“Ta vẫn chưa nói xong mà.”
Khương Thành dang tay.
“Đúng là ta sẽ đi Vô Thượng Đạo Cực một chuyến, tra rõ một vài chuyện, tiện
thể thu hồi một số thứ của mình.”
Ngộ đạo Tiên thụ vẫn đang lưu lạc bên ngoài, đó chính là nơi cội nguồn để hắn
yên ổn dung thân, nhất định phải lấy lại.
“Còn chuyện của các ngươi, đến lúc ấy hẵng xét lại.”
Ngoại trừ Lẫm Đế được coi là một nửa người mình và Huyết Đế vẫn duy trì mối
quan hệ tốt đẹp với hắn, hắn không hề có giao tình với mười ba Chính Thần kia.
Một số còn từng là kẻ thù của hắn.
Không đáng để hắn phải chiến đấu vì đám người này.
Lẫm Đế và Hồn Đế vẫn muốn khuyên giải, tranh thủ được thì tranh thủ.
Nhưng Tâm Đế lại giơ tay lên ngăn họ.
Chỉ thấy hắn nở nụ cười cảm kích với Khương Thành.
“Ngươi không giậu đổ bìm leo cũng đủ khiến bọn ta đã mừng lắm rồi.”
Hắn đang nói đúng sự thật.
Vì có đạo ấn, bọn họ cũng coi như là người phe Thiên Đạo, Vô Thượng Đạo
Cực không thể đích thân đối phó với mười lăm Chính Thần.
Nếu muốn thu hồi đạo ấn, đối phương chỉ có thể trông đợi các cao thủ khác tiêu
diệt bọn họ.
Với thực lực của đám Hồn Đế, Tâm Đế, ở Nguyên Tiên giới không có nhiều kẻ
thù tiềm ẩn có thể rình rập tính mạng của bọn họ.
Thực lực của nhiều Cổ Thánh cũng sàn sàn họ mà thôi.
Thật ra Khương Thành mới là kẻ khiến họ không yên tâm nhất.
Chỉ cần Khương Thành không xuống tay với mình, bọn hắn có thể bớt lo nghĩ
rất nhiều.
“Được rồi, các ngươi trở về đi thôi, bản thân ta đi trước đây.”
Khương Thành vung tay áo, định đưa Kỷ Linh Hàm thẳng tiến đến chỗ Vô
Thượng Đạo Cực.
Nhưng ba Thiên Đế lại ngăn cản hắn.
“Chờ chút.”
“Có lẽ ngươi trở về chưa lâu nên không rõ tình hình lắm, như thế không vào
được Vô Thượng Đạo Cực đâu.”
“Hơn nữa người ngươi muốn tìm là Thần Chủ nọ, ắt phải vào trong khu vực
trung tâm mới được.”
Thành ca nhướng mày.
“Sao nào, Vô Thượng Đạo Cực là mai rùa hả, đánh cũng không vào được?”
Nghe hắn nói đánh vào, ba Thiên Đế không hẹn mà cùng tỏ vẻ vui mừng ra mặt.
Bọn hắn ước gì Khương Thành và Vô Thượng Đạo Cực đánh giết nhau tối tăm
mặt mũi.
Tiếc là chuyện này không dễ thành hiện thực như vậy.
“Bọn ta không rõ sức phòng ngự của Vô Thượng Đạo Cực mạnh đến đâu.”
“Ngặt nỗi bọn hắn lúc nào cũng ẩn mình, căn bản không tìm được vị trí, nhất
định phải đợi thời cơ thích hợp.”
“Là khi nào?”
“Thường thì cứ cách một thời gian là họ sẽ mở cửa với thế giới bên ngoài một
lần.”
“Một là phô diễn thực lực, xử lý một vài sự vụ của Nguyên Tiên giới trong thời
gian này.”
“Hai là thu nhận một số người mới xuất chúng có khí vận thâm hậu.”
Khương Thành có phần khó hiểu.
“Vô Thượng Đạo Cực không phải môn phái, thu nhận người mới để làm gì? Vả
lại bọn hắn còn dựa dẫm vào gốc to là Thiên Đạo, ngang ngược Nguyên Tiên
giới, đâu cần bồi dưỡng hậu bối?”
Hồn Đế lạnh lùng đáp: “Bọn hắn không bồi dưỡng hậu bối mà là đề phòng điều
chưa xảy đến.”
“Những thiên tài có khí vận thâm hậu ấy về sau có thể trở thành mối đe doạ đến
Thiên Đạo, vì vậy phải thu phục họ về dưới trướng trước, triệt tiêu mối hoạ
ngầm.”
“Ra là thế”
Khương Thành không khỏi cảm khái trước sự “nhọc lòng suy tính” của Tiên
Mẫu, xem ra nữ nhân kia đã bị Di và Giáng Thần giả doạ sợ rồi.
Nên bây giờ mới sốt sắng tăng cường bảo vệ Thiên Đạo đây mà.
“Lần mở cửa tiếp theo là khi nào?”
“Tầm một năm sau.”
“Được rồi,vậy thì qua chỗ các ngươi ngồi một chút đã.”
Tâm Đế cười tủm, ra dấu mời.
“Bọn ta vô cùng hoan nghênh!”
Dứt lời, ba vị Thiên Đế dẫn Khương Thành đi một mạch tới cứ điểm hiện tại
của “Liên minh Thần Đạo”.
Vì có thể phải đón nhận cái chết định mệnh bất cứ lúc nào nên mười lắm Chính
Thần đều cảm thấy nguy cơ rình rập, tất cả cùng tụ tập lại với nhau.
Hiện nay họ cũng không còn hoạt động công khai.
Có lẽ họ cảm thấy khi phải đối phó với Vô Thượng Đạo Cực thì nhiều người
cũng vô dụng, vậy nên họ chẳng thu nhận người bành trướng thế lực nữa.
Khi Khương Thành đến, các Chính Thần ở lại bên trong nhao nhao ra ngoài.
“Khương Thành! Quả nhiên là ngươi!”
Người đầu tiên nghênh đón chính là Huyết Đế.
Thấy Khương Thành, hắn mừng rỡ ra mặt, nóng lòng muốn ôm ghì đối phương.
Ai không biết còn tưởng hai người này là bạn già lâu năm mãi mới gặp lại nhau.
Khương Thành ra sức tránh né hắn: “Ngươi kích động quá đấy, quan hệ giữa ca
và ngươi chưa tới mức này đâu!”
Huyết Đế không cho đó là ngang ngược, ấy vậy mà cười hì hì xoa xoa tay lôi
kéo làm thân.
“Thành ca, ngươi khách khí quá rồi.”
“Nhớ năm ấy hai ta kết làm huynh đệ, thề có nạn cùng chịu, chỉ cầu chết cùng
năm cùng tháng, lẽ nào ngươi đã quên ư?”
Khương Thành bị hắn chọc tức đến bật cười.
“Kết bái khi nào? Lại còn chết cùng ngươi nữa?”
“Huống hồ chẳng phải ngươi luôn cảm thấy ta không xứng, không chịu nhận
người đại ca là ta hay sao?”
Huyết Đế nghiêm mặt, ra vẻ chính trực: “Ai nói ta không nhận?”
“Một ngày là đại ca, cả đời là đại ca! Tiểu đệ luôn nhung nhớ người, chỉ là cách
thể hiện tình cảm của ta rất kín đáo, đại ca không cảm nhận được mà thôi.”
Hết cách rồi, bây giờ hắn chẳng có chút cảm giác an toàn nào.
Sau khi chứng kiến trận đoàn chiến đỉnh phong trên Tiên sơn, hắn cảm thấy
Khương Thành chính là một chỗ dựa to lớn lừng lững sáng lấp lánh, há có thể
không ôm thật chặt.
Tác phong là gì? Thể diện là chi?
Khương Thành hiện tại đã không còn là hậu bối năm xưa, thực lực vượt xa hắn,
vì vậy không có gì là không thể chấp nhận được.
Nhìn Nguyên Đế, Huyền Đế, Không Đế đang đứng một bên xem hắn làm thân
với Thành ca với con mắt ẩn chứa vẻ ngưỡng mộ kìa.
Tính sai rồi.
Sớm biết thế thì năm ấy bọn ta cũng bái đại ca.
Cả đám Chính Thần mặt mày hớn hở, như thể bắt gặp cứu tinh.
“Khương Thành, ngươi đã trở lại, tốt quá!”
“Thế này thì ta được cứu rồi. Với thực lực lấy một diệt mười một Giáng Thần
giả của ngươi, Vô Thượng Đạo Cực hẳn là không thành vấn đề.”
“Chắc chắn rồi, một khi đã ra tay thì Khương chưởng môn chưa bao giờ thất
thủ!”
“Ta theo sau phất cờ cổ vũ cũng đủ rồi!”
Thành ca không thể không dội một chậu nước lạnh lên đầu bọn hắn.
“Việc ta có thể khai chiến với Vô Thượng Đạo Cực hay không, hiện giờ vẫn
khó nói lắm.”
“A?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn ngồi nhìn Vô Thượng Đạo Cực cứ kiêu ngạo như thế?”
“Theo lão phu đoán, Vô Thượng Đạo Cực sớm muộn gì cũng khai đao với Phi
Tiên môn, Khương chưởng môn không thể bỏ qua cho bọn hắn được!”
Phì!
Thành ca đã bị chọc cười.
“Các ngươi có thể khích bác ly gián rõ ràng hơn nữa không?”
“Được rồi, tìm cho ta một chỗ ở trước đi.”
“Một năm sau, đến khi Vô Thượng Đạo Cực mở cửa hẵng gọi ta.”
Nói xong, hắn phất tay, dẫn Kỷ Linh Hàm tới nơi sâu trong sơn cốc.
Bỏ lại đám Chính Thần đứng đực tại chỗ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn Nguyên Đế và Huyền Đế bứt rứt không yên.
“Biết làm sao mới đúng đây?”
“Bây giờ kẻ duy nhất có thể đe doạ đến Vô Thượng Đạo Cực chỉ có mình
Khương Thành thôi.”
“Nếu hắn không muốn coi đối phương là kẻ thù thì chúng ta sớm muộn gì cũng
chịu cảnh vẫn lạc mất.”
“Năm ấy quan hệ giữa chúng ta và Khương Thành chẳng tới mức hoà hợp đâu!
Kim Diệu Chính Thần vốn không thân quen với Khương Thành lạnh lùng nói:
“Chỉ e cuối cùng hắn không chỉ xử lý Vô Thượng Đạo Cực mà ngược lại còn
thành bạn, thế thì đúng là bão chồng thêm lũ.”
“Đúng vậy, sợ nhất là thế.”
“Điều này thì chư vị cứ yên tâm đi.”
Tâm Đế khẽ mỉm cười: “Khương Thành không thể cùng tồn tại với Vô Thượng
Đạo Cực đâu.”
“Dù hắn không ra tay thì Vô Thượng Đạo Cực cũng không để mặc mối hoạ
ngầm lớn nhất này.”