Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2517

Mọi người cuối cùng cũng hiểu vì sao Nguyên Năng của Tả Tứ còn chưa được

công khai, huống chi là các tiên nhân nhận được từ trận doanh Thánh miếu.

Một khi bị lộ ra ngoài, người khác dễ dàng có thể phòng bị được.

Cùng lắm thì nói chuyện trực tiếp với hắn, hoặc hết sức tránh nói ba chữ “ta

không biết”.

Nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, trong trường hợp không biết

gì, loại nguyên năng này quả thực quá đỗi nguy hiểm.

Điều này có quan hệ gì với thực lực không?

Nguyên lý đánh bại kẻ thù ở đâu?

Cứ cho là không nói lý, cũng nên có một mức độ chứ nhỉ?

Chính vào lúc này, Khương Thành vẫn cảm thấy Giáng Thần giả cũng chỉ có

vậy.

Truyền thừa sức mạnh kỳ thần, tạo ra vài ‘chân thần’, đánh cắp căn nguyên,

thao túng pháp tắc thứ ba, trên thực tế không phải đều là mượn sức mạnh của

Thiên Phong Thạch và thần khí Hộ Tâm kính sao?

Mà bọn họn vẫn chưa kịp có biểu hiện gì rõ ràng thì Di và hai tên trong trận

giao chiến đã thương vong.

Như vậy xem ra, đám người này dường như không lợi hại như trong truyền

thuyết.

Nhưng hiện tại, hắn không thể không thay đổi suy nghĩ.

Giáng Thần giả trông dễ sụp đổ như vậy, chỉ là bởi vì hai trận chiến mà bọn

chúng gặp phải, một trận gặp phải Di - sự tồn tại bùng phát sức chiến đấu đơn

thể, một trận gặp phải một người có hệ thống là mình.

Hai trận đại chiến này, năng lực của phần lớn mọi người trong số họ thực chất

đều chưa được phát huy.

Nếu Kỷ Linh Hàm, Thương Linh, Lam Đề đụng phải bọn chúng, Thập Thiên

Đế và sáu chúa tể gặp phải bọn chúng, có thể chống đỡ được những nguyên

năng khó lường đó không?

Càng không cần nhắc đến, thật ra cảnh giới của Giáng Thần giả cao hơn những

Cổ Thánh bình thường.

Đối với những người khác mà nói, bọn họ chính là sự tồn tại hàng duy đả kích.

“Ta thật sự rất hiếu kỳ, năng lực của những Cổ Thánh như các ngươi đến từ

đâu?”

Hiện tại hắn càng cảm thấy rằng, nguyên năng chính là hệ thống trên một loại ý

nghĩa khác.

Chỉ có hệ thống mới có thể không cần đến sức mạnh như vậy, không cần bất kỳ

lí do nào cũng có thể tấn công ngược lại kẻ địch.

“Vậy ngươi cứ từ từ mà tò mò đi.”

Hữu Tứ rõ ràng là hiểu được đạo lý chết vì nói quá nhiều.

Hắn không hề tiếp tục vùng vẫy, mà đột nhiên búng ngón tay.

Rắc!

Cùng với sự vang lên của âm thanh quỷ dị ấy, Khương Thành cũng dần ngã

xuống.

“Hừ!”

Hai tên Giáng Thần giả không hẹn mà cùng nhau thở phào một cái.

“Lần này chắc là chết thật rồi nhỉ?”

Do biểu hiện thần kỳ trước giờ của Khương Thành, hai người bọn họ cho dù

nhìn thấy thi thể của hắn cũng không dám ăn mừng quá sớm.

Tả Nhị người thao túng không gian ảo cũng kỹ càng cảm nhận một lượt, sau đó

mới gật đầu một cách nặng nề.

“Chết rồi, chắc chắn là chết rồi!”

“Vậy thì tốt.”

Ánh mắt của Tả Tứ lúc này mới dừng lại trên người của Lẫm Đế.

Nguyên năng của hắn vừa mới công khai, cho nên cho dù không có quy tắc nào

cho trận chiến đồng đội đỉnh cao cũng không thể giữ lại được mạng cho bọn

chúng.

Có điều trước khi giết chết đối thủ, hai người còn cần thu dọn mảnh vỡ của Hộ

Tâm Kính một chút.

Hộ Tâm Kính tổng cộng có 21 mảnh vỡ, ngoài 3 mảnh bị Khương Thành thu

vào trong không gian hệ thống, số còn lại tất cả đều thuộc về bọn chúng.

Hiện tại tất cả Giáng Thần giả đều chết trong chiến đấu, mảnh vỡ đương nhiên

thuộc về hai người họ.

Tả Nhị không giấu niềm vui trên gương mặt, cũng không tỏ ra buồn bã trước

những người đã mất.

“Xem ra vẫn cần phải cảm ơn Khương Thành rồi.”

“Ha ha, đúng vậy!”

Hai người bọn họ đang chia những mảnh vỡ, Khương Thành lại một lần nữa

nghe thấy âm thanh của hệ thống.

“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường sức mạnh kẻ địch, sắp xếp

phương án giành chiến thắng!”

“Ting! Kí chủ nhận được 1 miếng ‘Không biết phản đan phù”, có thể phản

ngược lại nguyên năng giết chết bằng lời nói.”

Hả?

Đối với loại đạo cụ đặc biệt này, Khương Thành lại không hề có chút ngạc

nhiên nào, dù sao trước đây hệ thống ngay cả súng nước và quạt xếp cũng từng

cho rồi.

Chỉ là hắn thấy kỳ lạ lần này hệ thống vậy mà lại cho hắn phương án để giành

được chiến thắng.

Theo lý mà nói, lần này chỉ cần trực tiếp sống lại là được rồi.

Bởi vì bản thân chết một lần, sau khi sống lại sẽ không ngu xuẩn mà trúng

chiêu.

Chỉ cần sau đó không nói “Không biết”, trực tiếp dùng sức mạnh thì có thể giết

chết Tả Tứ.

Chắc là hệ thống có thể đoán được sức mạnh của bản thân mạnh hơn đối

phương chứ?

Tại sao lại còn tích cực giúp mình gian lận như vậy?

Với tính cách của nó, trước giờ không phải cái nào tiết kiệm được thì tiết kiệm

sao?

“Ting! Kí chủ hồi sinh thành công!”

Sau khi Khương Thành sống lại, sau khi cảm giác nghi hoặc vừa nãy đó xuất

hiện trong não, liền trực tiếp chuyển sang chế độ làm màu.

“Aizz, xem ra cái nguyên năng đó của ngươi cũng chẳng linh nghiệm chút nào

nhỉ?”

Hữu Tứ vừa được chia 9 mảnh vỡ trước đó liền nhảy cẫng tại chỗ.

“Ngươi, ngươi vẫn chưa chết?”

Không còn cách nào khác, khi nhìn thấy chuyện mình rõ ràng đã thành công

vậy mà lại thất bại đều sẽ cảm thấy không thốt nên lời.

Khương Thành nhún vai, sau đó bắt đầu trách móc.

“Ta thấy ngươi nói oai phong như vậy, cũng nghĩ rằng mình chết chắc rồi nên

đã tự giác ngã xuống trước làm quen với tiết tấu của cái chết một chút.”

“Kết quả thế nào mà vẫn không chết.”

“Ngươi xem làm thế này xấu hổ biết bao chứ, quá là lãng phí tình cảm của ta

rồi.”

“Cái nguyên năng đó của ngươi không phải là lừa bọn ta đấy chứ?”

Đám người Ngụy Miêu và Diệp Đường cũng đang cười châm biếm ở phía sau.

“Ha ha, đúng thế còn gì, nguyên năng đó của ngươi là do chém gió ra chứ gì?”

“Cái gì mà nói ba lần không biết liền chết, đúng là vô lý.”

“Vừa nhìn đã biết là tự biên tự diễn ra dát vàng lên mặt.”

“Theo ta thấy, ngươi chính là con ghẻ trong số đám Giáng Thần giả, người duy

nhất không có nguyên năng phải không?”

Bị bọn hắn nói như vậy, ngay cả Tả Nhị cũn có chút đắn đo.

Dù sao trước đây khi Tả Tứ thi triển nguyên năng, phần lớn đều không có người

sống, hắn cũng chưa từng được chứng kiến, chỉ là từng nghe nói mà thôi.

Thế là, hắn ngờ vực nhìn Tả Tứ một cái.

Dường như đang muốn nói rốt cuộc ngươi có đáng tin không vậy.

Ánh mắt không tin tưởng này, đã làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của

Tả Tứ.

Ngươi có thể nghi ngờ nhân phẩm của ta, nhưng không được phép nghi ngờ

năng lực chuyên ngành của ta.

“Nguyên năng của ta là thật!”

Cảm xúc của hắn dần dần cáu kính lên, chỉ tay về phía Khương Thành hét lớn.

“Rõ ràng hắn đã trúng chiêu rồi, không thể vẫn còn sống được, đây chắc chắn là

có vấn đề ở đâu rồi!”

“Đừng có kích động như vậy mà.”

Khương Thành mỉm cười cắt ngang lời hắn.

“Cho dù nguyên năng của ngươi là giả, bọn ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi

đâu.”

“Nguyên năng của ta không phải là giả!”

“Ngươi chứng minh thế nào?”

Một câu hỏi ngược lại đơn giản như vậy ngay lập tức khiến Tả Tứ chết lặng.

Đúng rồi, hắn còn có thể chứng minh thế nào?

Lẽ nào lại một lần nữa dẫn dụ người khác nói lại ba câu “không biết”, biểu diễn

tại hiện trường giết chết đối phương một cách thần kỳ sao?

Nguyên năng này đã bị lộ rồi, có tên ngốc mới phối hợp với hắn.

Đám người Ngụy Miêu ở phía sau cố ý cười thành tiếng.

“Ha ha đúng thế, ngươi thi triển một lần nữa đi.”

“Nếu như có thể thành công, bọn ta sẽ tin ngươi không phải chém gió.”

“Thêm một lần nữa đi, không phải là không thể dùng được nữa rồi chứ?”

“Không phải chứ không phải chứ, chỉ thế này mà cũng là Giáng Thần giả sao?”

Bị bọn họ cười nhạo như vậy, cơn tức giận của Tả Tứ không thể kiềm chế nổi

mà thể hiện rõ ra ngoài, hận không thể nghiền nát hết bọn chúng ngay lập tức.

Chỉ đáng tiếc Khương Thành đang đứng chắn ở phía trước, hắn không thể làm

được chuyện này.

Chỉ có thể chửi rủa.

“Đám đần độn các ngươi, nhất định sẽ có ngày rơi vào tay ta…”

Khương Thành một lần nữa cắt ngang.

“Được rồi được rồi, ngươi cũng không cần nói ra những lời thù hận nữa.”

“Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội để chứng minh, cùng lắm thì ta lại phối

hợp với ngươi một lần nữa là được rồi.”
Bình Luận (0)
Comment