rồi, không phải các ngươi ở Nguyên Tiên giới ư? Sao lại chạy đến Tiên

sơn?”

Mọi người lập tức kể lại loạt biến cố ở Nguyên Tiên giới trước đó.

Sau khi biết chuyện, Khương Thành cũng được mở rộng tầm mắt.

Hắn biết đám Giáng Thần giả kia đã đánh cắp căn nguyên thế giới ở Nguyên

Tiên giới, nhưng quả thực không ngờ rằng ảnh hưởng lại lớn đến thế.

“Không thể nào, bên đó cũng bước vào thời kì mạt pháp sao?”

“Thế thì hoang đường quá.”

“Nguyên Tiên giới đúng là nhiều tai nạn.”

Nghĩ kĩ thì Tiên Mẫu cũng cực khổ lắm.

Đầu tiên là đụng phải Di đánh cắp Thiên Đạo, ba nghìn căn nguyên tứ tán.

Tiếp đó lại đối mặt với hai pháp tắc trở về, sáu suối nguồn xâm lấn.

Sau cùng còn bị Giáng Thần giả biến thành đắt cằn sỏi đá, phải đi đâu để nói lí

đây?

Vả lại ngày nào cũng phải đối phó với trọc ma ở vùng ven.

“Không đúng, Tiên Mẫu cứ đứng nhìn thôi sao? Không định làm gì hết?”

Tuy đám Giáng Thần giả rất khó đối phó nhưng Tiên Mẫu là người đại diện của

Thiên Đạo, dù sao cũng phải làm gì đó, ngăn cản một chút, bù đắp một chút

chứ?

Căn nguyên thế giới đâu phải chuyện đùa.

Một khi chút căn nguyên cuối cùng biến mất, Nguyên Tiên giới sẽ hoàn toàn

mất đi căn cơ.

Thiên Đạo cái gì, pháp tắc cái gì, ba nghìn căn nguyên cái gì, tất cả đều sẽ tan

thành hư ảo, không còn nghĩa lý nữa.

Nàng vẫn tiếp tục dửng dưng chờ đến ngày tận thế của Nguyên Tiên giới sao?

Đám Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần lại rơi vào trầm tư.

La Viễn suy đoán: “Tiên Mẫu là một món Thiên Đạo chí bảo, hành động của

nàng bị Thiên Đạo quản thúc, mà Thiên Đạo không thể trực tiếp ra tay với bất

cứ sinh linh nào. Vậy nên dù nàng có lòng hơn nữa thì vẫn chẳng đủ năng lực,

đúng không?”

Tần Sướng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

“Phải, dù nàng có muốn ngăn cản thì cũng không thể trực tiếp can thiệp vào.”

“Mà nàng lại được bồi dưỡng bởi các Chính Thần dòng chính, căn bản đã bị

tiêu diệt hết rồi, thế nên nàng hoàn toàn không có năng lực đấu với đám Giáng

Thần giả, chỉ có thể làm người đứng ngoài.”

Khương thành cẩn thận ngẫm lại, hình như chỉ có khả năng này thôi.

Song ngay sau đó lại thấy có gì đó sai sai.

Chẳng phải cuối cùng Tiên Mẫu cũng đích thân nhúng tay vào trận đại chiến

giữa Di và Thu Vũ Tuyền hay sao?

Người ta có thể dùng được cả đao Tịnh Trần, đâu có vẻ bị trói buộc?

“Thôi, nghĩ đến việc trước mắt đã.”

“Ít nhất không thể để đám Giáng Thần giả kia được như ý.”

Hắn nhìn sang bọn Kỷ Linh Hàm: “Ta định diệt trừ mười một tên Giáng Thần

giả kia một lượt, có cách nào để bọn hắn tập hợp với nhau hay không?”

Thành ca không lo đánh không lại, mà là sau khi giết chết một hai tên thì bọn

Giáng Thần giả còn lại sẽ trốn đi hết.

Đến lúc ấy hắn phải tìm ở đâu.

Loại tâm thái này khá tương đồng với việc ban đầu Di cố tình nhử mồi để năm

tên GiángThần giả mất cảnh giác.

Hai người vô cùng tự tin với thực lực bản thân, chỉ cần có cơ hội giải quyết dứt

điểm thôi.

Ai nấy đều lao nhao bày mưu hiến kế.

Đan Thái đề nghị: “Hay là, Phi Tiên môn ta cố ý ra ngoài.”

“Chẳng phải đám Giáng Thần giả ấy đã muốn diệt trừ chúng ta từ lâu hay sao,

chỉ cần chúng ta công khai xuất hiện thì bọn hắn chắc chắc sẽ không nhịn được

mà ra tay.”

Mạc Trần lắc đầu.

“Đám Giáng Thần giả ấy cực ít đích thân ra mặt, bọn hắn không dốc hết lực

lượng đâu.”

“Đến lúc đó cùng lắm chỉ có dăm ba tên xuất hiện, sau khi Khương chưởng

môn tiêu diệt chúng, đám Giáng Thần giả còn lại sẽ càng trốn sâu hơn.”
Bình Luận (0)
Comment