Mặc dù khi Khương Thành ở Nguyên Tiên giới đã lần lượt thể hiện thực lực bản
thân không thể tin nổi, nhưng đối thủ lần này là Giáng Thần giả.
Chỉ sợ nhóm người Tâm Đế và Hồn Đế hiểu rõ về hắn, cũng không có lòng tin.
Huống chi cho dù Khương Thành thật sự tạo ra kỳ tích, chiến thắng Giáng Thần
giả, bản thân có thể bảo đảm sống đến sau khi chiến đấu sao?
Lỡ đâu bản thân đã chết ở trong trận chiến rồi?
Huống chi cho dù mình liều chết chiến đấu, cuối cùng sống sót rồi, ngoài danh
tiếng chiến thắng thì có thể được cái gì?
Bọn họ cũng không suy nghĩ chiến đấu vì Ngũ Thần.
Với những ý nghĩ này, các vị Chính Thần đều mắt xem mũi, mũi nhìn tim,
giống như việc lão tăng nhập định không liên quan đến mình.
Khương Thành có chút bất đắc dĩ.
Mình có thể gánh, đám người này đang lo lắng cái gì?
“Theo ca thì chắc thắng, mau lên xe.”
“Ta bảo đảm không gặp nguy hiểm…”
Lời cam đoan của hắn cũng không có sức thuyết phục.
Kẻ địch lại là Giáng Thần giả, không có nguy hiểm? Ai tin chứ?
“Không cần các ngươi ra tay, ca đích thân làm, như vậy có thể rồi chứ?”
Còn không cần bọn ta ra tay?
Ngươi dụ dỗ quỷ!
Mọi người càng không tin hắn.
Mắt thấy cục diện này, Khương Thành chỉ có thể tự mình điểm tướng.
“Lăng Hiển lão đệ, không phải ngươi có ý định cổ động cho ca sao?”
Mặt Huyết Đế bị hắn điểm danh cũng xanh lại.
Hắn căm tức trừng mắt liếc nhìn Khương Thành, ánh mắt giống như đang nói -
đừng hại Lão Tử!
“Khụ, ta chỉ là tới xem náo nhiệt, đối với tranh đấu giữa Ngũ Thần và Thánh
miếu, ta không có suy nghĩ.”
“Cần gì nhất định phải kéo ta xuống nước?”
Khương Thành vốn dĩ còn khuyên hai câu nữa, nhưng nghĩ lại, bản thân lại
không cần đồng đội lớn mạnh loại Cổ Thánh.
Dù sao chiến đấu là bản thân một mình đấu một bầy, dẫn ai cũng không giống
nhau?
Cho dù dẫn theo mấy Huyền Tiên Thiên Tiên, không thể vào trận sao?
Cần gì một hai phải lôi kéo Cổ Thánh ở nơi này?
Cho nên, hắn đưa mắt nhắm ngay Thân Lô.
“Thân đội trưởng, có hứng thú đi cùng ta một lần hay không?”
Thân Lô đang ở dưới xem náo nhiệt, nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện lớn
lại còn có phần mình diễn.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc chỉ cái mũi của mình.
Có chút khó có thể tin nên hỏi một câu.
“Ngươi nói ta?”
Mặt mày Thành ca hớn hở gật đầu.
“Đúng vậy.”
Sau khi thấy rõ Thân Lô bình thường ở cảnh giới Thánh Chủ, toàn bộ cũng ồ
lên.
“Đây là đang đùa giỡn sao?”
“Lại để một Thánh Chủ nhỏ nhoi gia nhập?”
“Hoàn toàn không thể nói lý rồi…”
Ngay cả Lẫm Đế bên cạnh Thành ca cũng nhăn lông mày.
“Khương Thành, ngươi có ý gì? Đừng náo loạn!”
Nàng đã lấy hết dũng khí gia nhập đội, nhưng dũng khí cũng là thành lập trên
việc Khương Thành dẫn đội, còn trên cơ sở chín đồng đội khác cấp Cổ Thánh.
Nếu như chín người khác chỉ là Thánh Chủ, vậy còn chơi cái gì?
Thành ca khoát tay với nàng: “Ta tự có tính toán, yên tâm đi, ngươi thấy ta làm
chuyện gì mà không nắm chắc lần nào chưa?”
Lúc này, Thân Lô phía dưới lắc tay.
“Không được, không được, Khương chưởng môn, ngươi vẫn đừng nên nói
đùa.”
“Loại quyết chiến đỉnh phong, sao ta có thể tham dự, ta không có tư cách.”
Thành ca nhướn mày.
“Thân đội trưởng, trước đó không lâu ngươi còn nói lời thề son sắt, chỉ cần nơi
nào có thể dùng đến Chiến đội Vấn Đao, cứ mở miệng.”
“Chẳng lẽ, ngươi chỉ nói không làm, nói cho rồi?”
Thân Lô nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn lại ở đây chờ mình.
Trời thấy thương, lúc ấy câu nói đó chỉ là nói cho cục diện tốt, ngươi còn tưởng
là thật?
“Khụ, cái này, ta coi như muốn xuất lực, nhưng thực lực không cho phép…”
Khương Thành trực tiếp ngắt lời hắn.
“Ta cảm thấy thực lực của ngươi đủ rồi.”
“Thế nào, các ngươi thân là đồng minh của Phi Tiên môn, thời khắc mấu chốt
lại không trông cậy được?”
Nói cũng nói đến phân cao thấp, Thân Lô còn có thể nói gì?
Huống chi Khương Thành là Cổ Thánh, hắn cũng không lay chuyển được.
Chỉ có thể sờ lỗ mũi gật đầu.
“Thân là đồng minh, đương nhiên là bọn ta không chối từ vượt lửa băng sông!”
Nói xong, hắn và bốn đội viên khác nện bước tới chết không sờn bước, vẻ mặt
bi tráng nghiêm túc đi tới trước mặt Thành ca, mỗi người cũng nhận một lệnh
bài.
Lúc này, rất nhiều người trong trận không còn hâm mộ Chiến đội Vấn Đao,
cũng không cảm thấy vận khí bọn họ tốt bao nhiêu.
Cảm thấy trở thành đồng minh thành Phi Tiên môn, khi có việc thật đúng là đi
bán mạng.
Trong một thời gian, rất nhiều người quăng ánh mắt vui sướng khi người khác
gặp họa về phía Thân Lô.
Khương Thành thấy không bắt được những trai tráng khác, cho nên chỉ có thể
vung tay lên.
“Còn thiếu bốn người, nếu những người khác đều dè dặt như vậy, vậy thì năm
đệ tử bổn phái lên là được, không giới hạn cảnh giới.”
Đệ tử Phi Tiên môn khác với những người khác, đã sớm khó dằn nổi.
Lòng tin của bọn họ đối với Khương chưởng môn không gì sánh kịp.
Tiếng nói của Thành ca còn chưa dứt, tên nịnh hót Ngụy Miêu là người đầu tiên
vọt tới trước mặt của hắn, cướp một lệnh bài.
Sau đó Tần Sướng và Lục Phàm song song vỗ ngựa chạy tới.
Nhưng nhóm người Đan Thái và Ấn Tuyết Nhi, Đường Như, Cam Tử Nghĩa
phía sau lại chậm một bước, Ngũ đại đệ tử Diệp Đường vận sức chờ phát động
nhanh chân đến trước.
Đến đây, rốt cuộc Khương Thành gộp đủ đội ngũ 11 người.
Nhóm người Đan Thái không mò được cơ hội ra sân thì đấm ngực dậm chân,
cực kỳ không cam lòng.
“Ngụy sư điệt, ngươi cho ta lệnh bài, lần sau sư thúc chăm sóc ngươi.”
“Diệp Đường, giao lệnh bài ra, có hiểu kính trọng người già không?”
“Tần sư đệ, bình thường sư tỷ đối xử với ngươi như thế nào, hẳn là trong lòng
ngươi đều biết? Bây giờ là lúc ngươi phát triển phong cách khiêm nhường.”
Chỉ tiếc, bọn họ tranh đoạt cũng không có tác dụng.
Đám người Ngụy Miêu, Tần Sướng, Diệp Đường lấy được lệnh bài hoàn toàn
kệ.
“Đây cũng là Khương chưởng môn bổ nhiệm, nếu bọn ta nhường, đó chính là
bất kính đối với lão nhân gia!”
“Không sai, những chuyện khác có thể khiêm nhường, chuyện này không có
cửa đâu!”
Hành động đoạt danh sách của bọn họ, khiến những môn phái khác và tiên nhân
của Tộc quần đều nhìn ngây ngốc tại chỗ.
Cướp được chỗ tốt, bọn họ cũng thấy nhiều.
Cướp chịu chết, vẫn là một lần đầu, hơn nữa còn là tập thể.
Phi Tiên môn thật sự là khiến bọn họ nhìn mà không hiểu.
Thành ca phất tay.
“Tốt lắm, tốt lắm, thời gian cấp bách, đừng cãi cọ, lần sau có cơ hội nhất định
dẫn theo bọn ngươi.”
Nói xong hắn dẫn đầu vào trận.
Rất nhanh, đội ngũ cảnh giới cách xa bọn họ đã được đưa đến lôi đài trên đỉnh
núi.
Hơn nữa còn ở trung tâm Lôi đài.
Mọi người thấy đội ngũ mười một người này, chỉ cảm thấy tràn đầy điểm nóng.
Thực lực yếu nhất, có bốn đạo thần của Chiến đội Vấn Đao. Đừng nói trường
hợp để ở nơi này, mặc dù bình thường các loại nhiệm vụ bình thường, cấp bậc
này cũng chỉ là tồn tại nhân giáp loại bình thường.
Bốn đệ tử Phi Tiên môn là cảnh giới Thánh Tôn. Cũng coi như cao thủ một
phương.
Nhưng so sánh với Giáng Thần giả dối diện thì thực sự không đủ.
Bên này thoạt nhìn bình thường, cũng chỉ có Lẫm Đế cấp Chính Thần.
Về phần đội trưởng Khương Thành, thoạt nhìn cảnh giới bên ngoài của hắn tựa
như người phàm.
Trong mắt của Hữu Nhất, cả quá trình tuyển người xảy ra không đáng xem, hắn
mắt thấy toàn bộ hành trình, nhưng thật sự thấy mười một người đứng ở trước
mặt mình, hắn vẫn có chút không tin.
Thẳng ngoắc nhìn về phía Khương Thành, hắn phát linh hồn tra hỏi.
“Ngươi tới làm gì?”