Khi Khương Thành chém ra kiếm đạo thập tam trọng lần nữa, bất kể là tiên
nhân bên trong hay bên ngoài bỗng nhiên không còn nhìn thấy song phương
giao chiến nữa.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt họ là lôi đài không một bóng người.
Bất kể là Khương Thành hay Giáng Thần giả đối diện đều biến mất một cách ly
kỳ.
Thậm chí ngay cả đám đội viên Lẫm Đế, Ngụy Miểu và Thân Lôi sắm vai cổ
động viên cũng đột ngột mất tích.
“Người đâu?”
“Họ đi đâu rồi?”
“Kết thúc rồi sao? Ai thắng vậy?”
“Đột nhiên truyền tống ra ngoài à?”
“Chẳng phải trận quyết chiến này chưa phân thắng bại thì không thể rút lui à?”
Không ai biết chuyện gì xảy ra.
Đám Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh không cảm thấy quá lo lắng. Dù sao cũng
không phải lần đầu Khương chưởng môn mất tích không rõ, cứ bình tĩnh bình
tĩnh.
“Chúng ta vẫn không thể bước vào chứng tỏ trận quyết chiến giữa họ còn chưa
kết thúc.”
“Vậy có nghĩa là họ còn ở bên trong.”
Đôi mắt trong veo của Mâu Vũ nhìn chằm chằm vào lôi đài không một bóng
người, tỉnh táo phân tích: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc đám Giáng Thần
giả kia đã thi triển nguyên năng không gian ảo.”
“Không gian ảo!”
Đám Minh Đồng và Băng Cực phía sau không hẹn mà cùng tỏ vẻ e ngại.
Mấy năm nay ở tiên sơn, họ nhiều lần giao chiến với cao thủ bên Thánh Miếu,
từng đụng phải thủ đoạn tương tự.
Cái gọi là không gian ảo, bề ngoài là đồng thời chuyển hai phe địch ta từ chiến
trường vào trong một không gian khác, người ngoài không thể can thiệp được.
Tuy từ bên ngoài không thể cảm nhận được họ nhưng thực tế song phương
không hề rời khỏi chỗ cũ.
Nếu vậy thì cùng lắm cũng chỉ là tạo nên một không gian khép kín có lợi cho
mình.
Ví như bản thân lấy một địch nhiều có thể dựa vào loại nguyên năng này tạo ra
hoàn cảnh đấu đơn mà những người khác không thể nhúng tay vào.
Đám Giáng Thần giả vốn lấy nhiều đánh ít, dùng không gian ảo dường như
chẳng có nghĩa lý gì.
Nhưng Minh Đồng và Băng Cực vấp phải hai lần không gian ảo đều kèm theo
một dạng nguyên năng khác – Khôi lỗi chiến.
Trong khôi lỗi chiến, mỗi người đều không thể tự ra tay, chỉ có thể điều kiển
con rối liên kết với mình tiến hành chiến đấu.
Khi con rối bị diệt, bản thân cũng chết theo.
Thông thường với loại quyết đấu này, thực lực con rối của hai bên là bằng nhau,
thắng bại dựa trên kỹ xảo chiến đấu.
Nhưng nếu đẳng cấp nguyên năng của người thi thuật đủ cao cũng có thể tạo ra
một trận quyết đấu cực kỳ bất công.
Ví như con rối của mình là cảnh giới Thánh Chủ mà con rối của đối phương chỉ
có cảnh giới Chí Tôn, đó là thế áp đảo tuyệt đối, dễ dàng đánh chết kẻ địch.
Đương nhiên, cảnh giới vốn có của quân địch đủ cao thì nguyên năng cũng
không dễ dàng áp chế được.
Minh Đồng và Băng Cực đều là cảnh giới Cổ Thánh. Khi gặp cửa nguyên năng
này, cục diện mà họ đụng phải là ngang bằng.
Con rối của đôi bên có thực lực tương đương nhau, cuối cùng hai người đều dựa
vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú phá giải thành công.
Song hồi tưởng lại, đó vẫn là một trong những thời khắc mạo hiểm nhất mà họ
gặp phải trong cuộc đời.
“Lần này người thi thuật chính là Giáng Thần giả. Đẳng cấp nguyên năng của ai
cao hơn bọn họ được?”
“Bất kể là không gian ảo hay khôi lỗi chiến, chắc chắn đều là độ khó trước nay
chưa từng có, Khương tiên tri nguy hiểm rồi.”
Kỷ Linh Hàm lắc đầu, ánh mắt toát lên vẻ kiên định trước sau như một.
“Hắn sẽ không sao đâu.”
Minh Đồng và Băng Cực mấp máy môi, muốn nói gì đó.
Ví như nguyên năng vượt ra khỏi những thể hệ khác, căn bản không có bất cứ
quy luật gì đáng nói.
Thực lực cá nhân của Khương Thành có mạnh đến đâu cũng không thể phát huy
được trong khôi lỗi chiến.
Nếu con rối mà hắn được nhận yếu hơn đối phương, cuối cùng sẽ chỉ biết chết
không minh bạch, cực kỳ uất ức.
Nhưng thấy bất kể là Lâm Ninh hay Lam Đề đều không hé răng, hai người chỉ
đành thầm than, cầu cho Khương Thành được may mắn.
Đúng là Thành ca đã bị đưa vào không gian ảo. Cùng tiến vào còn có các đồng
đội Lẫm Đế và Ngụy Miểu, Thân Lô…
“Không ổn.”
“Phiền to.”
Trừ Khương Thành, tuy những người khác chưa từng vào đây cũng đã nghe nói
về hiệu quả của không gian ảo và khôi lỗi chiến.
Thấy những đường kẻ ô ngang dọc đan xen dưới chân, cùng với bố cục quỷ dị
không có bất cứ cảnh vật gì xung quanh, họ lập tức nhận ra đây là đâu.
Khương Thành không để tâm, cất bước định đi ra ngoài.
Lại phát hiện bất kể mình đi bộ hay bay đều ở trong ô vuông ban đầu, căn bản
không thể thoát ra được.
“Chỉ có giết chết người thi thuật mới thoát khỏi không gian ảo.”
Người lên tiếng chính là một trong mười vị Giáng Thần giả - Tả Nhị.
Hữu Nhất đã mất, bây giờ nhóm Giảng Thần giả do hắn cầm đầu.
Mà không gian ảo cũng được hắn tạo ra.
Trái ngược với những người khác chỉ có thể đứng trong ô vuông cố định, người
thi thuật là hắn không chịu bất cứ hạn chế gì, có thể qua lại giữa các ô vuông
khác nhau.
“Trừ ta ra, ở đây chỉ có công kích mới vượt qua được ô vuông.”
“Nếu không thể giết chết ta thì ngươi sẽ bị nhốt trong này mãi mãi.”
Khương Thành gật đầu, chậm rãi nhấc cốt kiếm trong tay lên.
Cốt kiếm vốn toàn thân trắng xám đã xuất hiện vài điểm đen và vết rạn ở bên
ngoài. Xem ra xương cốt của trọc ma thất giai cũng không thể chịu tải trọc lực
của hắn không ngừng rót vào.
Song đó cũng chẳng phải vấn đề quá lớn đối với Thành ca, dù sao binh khí này
chế tác đơn giản, hỏng một thanh có thể lập tức chế tạo lại thanh khác.
Khi mũi của cốt kiếm chỉ vào Tả Nhị, hắn vội vã tránh né, dường như rất sợ
ngay sau đó mình sẽ bị cách không giết chết trong nháy mắt.
Nhưng bất kể hắn trốn đi đâu vẫn có ảo giác mình bị khóa chặt, đang ở đối diện
với mũi kiếm.
Hơn nữa mũi kiếm còn cách hắn ngày càng gần.
Loại ảo giác này cực kỳ chân thực. Tả Nhị nổi da gà, chỉ đành quát lên với
người bên cạnh.
“Tả Lục! Ngươi còn chần chừ gì nữa?”
Một thanh niên áo trắng trong đám người lặng lẽ nở nụ cười.
“Chẳng phải ta nghĩ ngươi không cần người khác giúp đỡ đó sao?”
“Mau lên mau lên!”
Tả Nhị gấp gáp thúc giục hắn.
“Nếu ta bị giết thì trận khôi lỗi chiến này của ngươi cũng không đánh nổi.”
“Được rồi được rồi, bắt đầu thôi.”
Theo tiếng cười giễu cợt của Tả Lục, Khương Thành chợt phát hiện bản thân
không khóa được bất cứ ai.
Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một vầng sáng hình
người bán trong suốt màu xanh lam.
Hơn nữa có một loại cảm giác, mình và vầng sáng như là một thể.
Hắn giơ tay phải lên, quả nhiên vầng sáng cũng giơ tay phải.
Vẽ ra một đường kiếm hoa, vệt dài hình dáng như cốt kiếm trong tay vầng sáng
cũng vẽ kiếm hoa theo.
“Gì thế này?”
Hắn dõi mắt nhìn qua, phát hiện trước mặt mỗi người đều xuất hiện một vầng
sáng hình người tương tự.
“Đây là khôi lỗi chiến!”
Sắc mặt Lẫm Đế rất khó coi, thậm chí còn có vẻ bất lực và tuyệt vọng.
“Sự chênh lệch giữa con rối quá lớn, lần này chúng ta tiêu thật rồi.”
Khương Thành nhướng mày, “Ý gì?”
Ngụy Miểu gần đó lập tức phổ cập kiến thức cho hắn.
“Khôi lỗi chiến không thể thi triển thực lực vốn có. Con rối trong này liên kết
với bản thể, thay bản thân xuất chiến. Nếu nó bị tiêu diệt thì bản thân sẽ chết,
cực kỳ hung hiểm khó lường, khó lòng phòng bị.”