“Không bị trọc khí ăn mòn?”
“Lại còn muốn có thể truyền lực trọc?”
Đứng trước yêu cầu của hắn, mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu.
Với trọc khí, bất cứ tiên nhân nào cũng không tránh kịp, ai có thể nghĩ đến việc
làm ra binh khí vận chuyển được lực trọc.
Nhưng Khương Thành lại thật sự có nhu cầu này.
Lần trước, khi đi theo bọn chiến đội Vấn Đao tiêu diệt đám Thánh Chủ nọ, bội
kiếm trong tay hắn suýt nữa đã bị phá huỷ vì không thể chịu nổi lực trọc.
Nếu tạo ra được một thanh kiếm có thể truyền lực trọc vào, cho dù chỉ là tiên
khí bình thường cũng có ý nghĩa rất lớn với hắn.
Bởi vì khi ấy kiếm đạo mà hắn phát huy sẽ được điều chỉnh bởi lực trọc.
Không giống như trước đây, khi thân kiếm chỉ được bao phủ bởi một lớp lực
trọc bên ngoài, nhưng trên thực tế bản chất của kiếm đạo chẳng hề thay đổi.
Băng Cực suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chầm rãi lắc đầu.
“E rằng ở Nguyên tiên giới cơ bản không có loại nguyên liệu này.”
Mạc Trần cũng thở dài.
“Đúng vậy, toàn bộ Nguyên Tiên giới cũng coi như là hệ thống thanh khí, hẳn là
không có thứ nguyên liệu đó đâu?”
Huyền Minh bĩu môi, thuận miệng nói: “Nguyen Tiên giới không có thì tìm bên
ngoài Nguyên Tiên giới chứ sao.”
Mọi người nhất thời im lặng.
Bên ngoài Nguyên Tiên giới chỉ có loạn lưu hỗn độn, nào có nguyên liệu gì?
Song, người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Khương Thành thực sự động tâm.
Sau khi mọi người rời đi, hắn nghiêng mình bay khỏi Tiên sơn.
Kẻ từ lần tiêu diệt Tả Thập Nhất và tiến vào Giáng Thần đài, đây là lần đầu tiên
hắn trở về Nguyên Tiên giới.
Vừa trở lại Ngoại giới, trên đầu hắn toàn là mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm râm
ran.
Trong phút chốc, màn trời đen kịt.
Toàn bộ Nguyên Tiên giới dường như lâm vào thời khắc tận thế, tất thảy simh
linh đều thấp thỏm lo sợ, hoàn toàn không biết chyện gì sẽ xảy đến.
Khương Thành có thể cảm nhận được một luồng sát khí nồng nặc đang nhắm
vào chính mình.
Mà ngọn nguồn của sát khí ấy lại chính là Thiên Đạo.
“Chuyện gì đây?”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, buồn bực nói: “Ca không định đối nghịch với ngươi,
nhưng ngươi lại muốn xuống tay với ta?”
Có lẽ mấy câu này đã có chút tác dụng, mây đen trên đầu cũng từ từ tản đi.
Ánh sáng một lần nữa chiếu rọi cả một vùng, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác mà
thôi.
“Quả thực không lý giải nổi.”
Khương Thành nhún vai, nhưng không quan tâm quá.
Khi hắn đang định lên đường đến vùng ven Nguyên Tiên giới, bầu trời trước
mắt bỗng hoá thành chín màu, một đài sen mang theo tiên âm trùng điệp chầm
chậm đáp xuống.
Hai bên đài sen có bốn kim đồng ngọc nữ tháp tùng, người đang ngồi ngay ngắn
ở giữa là một nữ nhân có tướng mạo trang nghiêm, chính là Tiên Mẫu mất tích
từ lâu.
Thái độ của nàng đối với Thành ca cũng rất đặc biệt.
Sau khi mở mắt, nàng chủ động mỉm cười.
“Đã lâu không gặp.”
Khương Thành tỏ vẻ không vui: “Đúng vậy, quả là đã lâu không gặp, vừa chạm
mặt đã muốn phủ đầu ra oai với ta phải không?”
Theo hắn, trận sấm sét cuồn cuộn vừa rồi nhất định là tác phẩm của Tiên Mẫu.
Quả nhiên nữ nhân này đang dồn sức để giết hắn đây mà.
Nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng nàng lại dừng tay.
“To gan!”
“Dám bất kính với Thần Chủ…”
Kim đồng ngọc nữ mới quắc mắt trừng Khương Thành vừa mở miệng quát lớn
đã bị Tiên Mẫu cắt ngang.
Nàng phất tay áo, sau đó khẽ thở dài một hơi.
“Ngươi hiểu lầm ta rồi.”
“Vừa nãy ta chẳng những không hại ngươi mà ngược lại còn cứu ngươi một
phen.”
“Ha ha?”
Thành ca đã bị nàng chọc cười.
“Ngươi cứu ta? Ngươi không hại ta thì thôi, trái lại còn cứu ta?”
Tiên Mẫu nghiêm túc gật đầu.
“Vừa rồi Thiên Đạo muốn tiêu diệt ngươi, nhưng đã bị ta cố gắng ngăn cản.”
Nàng nhìn mặt Khương Thành chằm chặp, như thể muốn nhìn thấu tất cả những
bí mật ẩn sâu sau ấn đường kia.
“Ta cũng muốn biết vì sao ngươi lại làm Thiên Đạo nổi sát tâm.”
Nghe nàng nói thế, Khương Thành đã đoán được nguyên nhân.
Lẽ nào là vì bây giờ cơ thể hắn toàn là trọc khí nên Thiên Đạo mới nảy sinh
địch ý?
Suy cho cùng thì Nguyên Tiên giới không ngừng khuếch trương ra bên ngoài,
cũng chính là liên tục va chạm với loạn lưu hỗn độn, sinh ra hai thứ khí thanh
và trọc, sau đó sẽ là quá trình diệt trọc khí giữ lại thanh khí.
Với Nguyên Tiên giới, trọc khí là thứ đối nghịch không thể cùng tồn tại.
“Xem ra ngươi đã tìm ra nguyên nhân.”
Con ngươi Tiên Mẫu hơi co lại, nét bài xích theo bản năng từ từ biến mất.
“Không ngờ ngươi và trọc khí lại tồn tại cùng nhau.”
Khương Thành không muốn bàn luận chuyện này với nàng.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, cảm nhận một hồi, phát hiện nơi này đã thực sự
rơi vào “thời đại mạt pháp” như lời đám đệ tử Phi Tiên môn nói.
Độ dày của khí Tiên Nguyên thậm chí còn kém hơn Trung Tiên giới khi trước.
Đưa mắt quan sát một vòng, các thứ thiên tài địa bảo trung và cao cấp từng rất
dễ tìm thấy sớm đã mất tăm.
Khương Thành tốn công tìm kiếm một phạm vi rất lớn mới nhìn thấy một vài
cây tiên thảo nhất giai nhị giai.
Trong phạm vi mấy tỷ dặm quanh đây, chỉ có một ít tiên mạch cấp thấp, nếu là
ngày trước thì chỉ là vùng đất hoang vắng.
Nhưng hiện tại, cạnh mấy tiên mạch ấy lại đông nghịt các môn phái và gia tộc
tu tộc.
Cảnh giới của đám gia tộc và môn phái ấy cũng thấp đến khó tin.
Đã lâu lắm rồi Khương Thành chưa thấy kẻ tu luyện có cảnh giới thấp như
Thiên Tiên và Huyền Cảnh.
Nhưng lúc này, mấy Kim Tiên lác đác mà hắn bắt gặp lại là cao thủ đứng đầu
mấy tỉ dặm xung quanh.
Đa số người tu luyện chỉ có cảnh giới Chân Tiên và Thiên Tiên mà thôi.
“Cứ tiếp tục thế này, chẳng phải một ngày nào đó sẽ xuất hiện Đại năng Linh
Đài cảnh, lão tổ Phân Hồn cảnh?”
Hắn nhìn Tiên Mẫu với vẻ tò mò.
“Nguyên Tiên giới biến thành thế này, ngươi không định làm gì ư?”
“Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cục diện từng bước chuyển biến xấu đi?”
“Hay là, ngươi vẫn còn kế hoạch đặc biệt?”
Tuy hắn và Tiên Mẫu không phải kẻ cùng chung chí hướng nhưng thân là sinh
linh lớn lên trong Nguyên Tiên giới, hắn cũng không thích cảm tượng khắp nơi
hoang vu như bây giờ.
“Ta còn kế hoạch gì chứ?”
Trên mặt Tiên Mẫu toát lên vẻ bất đắc dĩ và cô đơn.
“Căn nguyên thế giới đã bị đám Giáng Thần giả kia đánh cắp, đến khi nó thật sự
cạn khô, kỷ nguyên thứ tư sẽ không xuất hiện lần nữa, ta được cái gì đây?”
“Khi đó, bản thân cũng muốn tiêu vong cùng Thiên Đạo.”
Khương Thành cau mày nói: “Tại sao ngươi không đi diệt trừ đám Giáng Thần
giả kia?”
“Nếu ta có thể đích thân tiêu diệt bọn chúng thì lần trước đã không cần mượn
tay kẻ khác.”
“Kẻ khác” được mượn tay trong lời Tiên Mẫu chính là Di.
Lúc này Khương Thành mới chợt hiểu thì ra đằng sau chuyện Di tấn công
Giáng Thần đài còn có bóng dáng nàng ủ mưu tính kế.
“Quanh co một hồi lâu, trước đây ngươi từng ngồi nhìn liên minh Thần Đạo bị
diệt nhưng không ra mặt, là cố ý hả?
Ngẫm kĩ lại, chẳng phải ngay từ đầu Tiên Mẫu đã đợi Di và Giáng Thần đài
sống mái với nhau hay sao?
Nàng biết sớm muộn gì đối phương cũng sẽ đánh một trận.
Vì vậy nàng luôn ẩu náu phía sau, cố gắng làm mờ cảm giác tồn tại của mình,
tránh bị đối phương để ý đến.
Không cần làm gì hết, chờ lưỡng hổ đánh nhau, nàng xuất hiện ở thời khắc mấu
chốt là đủ.
“Ngươi nói không sai, Di và đám Giáng Thần giả kia, ta không muốn giữ lại
một ai.”
Tiên Mẫu không hề phủ nhận ý đồ của bản thân.
“Tiếc là lần đó ta có chút nóng vội, nóng lòng giết kẻ thù mạnh là Di, để sót
mười một tên Giáng Thần giả, kết quả gây thành mối hoạ hôm nay.”