Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2510

Thánh giới cứ thế tan biến, sắc mặt Hữu Nhất trắng bệch, cả người như bị sét

đánh.

Tuy hắn là Giáng Thần giả đặc biệt nhưng khi bị phản phệ hắn cũng không thể

tránh khỏi, chỉ là hậu quả không nghiêm trọng như những tiên nhân khác mà

thôi.

Hắn đã cực kỳ coi trọng Khương Thành rồi.

Trước khi khai chiến, hắn từng tưởng tượng Khương Thành sẽ ứng phó thế nào

khi đối mặt với Thánh giới của hắn có cường độ lớn hơn Cổ Thánh bình thường

gấp mấy lần.

Nghĩ có lẽ đối phương sẽ sở hữu tiên lực mạnh mẽ hơn.

Cũng nghĩ đến đối phương có thể dùng đủ loại thủ đoạn như ba ngàn huyền văn

và linh ý, thiên hồn hóa giải.

Thậm chí còn nghĩ đối phương sẽ dùng kiếm đạo hoàn mỹ phạm quy.

Mà giờ đây, cách phá giải của Khương Thành hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của

hắn.

Chỉ với một kiếm, chẳng mang theo gì cả, sao Thánh giới của mình lại biến mất

được?

Đã thế, khiến hắn khiếp sợ không thể hiểu nổi chính là mảnh hộ tâm kính.

Lần trước sau khi bị Di tiêu diệt một loạt, hắn là người đứng đầu Giáng Thần

giả đã nhận được hai mảnh ngọc phù.

Có ba mảnh ngọc phù trợ lực, dù là công kích của Di cũng có thể chống đỡ

được chứ?

Tuy không thể hoàn toàn phục chế và dội ngược nhưng cũng có thể làm suy yếu

hơn phân nửa.

Song thế giới kiếm đạo vừa rồi của Khương Thành dường như không chịu bất

cứ ảnh hưởng gì, xuyên qua Thánh giới của hắn không một chút hao tổn.

Ba mảnh ngọc phù cứ như không tồn tại.

Đây chính là mảnh thần khí đấy!

“Không thể nào!”

Hữu Nhất thốt lên đầy kinh ngạc.

“Ngươi đã dùng thủ đoạn gì!”

Thật ra đây cũng là chuyện hiển nhiên.

Nếu Hữu Nhất sử dụng tiên lực một cách bình thường, thi triển các loại tiên

thuật và thần thông thì kiếm đạo thập tam trọng của Khương Thành chẳng đến

nỗi một kích phá địch.

Nhưng cố tình hắn lại sử dụng Thánh giới.

Thánh giới do đạo tâm tạo nên cực kỳ thử thách sự cân bằng, đặc biệt là Thánh

giới dạng thay đổi nội hạch của hắn phải dựa trên cơ sở này để thi triển.

Dưới tình huống như vậy, gặp phải tiên nhân khác ắt sẽ thần chắn giết thần

nhưng gặp trọc lực thì…

Cái khác không nói, riêng năng lực phá hoại, trọc lực đứng hàng đầu.

Thả vào Thánh giới chẳng khác nào thả một con cá ăn thịt xuống hồ.

Kết hợp với sự bao trùm của thế giới kiếm đạo, tất nhiên Thánh giới của hắn

vừa tiếp xúc sẽ tan vỡ toàn diện.

Sau khi đánh bại Hữu Nhất, Khương Thành không dừng lại thưởng thức chiến

quả.

Người thân kinh bách chiến như hắn lập tức đuổi theo đối phương, định một

kiếm đoạt mạng.

Lá chắn tiên lực mà Hữu Nhất vừa tạo nên lập tức bị phá hủy, căn bản không

chống đỡ được sự tập kích của trọc lực.

Đến tận lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được Khương Thành dùng sức

mạnh gì.

“Đây là trọc khí!”

“Vậy mà ngươi lại dùng trọc khí!”

Hắn lại hét lên một cách thê lương.

Lẫm Đế và Minh Đồng, Băng Cực phía sau cũng tỏ ra khiếp sợ.

Vừa chấn động vì sức chiến đấu của Khương Thành dễ dàng phá vỡ loại Thánh

giới này, vừa kinh hãi vì hai chữ trọc khí.

Cuối cùng họ cũng hiểu lần trước tại sao Khương Thành lại hỏi thăm tài liệu

hướng dẫn về trọc khí.

Hóa ra hắn đã học được năng lực của trọc ma?

Rốt cuộc hắn làm thế nào?

Trong khoảnh khắc cốt kiếm đâm thẳng vào Hữu Nhất, công kích của mười vị

Giáng Thần giả khác cũng kéo đến.

Khương Thành hoàn toàn không để tâm.

Ngay lập tức, hắn bị bao phủ trong công kích thuần túy vô biên.

“Khương Thành!”

“Khương chưởng môn!”

Đám người Phi Tiên Môn Mâu Vũ, Thương Linh cùng hét lên.

Thậm chí ngay cả mấy Cổ Thánh Minh Tổ và Thượng Huyền trong góc khuất

cũng giật mình, thốt lên không ổn.

Nếu không phải pháp tắc thiên địa duy trì lôi đài đặc biệt này thì e rằng bây giờ

cả tiên sơn đều không còn tồn tại nữa.

Bởi vì công kích của mười Giáng Thần giả đủ để hủy thiên diệt địa.

Dưới công kích như vậy, ngay cả mấy vị thần chiếm được phân nửa quyền

khống chế tiên sơn như họ cũng không chắc có thể sống sót.

Khi bụi bặm tản đi, họ lại thấy được Khương Thành lần nữa.

Hắn hầu như không tổn hao gì, từ trên người hắn không tìm ra một vết thương

nào, mà khí sắc cũng không chút dị dạng.

Mục tiêu vốn bị hắn truy sát – Hữu Nhất đã biến mất.

“Sao lại thế được!”

Bất kể là đám người Lẫm Đế, Thương Linh, Minh Đồng, Băng Cực hay mười vị

Giáng Thần giả chiến đấu kịch liệt trên lôi đài hầu như đồng thời thốt lên sợ hãi.

Mà đám Thượng Huyền và Minh Tổ ở một nơi bí mật gần đó cũng lộ ra vẻ mặt

như gặp ma.

Bọn họ từng nghĩ Khương Thành có thể tạo nên kỳ tích giành thắng lợi, bằng

không đã chẳng gửi gắm hy vọng vào hắn.

Nhưng họ có nằm mơ cũng không ngờ, cuối cùng lại thấy một cảnh tượng

hoang đường như vậy.

Một kích hợp lực của mười Giáng Thần giả vừa rồi đã vượt qua cường độ cuộc

đại chiến lần trước của Di và Thu Vũ Tuyền.

Đối mặt với công kích ở trình độ này, dù là thiên đạo thì cũng phải chịu chút

thương tổn mới đúng chứ?

Trên đời này chẳng có ai đỡ nổi trận công kích vừa rồi cả.

Có thể ngăn cản mà vẫn sống sót đều là cường giả tuyệt đỉnh.

Kết quả Khương Thành không chỉ chống đỡ thành công mà còn không chịu

thương tích gì, cứ như người vô sự vậy.

Dù chuyện này xảy ra trước mắt, họ vẫn không thể tin nổi đây là sự thật.

Thậm chí Minh Tổ còn nảy ra một suy đoán quỷ dị.

“Không phải hắn đã chết rồi chứ?”

“Bây giờ chỉ là một ảo ảnh, hoặc là giả tượng mà đám Giáng Thần giả kia tạo

ra?”

Đành chịu, dù bọn họ biết Khương Thành có thể thi triển trọc lực cũng không

đoán được thần khu của hắn đã được trọc khí cải tạo.

Tiên lực và thiên hồn của Khương Thành đều rất khó phá vỡ phong ấn cơ thể

mình, huống chi là công kích bên ngoài không được trọc khí thừa nhận?

Thật ra hắn rất mong kẻ địch có thể đánh nát thần khu của mình.

Lâu rồi mới được chết một lần, xem hệ thống sẽ làm trò gì.

Nhưng thật đáng tiếc, mười vị Giáng Thần giả hợp lực cuối cùng cũng không

làm được điều này.

Trừ tạo ra một chút chấn động bề ngoài thì bất kể là tiên lực, hồn lực, yêu lực,

bản nguyên lực đều nhanh chóng bị tiêu trừ trước mặt trọc lực.

Về mặt nào đó, đây là một trận đấu giữa thanh khí và trọc khí.

Song bất kể là tiên lực, hồn lực, yêu lực hay bản nguyên lực cũng chỉ là những

phân nhánh dưới của hệ thống thanh khí được chuyển đổi một lần thậm chí

nhiều lần.

Mà trọc lực và trọc khí cùng chung một mạch, nhắm thẳng vào bản chất của

trọc khí.

So sánh hai thứ, đẳng cấp của thanh khí kém trọc khí, bị đánh bại cũng chẳng lạ

gì.

Lần va chạm này, ngay cả bản thân Khương Thành cũng cảm thấy quá hoang

đường.

“Cơ thể trọc khí này cũng quá BUG rồi.”

“Loại công kích này cũng có thể chống đỡ một cách hoàn hảo, cả Nguyên Tiên

giới còn có ai giết chết được ta nữa?”

“Hoàn toàn là phòng ngự vô địch!”

“Nhưng nếu không chết được thì sau này hệ thống phục sinh hack game bỏ phí

à?”

Trong lòng hắn còn đang thấy tiếc nuối đây.

Mười vị Giáng Thần giả đối diện đều ngổn ngang trong gió.

Tuy họ vẫn lành lặn không chịu tổn thương gì nhưng ý chí chiến đấu và lòng tin

trước khi khai chiến đã bị đánh cho tan tác.

Một kích toàn lực của mười người không phá nổi phòng ngự của Khương

Thành thì còn đánh đấm gì nữa?

Coi như đối phương đã đứng ở thế bất bại rồi.

Có đánh thế nào họ cũng không thắng được.

“Không thể tiếp tục như vậy được.

“Quái thai này, xem ra chỉ có thể thi triển thủ đoạn Nguyên năng thôi.”
Bình Luận (0)
Comment