Khương Thành liếc ngang lão hủ một cái.
“Đúng vậy, bây giờ ca rất nghèo túng.”
“Muốn ngươi ủng hộ ta một thanh thông thiên đế khí để dùng đây, dẫu sao ta
chiến đấu vì toàn tiên giới mà, ngươi cũng nên đóng góp một chút đúng
không?”
Tất nhiên Huyền Minh không thể lấy ra thông thiên đến khí, e rằng trong cả
Nguyên Tiên giới cũng chẳng có ai đào ra được.
Thông thiên đế khí vẫn chỉ là thứ tồn tại trong truyền thuyết.
Vả lại hắn là Thanh Long Đại Đế, tuy thỉnh thoảng có dùng bí bảo đặc biệt
nhưng chưa bao giờ sử dung binh khí tiêu chuẩn nào.
“Không được không được, ta cảm thấy cốt kiếm này của ngươi cực kì đặc biệt,
vô cùng độc đáo.” Lão Long lập tức sửa lời.
Khương Thành cố ý bĩu môi.
“Có gì mà độc đáo, thực sự rất tầm thường, hoàn toàn không có phẩm chất gì,
để đại diện cho phe Ngũ Thần thì mất mặt lắm.”
Huyền Minh hiểu rõ bản lĩnh bắt chẹt của Khương Thành, sắc mặt tái xanh.
Hắc lắc đầu lia lịa: “Không không không, dù là vẻ ngoài hay nội tại thì thanh
cốt kiếm này cũng hết sức đặc biệt. Với trận quyết chiến mang ý nghĩa trọng đại
như vậy, phải dùng thanh kiếm này mới có thể thể hiện rõ sự đặc biệt của nó, về
sau chắc chắn sẽ được lưu truyền thành giai thoại…”
Khương Thành chỉ nói miệng thôi, lười bắt bí hắn.
Trên thực tế, thứ nguyên liệu binh khí thích hợp với hắn nhất là xương Trọc Ma
mà thôi.
Suy cho cùng Trọc Ma vốn được thành hình từ trọc khí, vả lại sức chống chịu
của bộ xương cũng không hề thua kém yêu thú đồng giai.
Đoàn người rời khỏi Phi Tiên môn, ít lâu sau đã tới đấu trường của cuộc quyết
chiến lần này: Thiên Dịch sơn.
Hiện tại, xung quanh đỉnh núi vốn không quá nổi tiếng này toàn là người với
người.
Dù là phe thánh miêu hay Ngũ Thần, dù là tu thần hay tu tiên hay Cổ Thánh
hoặc Thiên tôn, hầu như không ai không quan tâm đến trận chiến.
Suy cho cùng, những điều gì có thể xảy đến ở “Tân Tiên giới” trong tương lai
hay vận mệnh của họ như thế nào đều sẽ phụ thuộc vào kết quả của trận chiến
này.
Trên ngọn núi cao vút trong mây, có một toà đài bạch ngọc trông như chiếc
mâm tròn đang lửng lơ trên đỉnh núi.
Thoạt nhìn trông có vẻ đột ngột, lạc quẻ với cảnh sắc chung quanh.
Đó chính là “lôi đài” của trận quyết đấu đoàn đội lần này.
Trận chiến này không có nhiều quy tắc rườm rà và phức tạp, cũng chẳng có bí
cảnh nguy hiểm kì dị hay cửa trận pháp nào.
Bởi vì những thứ quy tắc và ngoại vật ấy có ảnh hưởng kỳ nhỏ bé, không có
nhiều ý nghĩa với Giáng Thần giả và Cổ Thánh cấp bậc này.
Khi thực lực mạnh đến mức này, nếu muốn phân định thắng bại sinh tử thì phải
dựa vào giao đấu trực diện một cách nguyên thuỷ nhất.
Trận quyết chiến lần này sẽ là cuộc đấu 11 đối đầu 11 trên đĩa tròn bạch ngọc
kia.
Song phương không phải chịu bất cứ sự hạn chế nào, sức đến đâu dùng đến đó.
Tuy vậy, bởi ảnh hưởng của quy tắc thiên địa, ngoại trừ các thí sinh tham chiến,
những người khác chỉ có thể đứng dưới chân núi theo dõi cuộc chiến, không thể
tiến vào đấu trường.
Đám Kỷ Linh Hàm đã có mặt còn 11 Giáng Thần giả kia vẫn chưa tới nơi.
Quần chúng theo dõi cuộc chiến đã chầu chực từ sớm lập tức reo hò ầm trời.
“Đến rồi!”
“Chư vị cao thủ Phi Tiên môn cũng đến rồi!
“Kỷ chưởng môn!”
“Thanh Long Đại Đế!”
“Vị kia là tộc trưởng Vu tộc, bên cạnh nàng là Đại Tế Ti…”
“Trận này có thể thắng sao?”
“Trận này phải thắng, bằng không chúng ta sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Các tiên nhân bên phe Ngũ Thần hiển nhiên muốn cổ vũ người đại diện cho
mình, nhưng nói thật, trong lòng bọn họ cũng không có niềm tin gì.
Đội hình quyết chiến của đôi bên đã được xác định từ một tháng trước.
Rất nhiều cuộc thảo luận về thực lực và kinh nghiệm của 11 thí sinh này đã nổ
ra hàng vạn lần trong mọi ngóc ngách Tiên sơn.
Dù có phân tích thế nào thì cũng rất khó để khiến người ta lạc quan về Phi Tiên
môn.
“Mạc Trần và La Viễn ở trong thật đấy, ta cứ tưởng chỉ là lời đồn được tuồn ra
nhằm tung hoả mù chứ.”
“Haiz, có phải bên phe Ngũ Thần chúng ta không có Cổ Thánh khác đâu, tại sao
lại cứ phải phái bọn hắn ra trận?”
“Trận chiến này là do Phi Tiên môn chủ động khởi xướng, bọn họ nắm chắc
phần thắng rồi nhỉ?”
“Đúng, nói không chừng bọn hắn có đòn sát thủ đặc biệt đấy.”
“Đã đến cấp bậc Cổ Thánh thì lá bài tẩy và đòn sát thủ có nghĩa lý gì?”
Đối lập với nỗi bất an của phe Ngũ Thần, khí thế ở bên thánh miếu đối diện rõ
ràng cao hơn rất nhiều.
“Bọn hắn thật sự trông cậy vào cái đội ngũ này để thắng chúng ta hả?”
“Coi trọng bản thân quá rồi đấy.”
“Nhưng không được xem thường bọn chúng, dù là Kỷ Linh Hàm hay Lâm Ninh
thì thì cũng không thể coi nhẹ thực lực của họ.”
“Vậy thì sao nào? Chung quy chỉ là Cổ Thánh bình thường, ta không tin Giáng
Thần giả không hạ được các nàng!”
“Ta thực sự không hiểu họ đâu ra lòng tin ấy.”
Sau khi đến nơi, Khương Thành tách khỏi Kỷ Linh Hàm.
Hắn không muốn doạ đám Giáng Thần giả chạy mất đâu.
May mà hắn vẫn còn thiên phú “Thiên Cơ Vô Nhan”, ở giữa đám đông sẽ biến
thành người qua đường, không ai để ý.
Nghe thấy tiếng xì xà bán tán xung quanh, hắn bèn chen lấn đến bên cạnh chiến
đội Vấn Đao mình từng qua lại.
Đội trưởng Thân Lô đang đỏ mặt tía tai tranh luận với các tiên nhân khác.
“Phi Tiên môn tất thắng!”
“Các ngươi cứ chờ mà xem, chắc chắn Kỷ chưởng môn không biết mùi thua
đâu!”
Dĩ nhiên, mấy câu khẩu hiệu sáo rỗng này không thể thuyết phục đám người
quanh đây.
“Nghe nói chiến đội Vấn Đao bọn ngươi là đồng minh của Phi Tiên môn, đương
nhiên phải lên tiếng vì các nàng ta rồi.”
“Đúng rồi, các ngươi cũng đã biết kế hoạch của Phi Tiên môn nhỉ?”
“Các nàng sẽ không chỉ đi chịu chết như vậy, đúng không?”
“Nếu chuyến này Phi Tiên môn sụp đổ, vậy chiến đội Vấn Đao các ngươi cũng
sẽ vui mừng vô ích, bị đánh về nguyên hình thôi…”
Thân Lô suýt tức điên với mấy lời đồn của đám người kia.
“Kẻ nào muốn chết thế, rốt cuộc các ngươi đứng về bên nào!”
“Có thể đặt lòng tin vào người phe mình hay không?”
Ngay khi hắn đang vô cùng kích động, ai đó lại vỗ vai hắn.
Ngoái đầu nhìn lại, thoạt nhìn chưa nhận ra, sau khi xác định một cách cẩn thận
thì mới phát hiện đó là Khương Thành nhưng mặt mũi hơi thay đổi một chút.
Nhất thời, hắn sợ đến mức rùng cả mình.
“Khương, Khương chưởng môn!”
Bốn đội viên còn lại cũng vội vã cúi đầu khom lưng, chuẩn bị hành đại lễ ngay
tại chỗ.
Bất cứ trưởng lão chấp sự nào của Phi Tiên môn cũng đều là cao nhân mà bình
thường họ không thể tiếp xúc, huống hồ là tổ sư gia Khương Thành.
Những ngày qua, mỗi khi hồi tưởng lại quá trình gặp gỡ Khương Thành, bọn họ
đều cảm thấy vừa kích động vừa quá khó tin.
Vốn tưởng rằng sau khi thân phận bại lộ thì sẽ không còn qua lại nữa, không
ngờ sẽ chạm mặt ở đây.
“Tham kiến Khương tiền bối…”
Khương Thành vội vàng đỡ họ dậy.
“Không cần hành lễ, dù sao ta cũng là một thành viên trong chiến đội Vấn Đao
mà.”
Nhìn thấy nụ cười không hề đổi thay của hắn, trong lòng mọi người đều vô
cùng xúc động.
Thân Lô không cãi nhau với những người khác nữa, hắn hạ giọng hỏi nhỏ:
“Khương tiền bối, đại chiến sắp tới rồi, sao ngươi lại rảnh rỗi qua chỗ bọn ta thế
này?”
Các thành viên khác cũng rất nghi hoặc.
“Đúng vậy, Khương tiền bối, vì sao lần này ngài không xuất chiến?”
Nếu không vì trước đó từng chứng kiến cảnh Khương Thành hội ngộ với đám
cấp cao của Phi Tiên môn thì bọn họ thực sự cũng không tin đây chính là người
nọ.
Môn phái dưới trướng ngươi sắp sửa tham gia một trận quyết chiến xưa nay
chưa từng có, là chuyện liên quan đến vận mệnh của vô số người, vậy mà ngươi
vẫn còn tâm trạng thảnh thơi chạy tới đám đông hóng hớt ư?
Hình như nhàn nhã quá thì phải?