“Ngươi vừa nói gì?”
Hữu Tứ còn tưởng là mình nghe nhầm.
Mà những người khác cũng đều là vẻ mặt khó tin.
Khương Thành mỉm cười nói: “Ta nói, ta sẽ phối hợp với ngươi một lần nữa,
sau khi ngươi thi triển nguyên năng ta sẽ nói ba lần không biết, xem xem
nguyên năng đó của ngươi có thật sự là có hiệu quả hay không.”
“Cái gì?”
Ngoại trừ đám đệ tử Ngụy Miêu ra, những người khác đều nhảy dựng lên.
Đặc biệt là Lẫm Đế, tức đến mức dựng ngược lông mày.
Nàng chỉ về phía Khương Thành mắng chửi liên hồi: “Ngươi lại phát điên rồi
sao? Có thể thắng tại sao còn làm càn? Trực tiếp giết chết hắn không phải là
được rồi sao?”
Khương Thành bất lực khoát tay.
“Người ta bị nghi ngờ năng lực nghiệp vụ, đây là chuyện đau khổ biết nhường
nào chứ, chúng ta nên cho hắn một cơ hội để chứng minh, đây là phong thái mà
một tiên nhân có cốt cách nên có.”
“Phong thái cái đầu nhà ngươi, ngươi thật là vô lý, ta sẽ không bao giờ tham gia
vào hành động của ngươi nữa…”
Thành ca tự động chặn những lời sau đó của Lẫm Đế.
Hắn mỉm cười và làm một cử chỉ vui lòng về phía Hữu Tứ.
“Ngươi có thể bắt đầu rồi.”
Hữu Tứ sớm đã bắt đầu rồi.
Trước khi Khương Thành nói sẽ hợp tác với hắn, hắn đã kích hoạt Nguyên
Năng rồi.
Mà trong những lời nói của Khương Thành sau đó đã bao gồm một từ “không
biết”.
Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, tên này vẫn cố tình giả vờ không tin, để tránh
cho Khương Thành bội lời.
“Ngươi có chắc chắn muốn phối hợp với ta không?”
Chút tâm tư nhỏ bé này của hắn với một người từng trải như Thành ca sao có
thể không nhìn ra.
Hắn cũng giả vờ bối rối, còn cố ý vô tình nói gì đó mà hắn không biết.
“Đúng vậy, ta trước giờ luôn giữ lời, nói được làm được, lẽ nào ngươi không
biết sao?”
Hứu Tứ mừng thầm, lần thứ hai nói không biết rồi, chỉ cần thêm một lần nữa là
xong.
Khương Thành ơi Khương Thành, ngươi thật là kiêu ngạo!
Ta không tin lần này khả năng “giết người bằng ngôn từ” của ta không thể giết
ngươi.
“Tại sao ngươi muốn phồi hợp với ta? Nó sẽ giúp ích gì cho ngươi?”
“Lợi ích?”
Khương Thành xua tay.
“Ta cũng không biết có lợi ích gì, nhưng giúp đỡ người khác thì cần gì phải có
lợi ích đúng không?”
Lần thứ ba!
Hữu Tứ suýt chút vui mừng hoan hô lên.
Vốn dĩ nói lại ba lần “không biết” là chuyện không thể nào, giờ đây nó đã thành
sự thật rồi.
Nhưng hắn vẫn chưa yên tâm được.
Vừa nãy đã thất bại một lần, lần này cứ nói thêm hai lần không biết để chắc
chắn đi.
Thế là hắn lại tiếp tục nói những lời thừa thãi.
“Xem ra trước đây ta đã hiểu lầm ngươi, không ngờ ngươi có tâm tư rộng rãi
như vậy, ta khâm phục ngươi, vậy thì chúng ta bắt đầu đi.”
Khương Thành có chút không kiên nhẫn.
“Ta đã nói ba lần rồi không biết rồi, ngươi vẫn chưa hài lòng sao?”
“Được rồi, ta nói thêm vài câu cho ngươi thỏa mãn vậy.”
“Không biết, không biết, không biết…”
Hắn một hơi nói bảy tám lần.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Ngay cả Ngụy Miểu ở phía sau cũng có chút không nói nên lời.
Khương chưởng môn, ngươi cứ bình tĩnh chút đi, lỡ như chết thật thì sao?
Nhiều lần như vậy uy lực liệu có mạnh hơn không?
Thực ra hắn đoán không sai.
Nói thêm vài lần không biết, cũng đều sẽ chết, chỉ có điều là chết dứt khoát và
tàn khốc hơn.
Hữu Tứ ở phía đối diện vô cùng vui mừng, bấy nhiêu lần “không biết” cũng đủ
khiến hắn yên tâm, không cần phải giả vờ nữa.
“Ha ha ha ha, Khương Thành, ta đời này chưa từng gặp qua nhân vật nào kỳ
quái như ngươi.”
“Ta nên gọi ngươi là kiêu ngạo hay ngu ngốc?”
“Nếu ngươi đã nhiệt tình giúp ta chứng minh như vậy, thế thì ta sẽ thành toàn
cho ngươi, chỉ đáng tiếc ngươi không thể tự mình nhìn thấy nữa.”
Nói xong, hắn búng tay một cái lần nữa.
Việc búng tay thực ra là một “nghi lễ kết thúc” nguyên năng của hắn.
Sau khi tiếng búng tay vang lên, nguyên năng “giết người bằng ngôn từ” chính
thức kết thúc uy lực của nó.
Sau đó, mọi người được xem một màn pháo hoa tuyệt đẹp.
Bùm bùm!
Trong không gian ảo liên tục nổ ra những tiếng chói tai.
Tay chân và mảnh quần áo còn sót lại văng tứ tung, và một cơn mưa máu khắp
bầu trời.
Trước kịp hạ cánh, nó lại tiếp tục phát nổ trên không trung.
Cơn mưa máu nhanh chóng tan thành mây khói, các gốc cây và mảnh quần áo
cũng bị đốt cháy và hóa khí nhanh chóng.
Chỉ sau vài giây, không còn ai gọi là Hữu Tứ trên thế giới này nữa.
Hết cách, Khương Thành vừa nhận được “đan phù phản không biết”, chỉ cần
Hữu Tứ khởi động nguyên năng, những lời “không biết” của Khương Thành
cuối cùng sẽ tấn công ngược lại ngự thuật trên cơ thể mình.
Khương Thành đã nói rất nhiều lần trong một hơi thở, sức mạnh cũng lớn hơn
bình thường. Bản thân Hữu Tứ đương nhiên sẽ chết một cái chết rất thảm khốc.
Chỉ là những người khác không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cho dù là Tả Nhị hay Lẫm Đế và Thân Lô, tất cả họ đều tỏ ra kinh ngạc.
“Hữu Tứ thực sự đã chết?”
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
“Mẹ kiếp, chuyện này sao có thể xảy ra được vậy?”
Ngay cả Ngụy Miêu, Diệp Đường và những người khác vẫn còn vô cùng hoang
mang.
Họ có niềm tin lớn nhất ở Khương Thành, nhưng kết quả tốt nhất mà họ có thể
đoán là Khương Thành không bị thương, như thể không có gì xảy ra.
Thật sự không ngờ rằng sau khi Khương chưởng môn phối hợp với đối thủ, đối
thủ lại đột ngột qua đời.
Điều này có phải là quá thần kỳ rồi không?
“Ngươi, ngươi, ngươi đã làm gì?”
Tả Nhị lắp bắp.
Hữu Tứ đã bị giết, hắn ta đáng lẽ phải hạnh phúc, dù sao thì sau tất cả hắn ta đã
trở thành Giáng Thần giả cuối cùng, tất cả 18 mảnh của Hộ Tâm kính sẽ thuộc
về hắn ta.
Nhưng làm sao hắn có thể hạnh phúc bây giờ?
Thủ đoạn của Khương Thành quá kỳ lạ, vượt quá dự liệu của hắn, đã sắp khiến
hắn đổ bệnh rồi.
Bây giờ hắn thà đối mặt với Di còn hơn là đối mặt với sinh vật kỳ lạ này.
“Ta không làm gì cả.”
Khương Thành vô tội xòe hai tay ra: “Các ngươi đều thấy rồi, ta không hề ra
tay, ta chỉ vì lòng tốt phối hợp với hắn một chút thôi.”
“Thực tế đã chứng minh, nguyên năng của hắn ta vẫn còn tác dụng, nhưng có
thể nó không được ổn định nên hắn ta không nắm bắt được.”
Tả Nhị rất muốn phàn nàn.
Nắm bắt cái gì?
Nguyên năng chỉ có thể chia mạnh yếu, làm sao có ổn định hay bất ổn?
“Được rồi, đến lượt ngươi rồi.”
Khương Thành lại rút ra cốt kiếm.
“Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, ngươi còn có tuyệt chiêu nào mau sử
dụng đi.”
Đối diện với mũi kiếm sắc nhọn của hắn, Tả Nhị biết mình cho dù thế nào cũng
không thể thắng.
Nguyên năng của hắn chính là không gian ảo.
Sử dụng không gian này, hắn ta có thể cô lập chiến trường và tạo ra tình huống
một đối một hoặc một tình huống mà nhiều địch ít.
Khi trạng thái bình thường, đây là một kỹ năng phụ trợ rất mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ đối mặt với Khương Thành, tất cả những điều này đều vô nghĩa.
Hắn muốn cầu xin được tha mạng, nhưng một trận chiến đỉnh cao không phân
định sống chết, nó căn bản sẽ không bao giờ kết thúc.
Tả Nhị đương nhiên không muốn bị giết.
“Khương Thành, ta thật sự không giết được ngươi, nhưng ngươi cũng không
thắng được.”
Vừa nói điều này hắn vừa kết hợp 18 mảnh Ngọc phù lại.
Một tấm giáp ngực gần như hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt hắn.
“Chỉ cần ta không chết, không gian ảo sẽ tồn tại mãi mãi.”
“Ngươi có thể ở đây với ta đến vĩnh hằng, xem ai có thể tiêu diệt ai!”