Đám Giáng Thần giả vốn rất e ngại Khương Thành.
Bây giờ thấy hắn lập ra một đội ngũ như vậy khiến họ có cảm giác như bị đùa
giỡn.
Chúng ta coi trọng ngươi mà ngươi làm thế à?
Không thấy lãng phí tình cảm sao?
Bọn họ cực kỳ hoài nghi Thành ca đang ấp ủ âm mưu to lớn gì đó.
Thời điểm quan trọng thế này lại tuyển người tùy tiện đến mức liều lĩnh, thật sự
quá bất thường, chắc chắn có quỷ kế.
“Ta tới quyết chiến với các ngươi.”
Ống tay áo của Khương Thành khẽ run lên, cốt kiếm trắng xám trượt vào lòng
bàn tay.
Hắn thuận tay vẽ ra một đường kiếm hoa, mũi kiếm chỉ về phía mười một người
đối diện.
Mà đám Thương Linh, Huyền Minh đằng sau đã vội vàng tìm một vị trí quan
chiến thoải mái.
Đoàn đội chiến đỉnh cấp cũng không thể lấy hai đội đánh một, giờ họ không có
cơ hội ra sân.
Nhìn binh khí hoàn toàn không rõ phẩm cấp trong tay Khương Thành, cảm nhận
được khí tức như phàm nhân của hắn, Hữu Nhất càng chắc chắn hắn có bẫy.
Nhưng đến nước này cũng không còn cơ hội lùi bước nữa.
“Ta cũng muốn xem rốt cuộc ngươi định giở trò gì!”
Mười một người đeo ngọc phù, đồng thời xuất ra đủ loại binh khí.
Khí tức cường đại áp đảo Cổ Thánh bình thường lần lượt phát ra, Khương
Thành và Lẫm Đế không có cảm giác gì nhưng đám đệ tử Phi Tiên Môn như
Ngụy Miểu và Diệp Đường lại thấy tim đập thình thịch loạn nhịp.
Rõ ràng không sợ hãi nhưng bất giác sinh ra hàn ý chí mạng.
Mà đám Thân Lô càng không chịu thấu.
Năm tuyển thủ chiến đội Vấn Đao đứng không vững, Thân Lô sắc mặt tái nhợt,
cả người bay ngược ra ngoài.
Bịch bịch bịch…
Năm người như hồ lô lăn lông lốc ngã xuống đất.
Đối với đường đường là Đạo Thần và Thánh Chủ, đây là tư thế mất mặt cực kỳ
hiếm thấy.
Hơn nữa kẻ địch đối diện còn chưa ra tay, hầu như chỉ phóng ra chút uy áp mà
thôi.
Nhưng tiếp đó bất kể là trong sân hay ngoài sân, không một ai cười nhạo họ.
“Thực lực chênh lệch quá lớn.”
“Không hổ là Giáng Thần giả. Trước mặt họ, Thánh Chủ bình thường cũng chỉ
là con kiến hôi phất tay là chết mà thôi, vốn không đáng nhắc tới.”
Tiếng hoan hô của khán giả bên trận doanh Thánh Miếu vang động như sấm.
Đương nhiên họ mong muốn phe mình giành thắng lợi.
“Ha ha, còn chưa ra tay đã có năm người mất đi sức chiến đấu rồi, thế này còn
đánh gì nữa?”
“Năm người kia tới tấu hài à?”
“Lần này Khương Thành sơ suất quá…”
Bọn họ nhanh chóng thấy được cảnh tượng còn “sơ suất” hơn.
Chỉ thấy Khương Thành gật đầu với Lẫm Đế.
“Ngươi bảo vệ mạng sống cho bọn họ là được, chiến đấu cứ giao cho ta.”
Lẫm Đế nghe vậy sững sờ, cũng có chút bất ngờ.
“Ngay cả ta cũng không cần ra tay?”
“Đương nhiên không cần.”
Bỏ lại những lời này, Khương Thành trực tiếp thúc giục trọc lực, rót vào cốt
kiếm, giơ tay chém ra kiếm đạo thập tam trọng.
Mắt thấy chiến đấu bắt đầu, Lẫm Đế không tiến lên mà lại mang theo bốn đệ tử
Phi Tiên Môn và năm tuyển thủ chiến đội Vấn Đao lùi đến cuối ngọc đài. Phía
dưới một lần nữa sôi trào.
“Định làm gì vậy?”
“Một mình Khương Thành?”
“Hắn định lấy một chọi mười một à?”
“Chẳng trách vừa rồi hắn chọn người tùy tiện như vậy, hóa ra vốn không trông
cậy vào hợp tác với người khác.”
“Tên điên này cũng tự đại quá rồi.”
Bất kể họ nghĩ thế nào, thế giới kiếm đạo thập tam trọng của Khương Thành
cũng đã phủ xuống.
“Ngạo mạn!”
“Hoàn toàn không coi chúng ta ra gì!”
Mắt thấy Khương Thành định một thân một mình xuất chiến, mười một Giáng
Thần giả cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Hóa ra đây chính là âm mưu quỷ kế mà hắn nói?
Dùng Phi Tiên Môn làm ngụy trang, hao tâm tổn sức tạo ra một đội thứ ba, cuối
cùng chỉ vì đạt được kết quả một mình chọi một phe?
Rõ ràng quá nực cười!
Đã mười một người đánh mình ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi còn lo chúng ta sợ
sao?
Có cần phải phiền phức vậy không?
“Ta thấy hắn điên rồi.”
Khương Thành không mở Thánh giới, Hữu Nhất vẫn sẽ dốc hết toàn lực.
Thánh giới của Cổ Thánh không còn câu nệ hình thức bên ngoài như Thánh
Chủ và Thánh Tôn nữa, mà biểu hiện bên ngoài của thế giới nội tại hoàn toàn
thu phát trong một ý niệm.
Hơn nữa cấp bậc Thánh giới của Giáng Thần giả còn cao hơn một bậc so với Cổ
Thánh bình thường.
Khi Thánh giới tạo ra, mọi người nhìn thấy không phải là một thế giới bình
thường, càng không phải kiểu hình thái đã cải biến như Thánh Tôn mà là một
“khí hải” đặc biệt đươc phóng đại ra ngàn vạn lần.
Khán giả bên ngoài đã mất đi tầm nhìn, mà đám người Thân Lô trên đài tuy ở
khoảng cách gần nhưng cũng không hiểu được trận chiến này.
Song Lẫm Đế biết rất rõ sự lợi hại trong đó.
Hữu Nhất đã tùy ý biến ảo nội hạch thế giới, lợi dụng đạo tâm khiến những gì
có trong thế giới, bất kể thần hồn hay ý thức, cảm ngộ quy tắc, tất cả đều tạm
thời chuyển đến thể hệ tiên lực.
Đó là điều Chính Thần như nàng vốn không thể làm được.
Khi hải mà Thánh giới của Hữu Nhất biến hóa ra đã vượt xa tổng lượng tiên lực
mà Cổ Thánh bình thường thừa nhận hơn năm lần.
Trong tất cả sinh linh thuộc các tộc đàn của Nguyên Tiên giới, tuy Thiên tộc
cũng cần tu luyện tiên lực nhưng cuối cùng tiên lực của họ sẽ hóa thành cảnh
giới linh ý.
Tiên lực là căn cơ của họ.
Giờ đối mặt với Thánh giới tiên lực vô cùng cường đại của Hữu Nhất, dù có
muôn vàn thủ đoạn, đủ loại biến hóa cũng không chạy thoát khỏi cuộc tỷ thí bản
chất nhất này.
Nhìn khí hải đặc biệt cực kỳ thuần túy, Lẫm Đế biết nếu giờ mình ở bên trong,
chờ đợi nàng chỉ có một kết cục bại vong.
Dù có đạo ấn cũng vô dụng.
Mà đám Thương Linh, Huyền Minh ở bên ngoài không gian tỷ thí cũng không
còn vẻ mặt ung dung bất cần đời nữa.
“Đây là Nguyên năng à?”
Kỷ Linh Hàm lắc đầu.
“Không, hắn còn chưa dùng Nguyên năng.”
“Í!”
Huyền Minh hít một hơi khí lạnh.
“Nếu là chúng ta đấu với hắn…”
Đừng nói mười một chọi mười một, chỉ mình Hữu Nhất chí ít có thể đánh bại ba
bốn người như hắn.
Mà bên cạnh Hữu Nhất còn có mười vị Giáng Thần giả khác.
Trái ngược với lần trước bị Di dễ dàng đánh bại, thực lực của họ đã có sự tiến
bộ cực lớn.
Mấy năm nay như ký sinh trùng hấp thu bản nguyên của Nguyên Tiên giới
khiến bọn họ có sự lột xác thay da đổi thịt.
Mười một người cùng thi triển sở trường, có người thi triển ra hồn hải đặc biệt,
có người dùng yêu lực, lại có người biến hóa ra ý thức thể, có người một thân
quang huy nâu xám, có vẻ đi theo con đường luyện thể.
Bất kể là thể hệ nào, bọn họ đều đạt tới trình độ khiến tất cả Cổ Thánh ở đấy
cảm thán xem thế là đủ.
Đó là đẳng cấp mà họ chưa bao giờ nghĩ tới, quả thật giống như một màn trình
diễn đăng phong tạo cực.
Khương Thành nằm trong phạm vi công kích của mười một người chỉ có kiếm
đạo thập tam trọng chém ra từ cốt kiếm.
Có lẽ vì khu động trọc lực nên cả kiếm đạo thập tam trọng đều nhiễm một màu
mờ tối, không lóa mắt giống như lúc trước.
Nhìn qua giống như thế giới ảo ảnh mong manh, một hơi thở là có thể thổi tan.
Thanh thế hoàn toàn không so sánh được với Thánh giới của mười một người
đối diện.
Khí hải đặc biệt cực lớn của Hữu Nhất va chạm với nó đầu tiên.
Sau đó khí hải cũng dính một lớp bụi xám.
Không chờ mọi người kịp phản ứng, khí hải màu xám tro đã hóa thành bụi bặm
đầy trời, tản ra theo gió.