Mặc dù Khương Thành đã sớm đoán ra Tiên Mẫu ẩn mình đằng sau, chắc chắn
có mưu lớn, nhưng khi nghe chính miệng nàng thừa nhận, Thành ca vẫn không
khỏi cảm khái.
Nữ nhân này đúng là đã hạ một ván cờ lớn.
“Vì để Di và Giáng Thần giả đánh nhau, ngươi chấp nhận ở yên, cứ vậy đứng
nhìn mười mấy thần điện của liên minh Thần Đạo bị tiêu diệt?”
“Bằng không thì sao?”
Tiên Mẫu thản nhiên đáp: “Bản thân ta hy vọng bọn hắn có thể kiên trì giữ
vững, nhưng tiếc là họ không có năng lực ấy.”
Khương Thành nhất thời không biết phải nói gì.
“Cuộc chiến thần vị” sục sôi năm đó đã khiến gần như toàn bộ Đại năng và lão
hủ ở Nguyên Tiên giới cùng lập tức hành động ngay khi nghe tin, vì nó mà
chiến đấu hăng say, vì nó mà điên cuồng.
Thậm chí chính Thành ca cũng cảm thấy sự xuất hiện của mười mấy Chính
Thần là đại diện cho một khuôn phép mới.
Nhưng, trong mắt Tiên Mẫu, đám Chính Thần kia đều không có giá trị, dường
như chỉ là sự tồn tại có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, hoàn toàn không được coi
trọng.
Đồng thời, trong mắt Thiên Đạo, Chính Thần là những sinh linh mạnh hơn một
chút mà thôi.
Tiên nhân sinh rồi lại diệt. Đối với Thiên Đạo, đó chẳng qua chỉ là vòng tuần
hoàn của đất trời.
Đám này chết sẽ có một đám tiếp theo, Tiên Mẫu vốn chỉ quan tâm sự cân bằng
của Thiên Đạo nên tất nhiên sẽ chẳng có cảm giác gì.
“Đạo ấn kia thì sao?
Khương Thành đang nhớ tới Thiên Phong thạch.
Hắn nhớ rằng ban đầu vì muốn Giáng Thần giả trợ giúp nên hơn năm mươi
Chính Thần đã chấp nhận điều kiện, rót một chút lực Thiên Đạo vào Thiên
Phong thạch.
Cũng vì lần ấy nên Thiên Đạo không thể ngăn chặn Thiên Phong thạch nữa.
Sau cùng, Thiên Phong thạch thuận lợi đánh cắp căn nguyên thế giới sản sinh ra
Nguyên Tiên giới.
“Ngươi cố ý ngồi chờ xem nghêu sò đánh nhau để làm ngư ông đắc lợi, hẳn là
không ngờ sẽ phạm phải sai lầm lớn đến thế?”
Nếu không vì sai sót khi đó, Nguyên Tiên giới cũng sẽ không lâm vào “thời đại
mạt pháp” như bây giờ.
Sắc mặt Tiên Mẫu không thay đổi nhiều lắm.
Sai lầm lần ấy đã qua rất lâu, nàng có căm tức thì cũng hết lâu rồi.
“Thiên Phong thạch đúng là một sự tồn tại khó dây dưa, nó chính là khởi nguồn
tai hoạ cho Nguyên Tiên giới.”
Nàng bình tĩnh nhìn Khương Thành, nghiêm nghị nói: “Ngươi có cách huỷ diệt
Thiên Phong thạch?”
“Chỉ cần phá huỷ được nó, căn nguyên thế giới có thể hồi phục, Nguyên Tiên
giới sẽ trở lại vẻ phồn hoa như xưa.”
Thành ca tỏ vẻ hắn chưa từng có ý nghĩ này.
Song nghe Tiên Mẫu nói vậy, hắn cũng thật sự bắt đầu cân nhắc tính khả thi của
nó.
“Ta chưa có manh mối gì về việc này.”
Hắn nhún vai, cố tình trêu đùa: “Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn tiêu diệt ta ư,
bây giờ lại nghĩ tới chuyện xin ta trợ giúp, có phải hơi quá đáng không?”
Tiên Mẫu khẽ thở dài một hơi.
“Phải có lúc này lúc khác chứ.”
“Nếu xét hẳn hoi thì ngươi thực sự không phải kẻ gây hại cho Nguyên Tiên
giới, mà chính là đám Giáng Thần giả đang huỷ hoại căn cơ của Nguyên Tiên
giới.”
Khương Thành vốn không định trao đổi với nàng quá nhiều.
Lúc này thấy nàng muốn cầu cạnh mình, bản năng nghiệp vụ của hắn lại từ từ
nổi lên.
“Sự tổn thương khi xưa ngươi tạo ra cho ta, không thể gạt đi chỉ nhờ một hai
câu nói.”
Hắn híp mắt cười, chà chà ngón tay: “Muốn ta giúp thì ngươi phải nghĩ cách
làm dịu tâm hồn bị tổn thương của ta…”
Tuy không hiểu động tác kia là gì nhưng đám kim đồng ngọc nữ cũng hiểu điều
hắn ám chỉ.
Đang lừa đảo bắt chẹt đây mà!
“Đúng là nực cười!”
Bốn đứa nhóc quắc mắt trừng trừng, tức giận đến mức tái mặt.
“Thần Chủ đích thân mời ngươi góp sức vì Thiên Đạo, đó là vinh hạnh của
ngươi, vậy mà ngươi dám đòi hỏi lợi ích?”
“Thật là không biết điều…”
“Vậy ư?”
Khương Thành thu tay phải lại, bĩu môi khinh thường.
“Vậy thì coi như ta không biết điều là được, vinh hạnh kiểu này không có cũng
được.”
Dứt lời, hắn phủi mông xoay người toan bỏ đi.
“Chờ một chút!”
Tiếng Tiên Mẫu vọng đến từ sau lưng hắn.
“Với thực lực của ngươi, chắc hẳn không có bảo vật nào có thể làm ngươi động
lòng? Ngươi muốn gì?”
Thành ca mỉm cười chân thành, quay đầu lại.
“Ai bảo ta không dùng được?”
Hiện tại thiên tài địa bảo và đan khí phù trận không còn nhiều nghĩa lý với hắn,
nhưng có thể dùng để đổi huyền tinh.
Huống hồ bản thân hắn không cần thì vẫn đem chia cho đệ tử bên người được.
“Ngươi là người đại diện của Thiên Đạo, Nguyên Tiên giới chính là hậu hoa
viên nhà ngươi thôi.”
“Cho ta vài tỷ thứ thiên tài địa bảo cửu giai, chẳng phải chỉ ngoắc tay là ra hay
sao?”
“Còn nữa, ta chưa từng thấy Hỗn Độn Tử Ngọc Tuỷ đâu, đưa ta mấy cân đi.”
Tiên Mẫu suýt bị hắn chọc giận đến mức bật cười.
Tên này có biết mình đang nói gì không?
Vài tỷ món nguyên liệu cửu giai?
Thật sự coi đó là cỏ dại đá vụn ven đường hả?
Lại còn cả mấy cân Hỗn Độn Tử Ngọc Tuỷ, đơn vị đo lường của thứ đó là sợi,
không phải cân, được chưa?
Nàng giơ tay ngăn đám kim đồng ngọc nữ đang sắp phát điên.
“Nếu là thời kỳ căn nguyên thế giới cường thịnh trước kia, dù vài tỷ món
nguyên liệu cấp chín là không tưởng, song mấy chục triệu món vẫn có thể
được.”
“Nhưng hiện giờ nơi này đã cạn kiệt tiên lực, giữa thời kỳ căn nguyên suy yếu,
ngươi cảm thấy ta có thể lấy ra hay sao?”
“Về phần Hỗn Độn Ngọc Tuỷ, vật này thoát ly khỏi Thiên Đạo, ta cũng không
thể nắm trong tay, lại càng chưa từng sở hữu.”
Khương Thành bỗng cảm thấy hụt hẫng.
“Cảm thương cho ngươi, đường đường là Tiên Mẫu mà nghèo rớt mồng tơi,
cọng lông cũng chẳng có.”
Kim đồng ngọc nữ suýt nữa bị hắn chọc phát rồ.
Tên này đúng là kẻ ngạo mạn nhất mà họ từng gặp.
Nhưng hết cách rồi, bản thân Tiên Mẫu không hề tỏ vẻ tức giận.
Trái lại nàng còn cười khổ: “Đúng là thế.”
“Ở địa vị của ta, vốn không thể hưởng chút tư lợi nào.”
“Thật là nhàm chán, ta biết không thể trông cậy vào ngươi giữa thời điểm mấu
chốt.”
Khương Thành phe phẩy tay.
“Vậy ngươi hãy truyền tống ta ra bên ngoài Nguyên Tiên giới đi, đợi ta xong
việc ta sẽ trở về xử lý Giáng Thần đài.”
Hiện tại hắn không thể sử dụng tiên lực một cách trôi chảy, căn nguyên Nguyên
Tiên giới cũng suy yếu, tốc độ di chuyển không bằng ngày trước.
Tiên Mẫu không hỏi hắn định làm gì.
Nàng khẽ mỉm cười: “Như ý ngươi.”
Chỉ trong chớp mắt, Thành ca đã xuất hiện giữa loạn lưu hỗn độn.
Tuy không còn Thiên Hoang Bất Diệt thể nhưng với thần thể hiện tại, loạn lưu
hỗn độn cũng không thể gây tổn thương cho hắn.
Nhưng ở trước mắt hắn, Nguyên Tiên giới vẫn đang đụng độ với loạn lưu hỗn
độn.
Sau khi đôi bên va chạm, trọc khí và thanh khí sẽ được sản sinh ra.
Song lúc này thanh thế và quy khô đã kém xa năm đó.
Bởi căn nguyên thế giới suy kiệt, Nguyên Tiên giới hôm nay sớm đã mất đi khí
thế bành trướng năm xưa.
Thậm chí Khương Thành còn thấy rất nhiều dải đất dọc ngoài rìa đang từ từ sụp
đổ, cuối cùng dần dần hoá thành hư vô dưới sự công kích từ loạn lưu hỗn độn.
“Cứ tiếp tục theo đà này, Nguyên Tiên giới sớm muộn cũng tàn lụi thành một
quả cầu con con, đám Giáng Thần giả kia đúng là không làm chuyện tốt.”
Hắn thu hồi lực chú ý, định tìm tòi trong loạn lưu hỗn độn một chút, xem thử có
nguyên liệu nào có thể chế tạo binh khí lực trọc hay không. Nhưng không hiểu
sao hắn bỗng cảm thấy cơ thể mình hơi là lạ.
Những thứ loạn lưu hỗn độn xung quanh vẫn đang va chạm với cơ thể hắn.
Sự va chạm là điều rất bình thường.
Tiên nhân có thực lực kém hơn sẽ bị thương, cường giả thì không có gì đáng
ngại, nhưng qua một thời gian dài cũng từ từ yếu đi.
Suy cho cùng, trong loạn lưu hỗn độn không có tiên lực để tiên nhân sinh tồn.
Nhưng lúc này, rất nhiều loạn lưu hỗn độn đang va chạm với Khương Thành lại
tiến vào trong cơ thể hắn.