Sau khi biết danh sách xuất chiến của Phi Tiên môn, mười một Giáng Thần giả
triển khai bàn bạc nội bộ.
Kết luận họ đưa ra chỉ có hai chữ - Có bẫy.
“Chuyện này kì lạ quá thể.”
“Cho dù Phi Tiên môn huênh hoang đến mấy cũng sẽ không đâm đầu vào chỗ
chết công khai như thế.”
“Với lại năm người kia nữa, sao họ có thể đặt hy vọng lên một đám thế kia?
Thật sự trông chờ các nàng đánh thắng chúng ta hả?”
Vì trong đội ngũ bên Phi Tiên môn xuất hiện hai Thánh Tôn nên bọn hắn càng
sinh lòng nghi thần nghi quỷ.
Bên phía Phi Tiên môn, mười một “đội viên” sắp tham gia đoàn chiến đỉnh
phong lại đang đi ra sau núi.
Dọc theo đường đi, Thanh Long Đại Đế Huyền Minh nhịn không được mà hỏi
mấy câu.
“Thật quá bốc đồng!”
“Nhất định cần có toàn bộ đội viên là Cổ Thánh, ta thấy Thanh Sắc và Tâm Đế
cũng rất thích hợp, thực lực rất khá.”
“Như bây giờ thì không được đâu.”
Tuy oán trách ra miệng nhưng thật ra hắn cũng chẳng muốn rời đội.
Sau khi xuyên qua sau núi, tới một vùng đồng không trong xanh, hắn lại chủ
động thúc giục Kỷ Linh Hàm.
“Lâm trận mới mài gươm, không nhanh không được. Chỉ có một tháng chuẩn
bị, mau mau tập phối hợp đi.”
“Tuy rằng thực lực không thể bắt kịp bên kia nhưng tóm lại vẫn cần tập luyện
phối hợp, cố gắng làm quen năng lực của nhau…”
Đang nói dở câu, giọng nói của hắn bỗng kẹt lại trong cổ họng.
Bởi vì một gương mặt tươi cười bỗng hiện ra từ phía xa.
“Khương Thành!”
Lam Đề, Thương Linh, Mâu Vũ không hẹn mà cùng lộ vẻ mừng rỡ như điên,
lập tức vọt tới trước Thành ca bằng tốc độ nhanh nhất.
“Cái tên nhà ngươi, rốt cuộc cũng chịu trở lại thăm bọn ta?”
“Ta biết ngay là ngươi vẫn còn ở đây!”
Băng Cực và Minh Đồng hồi nãy còn mặt ủ mày chau, dọc đường không nói
một lời, giờ đã để lộ nụ cười thoải mái đã lâu chưa thấy.
Như thể điều phiền muộn ban nãy đã tan thành mây khói sau khi nhìn thấy
Khương Thành.
Huyền Minh vốn đang căng thẳng cũng bất ngờ nhẹ nhõm lại.
“Hoá ra là có tiểu tử này, ta nói Phi Tiên môn các ngươi sao dám to gan quá
vậy.”
Song hắn cũng sẽ chẳng trực tiếp tâng bốc Khương Thành.
“Cho dù có tiểu tử này thì đám các ngươi cũng quá bất cẩn nhỉ?”
“Có phải là đánh giá quá cao thực lực của tiểu tử này rồi không, nhiều năm
không gặp, hắn có thể đánh bại Giáng Thần giả ư?”
Những người ở đây hoàn toàn không thèm quan tâm quan điểm của hắn.
Đám nữ nhân Lam Đề, Thương Linh, Mâu Vũ gặp lại Khương Thành sau một
thời gian xa cách, kể một lượt chuyện xảy ra trong những năm qua, lập tức bắt
đầu tấn công tập thể.
“Vậy nên hoá ra còn ngươi sẽ tham gia trận chiến này?”
Lam Đề không nhịn nổi mà nhéo hông đối phương, bất mãn nói: “Sao ngươi
không xuất hiện sớm hơn chút, hại ta lo lắng vô ích lâu như vậy!”
“Phải đấy.”
Ánh mắt Thương Linh khẽ đảo, liếc nhìn Khương Thành, “Vừa về đã làm tổ ở
nơi thư thái như Phi Tiên môn, không hề đi thăm bọn ta, lại còn giấu giếm tin
tức.”
“Trông có vẻ quan hệ giữa chúng ta chung quy không chỉ thua kém một bậc thôi
đâu.”
Khương Thành lặng lẽ nghía sang Kỷ Linh Hàm, phát hiện sắc mặt nàng vẫn
như thường, lúc này mới bất lực mà dang tay với mọi người.
“Ta là chưởng môn Phi Tiên môn mà, vì xử lý sự vụ trong môn phái nên đương
nhiên phải về đây trước, vốn định qua một thời gian sẽ đi gặp các ngươi…”
Hắn không nói thì còn được, vừa mở lời đã làm mọi người buồn nôn.
“Xử lý sự vụ môn phái?”
Mâu Vũ đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, không hề che giấu nét khinh
bỉ.
“Ta không biết phong cách của ngươi chắc? Ngươi và sự vụ môn phái có quan
hệ với ngươi sao?”
Lam Đề nói sâu xa: “Đừng quên, ngươi không chỉ là chưởng môn nơi này,
ngươi còn là đại hiền giả Vu tộc bọn ta, chẳng lẽ bọn ta không có chút địa vị
nào trong lòng ngươi sao?”
Thương Linh thản nhiên nói: “Xem ra Thương Long Đại Đế nhà ngươi cũng
không coi Long tộc ra gì.”
Các nàng bắt đầu cùng lên tiếng, ngay cả Băng Cực cũng hơi hé miệng, định nói
gì đó.
Mặc dù cuối cùng cũng nhịn không nói nhưng chẳng thèm che giấu ánh mắt u
oán.
Nghĩ kĩ lại, Khương Thành vẫn mang cái danh hiệu Băng Thần ở Băng tộc, căn
bản là tương đương với người đứng đầu Băng tộc, nhưng chưa từng thực thi
chức trách của mình.
“Các ngươi làm sao vậy, suy nghĩ nhiều quá hả?”
Thành ca cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Hôm nay là thế nào đây, tổ chức lập đội phê bình hắn à?
“Có thể nói về chính sự hay không?”
Đám nữ nhân vốn chỉ mượn cớ để khơi chuyện của mình một chút, thật sự cũng
không muốn ép hắn.
Nhắc đến chính sự, Lam Đề liếc nhìn La Viễn.
“Đã có ngươi thì La Viễn sẽ rút lui khỏi đội này nhỉ?”
“Không cần, hắn vẫn ở chung đội với các ngươi thôi.”
Khương Thành lắc lắc ngón tay.
“Gì cơ?”
Huyền Minh mới vừa nãy còn nói kháy Khương Thành, lúc này bỗng nhảy cẫng
lên.
“Ngươi không gia nhập đội của bọn ta ư?”
“Tiểu tử nhà ngươi muốn làm gì? Không muốn thắng hả? Định trơ mắt nhìn bọn
ta đâm đầu vào chỗ chết à?”
“Các ngươi hiểu lầm rồi.”
Kỷ Linh Hàm đứng một bên đáp lời, nói rõ kế hoạch của Khương Thành.
Vẻ mặt Huyền Minh lập tức chuyển sang vui sướng và mừng rỡ, hoá ra đội của
mình chỉ là nguỵ trang à?
Không cần xuất chiến, vậy thì chẳng cần lo sẽ bị Giáng Thần giả giết chết.
Chẳng có gì nguy hiểm cả.
Không nói sớm, hại tim ta cứ đập thình thịch.
Nghĩ tới đây, hắn trừng mắt nhìn Khương Thành và Kỷ Linh Hàm một cách
“bất mãn”.
“Các ngươi có ý gì đây?”
“Ta gia nhập đội ngũ này với một tấm lòng đầy nhiệt huyết, chính là định mặc
kệ sống chết, hợp lực chiến đấu, dốc một phần sức mọn cho phe Ngũ Thần.”
“Kết quả các ngươi nói ta biết đây chỉ là ngụy trang? Không cần ta xuất chiến?”
“Chơi ta hả?”
Đây không phải lần đầu Khương Thành và lão già này tiếp xúc với nhau, sao có
thể không nhìn ra tâm can tỳ phế của đối phương?
“Nếu ngươi đã hăng hái như thế.”
“Về sau ta sẽ lập một đội triển khai đấu trực diện với Giáng Thần giả, sẽ cho
ngươi làm thành viên chủ lực của đội này là được.”
“Như vậy ngươi đã hài lòng chưa?”
Nét vui mừng trên mặt Huyền Minh cứng lại.
Đương nhiên hắn không muốn đi chém giết thật, chỉ là vừa rồi làm màu khoe
mẽ mà thôi.
Lúc này nghe Thành ca muốn dẫn mình đi cùng, lão già này lập tức tái xanh mặt
mày.
“Khụ khụ, ngươi đã cho ta và Kỷ Linh Hàm làm đội ngụy trang rồi, sao lại có
thể trở mặt xoành xoạch?”
“Mặc dù ta rất muốn góp sức, nhưng không bột sao gột nên hồ, ta vẫn phải cố
mà tiếp tục ở lại đội này cho tốt…”
Mọi người không thể nhìn thẳng mặt lão Long chẳng biết xấu hổ kia nữa.
Lam Đề ân cần hỏi: “Ngươi có nắm chắc không? Ta nghe nói tất cả Giáng Thần
giả đều có năng lực đặc biệt, hơn nữa bản thân còn vượt xa Cổ Thánh bình
thường, ai cũng rất khó đối phó.”
“Hay là, ta gia nhập đội ngươi nhé?”
“Không cần không cần, ta tự có cách hủy hoại kẻ địch.”
Khương Thành cười tủm tỉm, phất tay áo.
Đã có hệ thống, hắn đâu cần đồng đội.
Thương Linh nói: “Vậy ngươi có cần chuẩn bị gì không? Hay có muốn bọn ta
hỗ trợ gì không?”
Khương Thành vốn định đáp không có.
Nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ tới một chuyện.
“Có nguyên liệu nào không bị trọc khí ăn mòn mà vẫn truyền được lực trọc
không?”