Mâu Vũ không còn trụ được nỗi nữa.
Nàng xông đến trước mặt Khương Thành, véo tai hắn một cái.
“Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu, nói cho đúng cho ta.”
“Ngươi đang cố ý hãm hại ta sao?”
“Nhất định là thế rồi chứ gì?”
Khương Thành lại lần nữa cố gắng né khỏi nàng, sau đó vờ như vô tooijb xua
tay.
“Hài cốt trọc ma nhiều lẽ nào cũng là sai sao?”
“Ta đây chẳng phải vì thấy các ngươi muốn hay sao, vậy nên mới cố gắng thỏa
mãn các ngươi.”
“Thỏa mãn?”
Mâu Vũ bị chọc cho tức cười.
“Thỏa mãn cái đầu ngươi.”
“Rốt cuộc là có bao nhiêu con? Còn không mau nói thẳng ra!”
“Thật ra cũng không phải nhiều lắm…”
Thành ca cười ngại ngùng, sau đó vung ra một ngàn con.
Lúc này cả bầu trời Phi Tiên môn đều tối mịt, bị cả đống hài cốt trọc ma lấp
đầy.
“Ôi trời…”
Mâu Vũ suýt chút ngồi bệt ra đất.
Còn đám người Mạch Phong và Lâm Lung lại càng ngờ ra, giống như cả người
đều bị một trận phong vũ tẩy trần vậy.
“Cái tên nhà ngươi.”
Mâu Vũ hoàn toàn phát bực lên.
Nếu sớm biết hài cốt trọc ma ở đây có hơn ngàn con thì khi mới bắt đầu chắc
chắn nàng sẽ ép giá xuống thành hàng chợ rồi.
Suy cho cùng thì nó cũng quá nhiều rồi.
Nhiều đến mức độ này thì đâu còn hiếm nữa.
Dù cho hiệu quả của những hài cốt trọc ma này không hề thay đổi, còn có thể
thay thế rất nhiều tài liệu cửu giai, nhưng đến số lượng này, những thứ có thể
thay thế cho tài liệu cửu giai này cũng sẽ theo đó mà rớt giá.
Đương sự lúc này cảm thấy rỉ máu trong tim, vừa rồi mua mười hai trọc ma kia
với giá cao quá, hoàn toàn không đáng mà.
Nàng nhìn chằm chằm vào Khương Thành, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt
sống người ta.
“Toàn bộ số trọc ma này bọn ta đều cần cả.”
“Giá cả thì phải bàn lại từ đầu.”
Thành ca vốn có thể đi đến những thương hội khác rồi lại kiếm chác lần nữa,
nhưng Mâu Vũ cũng có thể xem như là người mình, đương nhiên phải chiếu cố
cho nàng rồi.
Thế là sau một phen trả giá nước bọt văng tung tóe của hai bên, giá cả của đống
trọc mà này đã giảm xuống còn một phần mười so với trước đó, toàn bộ đều bán
cho Thiên Khu các.
Và thế Khương Thành lại kiếm được thêm một đống tài liệu cửu giai, cũng
được kha khá để mà cho đệ tử bốn đời có được đế khí.
“Đây chắc là đám cuối cùng rồi nhỉ?”
Sau khi giao dịch kết thúc, Mâu Vũ vẫn nhìn hắn chẳng yên tâm chút nào.
“Đừng nói với ta là ngươi còn có nữa đấy.”
Nếu như Khương Thành vẫn còn hài cốt trọc ma, nàng e rằng sẽ nghĩ cách tiêu
hủy hết mất.
Nếu không thì còn làm ăn được gì nữa.
Thành ca liền xua tay.
“Hết rồi, yên tâm đi.”
Tuy trong kho hệ thống vẫn còn mấy chục ngàn hài cốt trọc ma, nhưng quả thực
là không thích hợp để lấy ra.
Sau khi Mâu Vũ rời đo, Khương Thành ở lại Phi Tiên môn một khoảng thời
gian làm đế khí.
Ngoại trừ những tài liệu cửu giai, quan trọng nhất vẫn là hỗn độn ngọc tủy.
May mà năm ấy khi hắn giết chết không ít các Cổ Thánh và Chính Thần, tiêu
diệt Giáng Thần giả kia có được nhiều hơn, đến hỗn độn kim ngọc tủy để làm
đế khí lăng tiên còn có hơn trăm phần nữa kìa.
Còn về quá trình, cũng chỉ là chuyện của thuật luyện khí của hệ thống mà thôi.
Khi toàn bộ bốn đời đệ tử đầu tiên của Phi Tiên môn có được đế khí rồi, hắn
cũng yên tâm nhiều hơn.
“Các ngươi xem như cũng có chút năng lực tự bảo vệ mình rồi.”
“Tương lai khi đối mặt với Cổ Thánh, một Thánh Tôn đánh không lại nhưng ba
Thánh Tôn hợp lực lại chung quy cũng có thể bảo tồn tính mạng.”
Chúng đệ tự cũng không biết phải nói gì cho đúng.
Đội hình hơn ngàn Thánh Tôn của Phi Tiên môn đã đủ làm kinh hãi thế tục rồi,
bây giờ toàn bộ còn có đến khí, thậm chí còn là một trăm năm mươi mấy đế khí
lăng tiên, thế này còn có thể dùng tự bảo toàn tính mạng được ư?
Càng huống hồ gì Phi Tiên môn còn có đám minh hữu thực lực mạnh mẽ do
Băng tộc, Yêu tộc, Vu tộc, Huyền tộc và những cao thủ của Đông Trúc đảo hợp
thành.
Tiêu chuẩn của Khương chưởng môn đúng là thật nghiêm khắc.
Sau khi bận bịu hết tất cả, Thành ca lại định xuất môn.
“Dạo này ta cần phải đến Vô Thượng Đạo Cực một chuyến.”
Nghe thấy câu này, chúng đệ tử khẽ kinh ngạc, thái độ cũng có phần khác đi.
“Khương chưởng môn thế này là muốn đi đánh bọn họ ư?”
“Thật ra thì Vô Thượng Đạo Cực và chúng ta cũng chẳng có khúc mắc gì,
chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện vu vơ thôi.”
“Vậy thì sao chứ? Khương chưởng môn muốn thu phục bọn họ, lẽ nào còn cần
có lí do à?”
“Có thể được Khương chưởng môn thu phục đúng là vinh hạnh cho bọn họ.”
Thành ca dở khóc dở cười xua tay.
“Các ngươi nghĩ đi đâu đâu vậy?”
“Ta chỉ định đi tìm một người, tiện thể làm rõ một vài chuyện.”
Người hắn muốn tìm đương nhiên chính là Tiên mẫu.
Mấy năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ có nàng ta mới có thể đưa ra được
câu trả lời.
Càng huống hồ gì, Ngộ Đạo tiên thụ của hắn có ở căn nguyên thế giới, cũng
phải nghĩ cách mà lấy về chứ.
Cuối cùng, hắn mang theo Kỷ Linh Hàm cùng đi.
Lần này Khương Thành không đi gấp gáp, mà cùng Hàm muội tử du sơn ngoạn
thủy trên hành cung, cũng xem như là chuyến du ngoạn khó có được.
Hai người đi rồi dừng, thi thoảng dừng chân ở các châu, đâu tầm ba năm cuối
cùng mới đến được Chân Huyền châu ở trung tâm Nguyên Tiên giới.
Hôm nay, ngọc phù cảm ứng tùy thân của Kỷ Linh Hàm lóe sáng lên.
Sau khi nhìn vào, nàng lộ ra một nụ cười.
“Lâu năm không gặp, hóa ra Hạ Khanh đã đến Chân Huyền châu.”
“Hạ Khanh?”
Khương Thành ngớ người ra, rồi phản ứng lại, đây chính là tên của Lẫm Đế.
Do từng ở Phi Tiên môn một khoảng thời gian dài, hai bên đã thành minh hữu,
nàng ta và Kỷ Linh Hàm cũng có giao tính rất tốt.
Nhắc đến Lẫm Đế, hắn rất nhanh đã nhớ đến một người quen cũ khác đã mất
tích từ lâu.
“Phải rồi, Lăng đi đâu rồi, bây giờ nàng ấy có khỏe không?”
Nhớ lại, lần trước hắn và Lăng chia tách là lúc lần đầu Lạc Tiên điện hiện thân.
Lúc đó Di ra sân một cách mạnh mẽ, hàng phục sáu suối nguồn, đến cả Thánh
Hoàng cũng trở thành cánh tay đắc lực của hắn.
Khi ấy Khương Thành bị Di lừa vào Lạc Tiên trì, chịu trận thí luyện thiên phú
lưu hohar, cũng chẳng để ý đến tình hình của những người khác.
Bây giờ nghĩ lại, Lăng khi ấy ở Phi Tiên môn, từ đó về sau thì không còn xuất
hiện nữa.
Về sau Phi Tiên môn tham dự đại chiến, trong đó chẳng hề có bóng dáng nàng.
Thời đại mạt pháp, nàng cũng không đến Tiên sơn.
Về nử tử này, Kỷ Linh Hàm đương nhiên cũng có ấn tượng sâu sắc, suy cho
cùng thì lúc đó Lăng đã là Cổ Thánh rồi.
“Ngày thứ hai khi Di sáng lập Lạc Tiên điện, thu nạp bọn ta làm bộ hạ thì nàng
đã rời khỏi Phi Tiên môn.”
Nàng nhớ lại nói: “Khi đó ta còn muốn níu giữ nàng lại, nhưng mà nàng chỉ nói
một câu rồi rời đi, cũng không cho ta cơ hội mở miệng nữa.”
“Vậy cơ à?”
Khương Thành nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được gì.
Mà khoảng một khắc sau, một bóng dáng đã nhanh chóng vút lại gần khoảng
cách với bọn họ.
“Linh Hàm, lâu ngày không gặp.”
Mang theo hương thơm từ gió, nhan sắc mỹ miều của Lẫm Đế đến trước hai
người.
Ngay sau đó, nàng lại kinh hãi hét lên.
“Khương Thành!”
“Ngươi trở về từ khi nào thế?”
Thành ca cười tươi đưa tay lên.
“Sao hả, ta trở về cũng phải báo cho ngươi biết ư?”
“Nếu ngươi đã trở về rồi thì trận chiến đấu đoàn đội đỉnh phong đó cuối cùng
ngươi đã giành chiến thắng?”
“Chuyện này chẳng phải là đương nhiên ư?”
“Vậy thì tốt.”
Lẫm Đế khẽ thở phào nhẹ nhõng, rồi lại hạ thấp giọng một cách thần bí.
“Ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi, ngươi từng nghe thấy sự tồn tại của Thiên
Đạo chưa?”