Nếu như trước khi đến đây nghe thấy câu hỏi này, Khương Thành chỉ cảm thấy
thật buồn cười và hoang đường.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy có ý nghĩa vô cùng.
Chỉ thấy hắn khẽ cười, sau đó thì gật đầu với Lẫm Đế.
“Đương nhiên, ta có nghe qua.”
Lẫm Đế nghe thấy đột nhiên lại thấy tâm tình vô cùng phức tạp.
Có kinh ngạc, có mừng vui, còn có sự kích động vì cuối cùng cũng tìm được tri
âm.
“Ngươi thực sự từng nghe qua?”
Giọng của Lẫm Đế có phần rung chuyển.
Hiển nhiên, mấy năm nay nàng vì chuyện này mà bị vô số người không hiểu
nỗi.
“Cái Thiên Đạo ngươi nói đến là cái từng bị Di cướp đi, sau đó lại tổ hợp lại,
tặng cho các ngươi chí bảo, còn có một Tiên Mẫu tọa trấn phải không?”
Khi hắn nói ra mấy chi tiết này, Lẫm Đế hoàn toàn xác định.
Khương Thành thật sự giống mình, vẫn nhớ Thiên Đạo, Thậm chí còn nhớ đến
sự tồn tại của Tiên Mẫu.
“Quá tốt rồi! Hóa ra ngươi cũng không bị xóa đi phần kí ức đó! Có ngươi đây
thì đạo của ta không cô đơn rồi.”
Nàng cũng nước mắt lưng tròng luôn rồi.
Thành ca trở về mới mấy năm, cảm nhận không sâu sắc được như nàng.
Hắn không kìm được chế nhạo: “Sao vậy, phát hiện ra cả thế giới này đều rời
vào một âm mưu, chỉ còn lại mỗi mình mình là người tỉnh táo rồi ư?”
Lẫm Đế lắc đầu.
“Không chỉ có ta, những người khác cũng như ta vậy.”
Thành ca trở nên tò mò.
“Còn ai nữa?”
“Những Chính Thần còn sống lại năm ấy, toàn bộ đến nay đều còn nhớ Thiên
Đạo.”
“Còn bao nhiêu Chính Thần còn sống tiếp?”
“Mười lăm người.”
Lẫm Đế nói như thẻ đang giấu gì đó quý giá lắm: “Ngoại trừ ta và Hồn Đếm
Huyết Đế, Không Đế, Huyền Đế, Nguyên Đế, Tâm Đế trong thập Thiên Đế ra,
còn có tám Chính Thần: Cực Hoàng Chính Thần, Thương Lạc Chính Thần, Kim
Diệu Chính Thần.”
Khương Thành lại hỏi: “Ngoại trừ các ngươi ra, toàn bộ những người khác đều
trúng chiêu rồi?”
“Phải.”
Lẫm Đế chầm chậm nói: “Bọn ta không trúng chiêu chỉ vì bọn ta có đạo ấn, sức
mạnh đó vốn đến từ bản thân Thiên Đạo, cho dù thế nào thì nó cũng không thể
xóa đi kí ức của bọn ta được.”
“Đạo ấn? Sức mạnh đến từ Thiên Đạo?”
Kỷ Linh Hàm đứng bên nghe hai người nói chuyện lâu như thế cũng không nhịn
được mở miệng.
“Năm ấy khi các ngươi tham gia tranh đoạt thần vị, không phải đã có được thần
cách lưu lạc trong thiên địa mới trở thành Chính Thần ư?”
Khương Thành khẽ ngơ ra.
“Thần cách là cái gì?”
Kỷ Linh Hàm không do dự nói: “Thần cách đến từ Chân Thần vẫn lạc từ thời
Thượng Cổ đó, tổng cộng 73 người, chỉ có có được thần cách của bọn họ, có
được sự truyền thừa trong đó mới có thể trở thành Chính Thần…”
Nghe nàng nói như vậy, Thành ca cũng nghi ngờ phải chăng bản thân mình lại
xuyên thời gian rồi không.
Đây là gì với gì đây chứ?
Chân Thần Thượng Cổ từ đâu ra, thần cách từ đâu ra?
Đây là câu chuyện xảy ra từ thời nào đây chứ?
“Nhìn thấy rồi chứ?”
Lẫm Đế thở nhẹ một tiếng: “Dính đến vấn đề Thiên Đạo, kí ức của bọn họ hoàn
toàn bị bóp méo xuyên tạc.”
“Chuyện này sao có thể làm được chứ? Nhiều sinh linh như vậy trong đó có
không ít Cổ Thánh, theo lí mà nói thì chuyện này không thể nào xảy ra được.”
“Bởi vì Thiên Đạo mạnh hơn trước rất nhiều, mạnh đến mức vạn vật đều chỉ
như con kiến mà thôi.”
Khương Thành lại càng tò mò.
“Sao lại như thế? Thiên Đạo mạnh lên như thế nào?”
Biển Thiên Đạo hiện nay không tung tích, hắn cũng không cảm nhận được vị
trí.
Có nhìn thế nào thì Thiên Đạo quả thực quá khác đi rồi, có phần ngự trị trên tất
cả các sinh linh, thần thánh không thể xâm phạm.
Lẫm Đế từ từ nói ra bốn chữ.
“Bởi vì đạo ấn.”
“Ý gì chứ?”
Khương Thành ngơ ra, vẻ mặt trở nên khó tưởng.
“Không phải chứ, chính bản thân đạo ấn cũng có vấn đề ư?”
“Trận chiến tranh đoạt thần vị năm ấy kịch liệt, kết quả chỉ là một cạm bẫy?”
Lẫm Đế cười khổ một tiếng.
“Cho là vậy đi, nhưng không nghiêm trọng như ngươi nói.”
Nàng rủ rỉ kể lại: “Đạo ấn quả thực đã thành toàn cho bọn ta, khiến thực lực của
bọn ta nhanh chóng tăng đến đỉnh phong của vị diện, nhưng cũng ẩn chứa bí
mật nhiều người không tưởng nữa.”
“Tổng cộng 73 Chính Thần, có 58 người đã chết trong trận đại kiếp kia. Ngươi
không tò mò sau khi họ chết đi thì đạo ấn về đâu hả?”
Khương Thành phản ứng lại.
“Ý của ngươi là đạo ấn của bọn họ đã trở về với Thiên Đạo, hơn nữa còn khiến
Thiên Đạo mạnh lên?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt của Lẫm Đế trở nên có phần phức tạp.
“Đạo ấn có thể bị Thiên Đạo lấy lại, chỉ là trước giờ chúng ta đều không biết
chuyện này.”
“Mà đạo ấn bị thu hồi lại, vì có được công sức ngộ đạo cả chục tỷ thậm chí trăm
tỷ năm của mấy Chính Thần đó, đạo chất chứa bên trong đã vượt xa lúc đầu.”
“Sau khi bọn họ chết đi, Thiên Đạo thu lại đạo ấn, không chỉ thu về lại lực
Thiên Đạo ban đầu ban tặng cho mà còn có được đạo mà bọn họ ngộ được cả
đời.”
“Cũng chẳng trách liên minh Thần Đạo bọn ta năm đó bị đánh cho tan tác,
Thiên Đạo từ đầu đến cuối đều không màng đến.”
“Bởi vì cái chết của bọn ta vốn nằm trong kế hoạch của nó, từ đầu đã định sẵn
kết cục rồi.”
Khương Thành há mồm, không biết bao nhiêu từ ôi vãi muốn thốt lên.
“Đúng là không hổ là nàng ta.”
Bây giờ hắn mới thấu hết lời nhận xét của mọi người về Tiên Mẫu đúng đến
nhường nào - Thiên Đạo chí bảo thứ mười bốn vô cùng gian xảo, tinh thông thế
tình, không từ thủ đoạn.
Năm ấy Tiên Mẫu làm ra vụ tranh đoạt Thần vị, Khương Thành còn cho rằng
trước sau gì nàng cũng lật xe thôi, ví dụ như bị đám Chính Thần đó phản lại
chủ, đoạt lấy Thiên Đạo.
Thật không ngờ những Chính Thần đó chỉ là con cờ của nàng mà thôi.
“Vậy năm mươi Chính Thần còn lại các ngươi bây giờ há chẳng phải khó lắm
hay sao?”
“Phải.”
Người trả lời Khương Thành lần này không phải là Lẫm Đế mà là Tâm Đế và
Hồn Đế từ xa nghe tin mà đến.
“Khương Thành, ngươi trở lại rồi.”
“Quá tốt rồi, người trở về, bọn ta có lẽ có cơ hội lật ngược tình thế rồi.”
Hai người từng là Thiên Đế, giờ đây nhìn thấy hắn nào còn có địch ý hay cảm
giác ưu việt nữa.
Có người còn trông mong được hắn giúp đỡ nữa.
“Năm ấy đạo ấn đến từ vị Thần chủ của Vô Thượng Đạo Cực kia, theo kế hoạch
của bọn họ, năm mươi Chính Thần bọn ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, chỉ là vấn
đề thời gian mà thôi.”
“Vậy nên kẻ địch của bọn ta chính là Vô Thượng Đạo Cực.”
Khương Thành vốn không hề thấy ngỡ ngàng về việc bọn họ có thái độ thù địch
với Vô Thượng Đạo Cực, nếu đổi thành hắn là Lẫm Đế hay Tâm Đế thì giờ đây
chắc chắn cũng như bị đâm sau lưng vậy.
Đối mặt với ánh mắt long lanh của ba Thiên Đế, hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng
đã có quyết định.
“Ta với Vô Thượng Đạo Cực chẳng có thù hận gì cả.”
“Hơn nữa mấy năm nay sự yên bình của bọn họ cũng có vẻ khá ổn.”
Tuy Tiên Mẫu xuyên tạc ký ức gần như của tất cả mọi người về Thiên Đạo,
nhưng mục đích là vì sự ổn định của Nguyên Tiên giới, chuyện như vậy dường
như chỉ có tốt chứ chẳng xấu gì.
Nếu như bản thân xử đẹp Tiên Mẫu, hủy đi Vô Thượng Đạo Cực thì Nguyên
Tiên giới sẽ trở nên thế nào đây?
Hắn nghĩ không ra rồi,
Chỉ biết bản thân hình như không cần thiết phải “cho tất cả mọi người biết rõ
chân tướng” - một lí do nhảm nhí mà hủy đi sự yên bình này.
Lẫm Đế và Hồn Đế sốt ruột.
“Khương Thành, sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
“Sự yên bình của Vô Thượng Đạo Cực bây giờ chỉ là ngụy trang, sớm muộn gì
cũng sẽ lộ ra lòng lang dạ sói thôi.”
“Bọn họ chỉ xem tất cả những sinh linh như lũ sâu bọ mà thôi, trên cao nhìn
xuống, lẽ nào thế này mà ngươi cũng có thể chịu được ư?”