Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2504

“Sao lại thế này?”

Phản ứng đầu tiên của Thành ca không phải là hoảng hốt, nhưng hắn cũng

không cảm thấy đây là một điều tốt lành.

Dù sao một Cổ Thánh ở trong loạn lưu hỗn độn quá lâu sẽ rơi xuống hàng

Thánh Tôn Thánh Chủ.

Đủ để chứng minh cái thứ này không hề thích hợp hay bổ béo với tiên nhân.

Phản xạ đầu tiên của hắn là đuổi đám loạn lưu hỗn độn kia ra ngoài.

Nhưng qua một lượt xem xét bên trong, hắn không hề tìm thấy chút loạn lưu

hỗn độn nào trong cơ thể mình.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi tiến vào cơ thể hắn, thứ loạn lưu hỗn độn kia

lập tức biến thành thanh khí và trọc khí.

Tiếp đó, trọc khí nhanh chóng bị khí hải lực trọc thu hút, hoá thành tu vi lực

trọc của hắn.

Còn thanh khí đã không như trước nữa.

Nó không hoá thành tiên lực hay hồn lực, mà là trực tiếp hợp vào thế giới bên

trong của Khương Thành.

Thành ca bất ngờ phát hiện thế giới bên trong cơ thể mình đang bắt đầu bành

trướng.

Tuy biên độ mở rộng rất nhỏ, không quan sát kĩ sẽ không nhận ra, nhưng quả

thực nó đang lớn mạnh lên.

“Cái này… Còn có thể như vậy à?”

Tuy Khương Thành hiểu nhiều biết rộng nhưng cũng cảm thấy chuyện này thật

sự quá kỳ lạ.

Kỳ thực, thế giới bên trong là một khái niệm khá mơ hồ, bao hàm cơ thể, tiên

lực, đạo tâm, hồn lực, quy tắc cảm ngộ, ý thức, là toàn bộ các yếu tố vốn có.

Nó lớn mạnh lên đồng nghĩa với tất cả các mặt đang tăng lên.

Cùng với việc loạn lưu hỗn độn được trút vào càng lúc càng nhiều, Khương

Thành thậm chí còn có thể cảm nhận được sự xuất hiện của nguồn.

Lúc trước hắn chỉ có nguyên xuất hiện ở đạo tâm, và đây cũng là dấu hiệu hắn

trở thành Cổ Thánh.

Lúc này, tiên lực, hồn lực, ý thức, huyết mạch, ba nghìn huyền văn của hắn

bỗng cùng sản sinh ra hình mẫu ban đầu của nguyên.

Điều này thậm chí còn làm hắn nhất thời quên đi sự vui mừng, trên hết lại là

cơn hoảng hốt nảy sinh sau nỗi nghi hoặc.

“Sao lại như vậy?”

“Làm thế nào mà xảy ra chuyện này được?”

“Loạn lưu hỗn độn có cả tác dụng này à?”

“Vậy vì sao người khác không phát giác, cũng không có ai từng tu luyện nó?”

Sau một hồi lâu suy tư, hắn dần tìm ra nguyên nhân.

Đầu tiên chắc là vì đặc thù của Thiên Hoang Bất Diệt thể, nó hoàn toàn không

nằm trong phạm vi của Thiên Đạo, cho hắn cơ hội phát triển độc lập.

Kỳ thực là do hắn đã có đạo nguyên.

Nói theo nghĩa nào đó, Cổ Thánh sản sinh ra đạo nguyên chính là một “Nguyên

Tiên giới” thu nhỏ.

Loạn lưu hỗn độn va chạm với Nguyên Tiên giới, trong tình huống đặc biệt ấy

sẽ sản sinh ra thanh khí và trọc khí. Thanh khí tăng cường cho Nguyên Tiên

giới, trọc khí lại làm tổn hại Nguyên Tiên giới, thậm chí biến hoá thành Trọc

Ma.

Vì vậy, khi loạn lưu hỗn độn va chạm với Cổ Thánh, nó cũng sẽ sinh ra thanh

khí và trọc khí.

Nếu là các Cổ Thánh khác, thanh khí cũng có tác dụng, nhưng đồng thời họ sẽ

phải đối phó với tác hại của trọc khí.

Tác hại do trọc khí mang đến thường vượt xa hơn cả hiệu quả của thanh khí.

Quá trình bồi dưỡng và huỷ diệt nảy sinh cùng lúc, nhưng huỷ diệt lại mạnh hơn

rất nhiều.

Dưới tình hình ấy, họ đi vào trong loạn lưu hỗn độn, kết quả cuối cùng là càng

ngày càng yếu đi, căn bản là mất nhiều hơn được.

Nhưng Khương Thành lại khác.

Bằng một cách thần kỳ, hắn chiếm được khí hải có thể hấp thu chuyển hoá trọc

khí và lực trọc.

Thay vào đó, trọc khí vốn có thể gây hại sẽ càng củng cố khí hải lực trọc của

hắn.

Và thanh khí vẫn sẽ làm lớn mạnh thế giới bên trong hắn như bình thường.

Nhìn theo cách này, hình như là trăm lợi không hại.

Song Khương Thành cũng chẳng dám vui mừng quá sớm, bởi vì trọc khí tụ lại

đang từng bước cải tạo thần thể của hắn.

Vì thần thể bị trọc khí cải tạo, việc sử dụng tiên lực và hồn lực của hắn vốn đã

trở nên bất tiện. Lúc này lại đang tiếp tục cải tạo, chẳng biết về sau sẽ biến

thành dạng gì.

“Cho dù thế giới bên trong cơ thể có mạnh mẽ trở lại thì sau này cũng bị trọc

khí cản trở, bất kể là tiên lực, thần hồn hay quy tắc, tất cả đều không thể phát

huy ra nữa.”

“Đúng là làm người ta khó lựa chọn mà.”

Lúc này, hắn không thể đoán được sự chuyển biến này là tốt hay xấu.

Hỏi thăm hệ thống, nhưng nó không cho ra dự đoán nào, tất cả chỉ có thể dựa

vào sự tìm tòi của hắn.

Trong mơ hồ, Khương Thành có cảm giác chính mình có thể thoát ly khỏi trực

giác của hệ thống.

Trước đó, dù hắn làm gì, hệ thống cũng không lấy làm lạ.

Đối mặt với bất cứ tình huống nào, hệ thống dường như đã có dự liệu từ lâu.

Song, kinh nghiệm hắn hiện đang sở hữu có vẻ đã vượt ra khỏi phạm vi nhận

thức của hệ thống.

Điều này làm cho Khương Thành lần đầu tiên có chút bất an, đồng thời hơi

hưng phấn.

Ra khỏi phạm vi hệ thống kiểm soát, nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, hệ thống

có thể sẽ không xử lý được.

Tình hình của hắn sẽ không còn an toàn nữa.

Song về mặt khác, hắn lại cảm thấy rất kích thích, có chút nóng lòng muốn thử

nghiệm.

Cuối cùng, hắn quyết định tiếp tục sục sạo dọc theo con đường vô danh kia.

Bên trong loạn lưu hỗn độn không có căn nguyên quy tắc, hiển nhiên cũng

chẳng tồn tại khái niệm thời gian.

Nhưng cũng may có Tiên Mẫu ghi nhớ giúp hắn.

Một tháng sau, nàng đúng giờ xuất hiện ở rìa Nguyên Tiên giới, đánh thức

Khương Thành.

Nàng không hề biết về sự biến hoá của loạn lưu hỗn độn bên trong cơ thể

Khương Thành, nhưng nàng có thể nhìn ra hắn hơi khác trước.

Nếu phải cố miêu tả thì khí tức của hắn thậm chí còn kém hơn lúc trước.

Ngay cả khi đã cẩn thận cảm nhận thì nàng cũng rất khó có thể cho rằng nam

nhân trước mặt là một tiên nhân hùng mạnh.

“Ngươi cần phải trở về.”

Khương Thành mở hai mắt, gật đầu với nàng.

Đột nhiên lại hỏi một câu quái lạ.

“Có phải ngươi biết ta muốn đánh một trận với đám Giáng Thần giả kia hay

không?”

Tiên Mẫu im lặng vài giây, sau đó bình thản gật đầu.

Khương Thành nói một cách sâu xa: “Thì ra… Tiên sơn cũng nằm dưới tầm mắt

của ngươi.”

Điều này chắc chắn đã nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.

Dù là Hồn Tổ, Minh Tổ hay Kỷ Linh Hàm, Tâm Đế, Huyết Đế, ai nấy đều cho

rằng Tiên sơn không hề dính dáng tới Nguyên Tiên giới.

Bọn họ hoàn toàn không biết vẫn có một đôi mắt luôn chăm chú quan sát nhất

cử nhất động của mình.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Đôi mắt Tiên Mẫu từ từ khép lại, vẻ mặt vẫn giữ nét trang nghiêm.

“Duy trì sự yên bình của Thiên Đạo, diệt trừ tất thảy nhân tố bất ổn có khả năng

uy hiếp đến Thiên Đạo.”

Khương Thành muốn nói thêm điều gì, nhưng bỗng phát hiện mình đã trở lại

Phi Tiên môn nằm trong Tiên sơn.

Mà cả đám Kỷ Linh Hàm và Lam Đề, Thương Linh đều đang đứng đợi hắn.

“Đến ngày rồi.”

“Còn tưởng ngươi đi rồi không về nữa.”

“Ngươi tìm được nguyên liệu có thể truyền lực trọc chưa?”

Đứng trước sự hỏi thăm của mọi người, Khương Thành mỉm cười lắc đầu.

Kể từ khi tiến vào loạn lưu hỗn độn, hắn đã quên mục tiêu ban đầu.

Nhưng nếu là binh khí thì tạm thời hắn cũng có thứ thay thế tạm thời.

Chỉ thấy hắn khoắng một vòng trong không gian trữ vật, một tia sáng màu đen

bạc loé lên, giống như một tia chớp đặc biệt.

Mọi người chỉ thấy khí tức trước mặt đột nhiên ngưng đọng lại, không hiểu sao

lại có cảm giác hơi khó chịu.

Ngay sau đó, họ thấy một khúc xương dài trăm trượng hiện ra ở giữa sân.

Khúc xương khổng lồ đang nhanh chóng co rút lại trong tay Khương Thành.

Chẳng mấy chốc, nó đã thu lại thành một đoạn gai xương dài bốn thước.

Phần đầu gai xương vô cùng sắc nhọn, toả ra hàn quang âm u, như muốn nhắm

vào con người mà cắn nuốt. Ở trong tay Khương Thành, tựa như một thanh cốt

kiếm.

Huyền Minh là người đầu tiên thốt lên.

“Xương Trọc Ma?”

“Ngươi định dùng thứ này làm binh khí?”

Hắn đánh giá Khương Thành một vòng từ trên xuống dưới, ngữ khí tràn đầy vẻ

cảm thông: “Không phải chứ, chẳng lẽ mấy năm nay ngươi sa sút đến mức

không thể sử dụng đế khí ư?”
Bình Luận (0)
Comment